Mãi đến hôm nay, Hàn Khang Dụ mới làm thủ tục ra viện cho Bạch Khởi Song, anh còn tận tình lái xe đưa cô về nhà. Cứ nghĩ về nhà rồi cô sẽ được thoải mái hoạt động, nhưng không ngờ rằng, Hàn Khang Dụ lại bắt cô nằm yên một chỗ. Anh không cho làm bất cứ việc gì, đến cả nấu ăn anh cũng cho người mua đồ về để đầu bếp nấu. Tuy đều là đồ bổ dưỡng nhưng vẫn không được hoạt động nên cô rất chán.
Sáng cuối tuần, Hàn Khang Dụ dậy rất sớm, anh đích thân xuống bếp làm canh gà hầm thuốc bắc cho cô. Anh đuổi hết người làm ra khỏi bếp, tự mình xử lý từ đầu đến cuối. Nhưng không ngờ món này lại khó đến vậy. May mắn là gà đã được chặt sẵn, nên Hàn Khang Dụ không khó khăn lắm. Tiếp đó là nguyên liệu gia vị thuốc, anh loay hoay bóc hạt sen, liên tục đánh rơi vì trơn, đến táo đỏ, anh suýt cắt vào tay vài lần. Nhìn dáng vẻ lúi húi trong bếp của chủ nhân, quản gia Hứa và mọi người hầu đều lắc đầu cười khổ. Nhưng cũng rất mộ người phụ nữ được cậu chủ chiều chuộng, tất cả đều nghĩ cô gái đó thật may mắn.
Bạch Khởi Song đang say giấc nồng thì bị một mùi thơm đánh thức, cô dụi mắt chui ra khỏi chăn. Đập vào mắt cô vào bát canh gà thơm lừng và Hàn Khang Dụ đang tỉ mỉ tách thịt gà khỏi xương. Nhìn thấy con mèo nhỏ đã ngủ dậy, anh lau tay, đến bên giường và trao cô một nụ hôn ngọt ngào: “Dậy rồi thì ra ăn canh gà đi, tôi mới nấu xong. Ăn lúc nóng mới ngon, mà phải ăn hết đấy.”
Cô tròn mắt ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì mà phải khiến Hàn Khang Dụ tự tay nấu ăn vậy, nhưng cô cũng vô cùng cảm động vì được ăn món đích thân do anh nấu. Bạch Khởi Song cầm một thìa canh lên nếm thử, tấm tắc khen: “Ngon tuyệt vời, Hàn Khang Dụ, anh không đi làm đầu bếp đúng là lãng phí một nhân tài mà.”
Nghe câu này anh chỉ cười trừ, cô không biết rằng nhà bếp đã bị anh biến thành chiến trường, quản gia và mọi người đang cật lực dọn dẹp. Chợt một miếng gà đưa đến bên miệng anh, nhìn cô híp mắt cười, cánh tay thon thả cầm chiếc thìa đưa bên miệng. Anh nhẹ nhàng tránh đầu đi.
"Em ăn đi, tôi không cần đâu, ăn nhiều cho nhanh khỏe.”
Bạch Khởi Song nghe vậy thì xụ mặt xuống, nói giọng nỉ non: “Anh không ăn cùng là tôi không ăn nữa đâu, ăn một mình chán lắm.”
Nhìn bộ dạng làm nũng của cô, bất đắc dĩ Hàn Khang Dụ phải nhận lấy một cái đùi gà cô đưa, xong ngồi bên cạnh ăn cùng. Cả hai người ngồi ăn một cách ngon lành, bầu không khí vô cùng ngọt ngào.
Cả ngày hôm đó, Hàn Khang Dụ nghỉ cả ngày ở bên cô, giúp cô hoàn thành công việc khi ở trong viện. Đến tối, cả hai lại ngồi ăn cùng nhau, nhìn vào họ không ai nghĩ đây là một cặp vợ chồng vừa cãi xong cách đây một ngày.
Sáng hôm sau, Hàn Khang Dụ có công chuyện phải đi từ sớm, khi cô tỉnh dậy anh đã không còn bên cạnh. Bạch Khởi Song ở nhà một mình lại cảm thấy rất buồn chán, đi cô loanh quanh khắp nơi. Từ sảnh lớn, đến bếp, qua từng căn phòng. Đi mãi rồi cũng chán, cô lại vừa vặn đi qua quầy rượu của Hàn Khang Dụ. Một suy nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu, cô đi đến quầy rượu, ngắm nhìn từng chai đủ kiểu dáng, màu sắc.
Chợt một chai rượu vuông óng ánh thu hút sự chú ý của cô. Màu rượu vàng lấp lánh vô cùng mê người, cô nhón chân lấy chai rượu đó xuống quan sát tỉ mỉ. Chai thủy tinh được chế tác thành hình mặt trăng vô cùng sang trọng, rất hợp với màu rượu bên trong, trên nhãn ghi tiếng Đức và con số 1875.
Tò mò, cô thử mở chai rượu ra, một mùi thơm mê người quấn lấy cô. Bạch Khởi Song đánh liều rót ra ly uống thử, vị rượu rất nồng, cay nhưng xen lẫn chút ngọt vô cũng hấp dẫn. Cô uống thêm hớp nữa, rồi lại hớp nữa, rồi thêm một ngụm lớn. Đầu cô trở nên lâng lâng, cô cầm cả chai rượu vừa đi vừa tu từng ngụm lớn, không rõ là do men rượu hay cao hứng. Cô vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, sau đó là hát thành tiếng, rồi chân tay bắt đầu múa theo tiếng hát. Quản gia Hứa phát hiện ra cô, vội ra ngăn lại: “Phu nhân, cô uống say rồi, mau về phòng nghỉ đi.”
Bạch Khởi Song nghe xong cười hì hì với ông, nhưng tay vẫn nắm chặt chai rượu không buông: “Ừ ừ, cháu về phòng chơi đây, bai bai chú.”
Cô nhảy chân sáo về phòng, tiện tu thêm hai ngụm lớn nữa. Nhưng uống mãi chai rượu cũng cạn, cô nhìn chai rượu cạn sạch thì bĩu môi ném sang chỗ khác. Nhưng cô bỗng có ý nghĩ khác, người hầu bất chợt thấy cô cười hì hì thì hoảng sợ, không ngờ chỉ mấy phút sau cô đã ở dưới vườn hoa. Bạch Khởi Song đi một vòng quang vườn, sau đó ngắt một bông hoa làm micro tiếp tục hát líu lo trong vườn. Người hầu không ai can được cô, ai vào gần đều bị cô đẩy mạnh ra xa.
Những bài ca bất hủ được cất lên khiến cho ai nấy cũng thấy bản thân như bị tra tấn. Đúng là bình thường người ta nghiêm túc, chỉnh chu bấy nhiêu thì đến khi bị nhuốm hơi men sẽ biến thành một con người hoàn toàn khác so với trước đây.
Cũng chỉ có thể nói đến Hàn Khang Dụ, cưng cô như trứng, hạn chế mọi hành động để rồi bây giờ cô lại mượn rượu mà phát tiết. Cả chồng lẫn vợ đều đáng sợ như nhau, không biết bản thân họ có còn chịu được bao lâu nữa.
Điều trước mắt họ lo chính là khi ông chủ trở về, nhìn thấy cảnh này thì phản ứng sẽ ra sao? Có phải là ngạc nhiên đến ngã ngửa? Hay là đuổi họ ra khỏi nhà luôn hay không?
Nỗi lo tinh thần thúc giục họ phải hành động ngay và luôn. Hai người bạo dạn bước tới, nắm lấy tay cô và khuyên can thì bị cô hất ra, sau đó hái thêm một bông hoa nữa rồi đưa cho một người hầu. Giọng nói ngắt quãng do men rượu cất lên: “Sao? Có muốn hát cùng tôi không?”
"Dạ không ạ.”
Người đó cười trừ, nhẹ nhàng gạt tay cô sang một bên, trong lòng nửa muốn Hàn Khang Dụ về, nửa không muốn.
Nếu như anh về mà thấy cô trong bộ dạng này, họ sẽ bị hỏi tội đầu tiên. Nhưng nếu anh không về, cô chắc chắn còn làm loạn hơn nữa, tội của họ còn nặng gấp mười. Bây giờ không ai dám chạm vào người của Bạch Khởi Song vì sợ vết thương của cô lần nữa tái phát, tội của họ lại nặng thêm một trăm lần, cả trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Một người bước tới khuyên can: “Phu nhân, cô đừng uống nữa mà. Theo chúng tôi vào phòng được không? Ông chủ mà thấy thì sẽ có nhiều người gặp rắc rối đấy?”
"Ai? Tên họ Hàn chết tiệt kia sao?”
Cô nhíu mày, quay sang chỗ người hầu đó hỏi. Nấc một cái, cô mới đáp lại: “Hắn về thì làm sao? Hắn về thì làm gì được tôi? Tôi sợ hắn chắc? Hức! Cậy giàu hiếp yếu à? Tôi không sợ!”
"Phu nhân, chúng tôi xin cô đấy, làm ơn theo chúng tôi đi mà.”
Quản gia bước tới, ra sức khuyên nhủ. Sắp đến giờ Hàn Khang Dụ về rồi, nếu để cô làm loạn thêm nữa thì chắc chắn hôm nay họ khó lòng qua ải.
"Chết rồi, ngài ấy về rồi.”
Một nữ giúp việc hốt hoảng lên tiếng khi nghe thấy tiếng xe quen thuộc. Đến lúc này, tất cả mọi người đều ra sức mà khuyên cô, thế nhưng lại không dám động tay động chân với cô vì sợ nên tội.
"Hử? Hắn về rồi à?”
Cô nấc lên một cái rồi nhìn xung quanh. Nhưng đôi mắt mơ màng không thấy hắn nên tiếp tục ca hát vô tư.