"Bạch tiểu thư, chị đã nghe tin gì chưa?"
Bạch Khởi Song đang ngồi bên song cửa, nghe tiếng la hốt hoảng của Thanh Mẫn, người giúp việc phụ trách chăm sóc riêng cho cô, bản thân có chút giật mình nhìn ra.
"Có chuyện gì sao?"
Cô nghiêng đầu nhìn Thanh Mẫn, tò mò cất giọng hỏi.
Chỉ chờ có thế, Thanh Mẫn vội vàng mở điện thoại, tìm kiếm bài báo nổi bật gần đây nhất, nhanh nhẹn đưa cho Bạch Khởi Song xem. Đập thẳng vào mắt cô là bức ảnh Hàn Khang Dụ đang tình tứ trong quán bar với một người con gái lạ hoắc. Cơ thể cô ta vô cùng nóng bỏng, ăn mặc hớ hênh, khuôn ngực căng tròn áp sát mặt Hàn Khang Dụ.
Ngay khi trông thấy hình ảnh này, những đầu ngón tay nhạy cảm của Bạch Khởi Song bắt đầu run lên cầm cập. Mới ngày hôm qua, hai người họ cãi nhau một trận lớn. Hàn Khang Dụ tức giận bỏ đi, thì ra lại tới quán bar để tìm thú vui mới.
Bạch Khởi Song cố gắng giữ lại bình tĩnh, đôi môi xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng, đem trả lại điện thoại cho Thanh Mẫn.
"Kệ đi. Đại thiếu gia muốn làm gì, đấy là quyền riêng của anh ấy. Chúng ta không nên can thiệp, sẽ chuốc lấy kết quả chẳng hay."
Thanh Mẫn gật nhẹ đầu, nhưng vẫn âm thầm thở dài. Cô hiểu được cảm giác một người vợ bị chồng bỏ rơi, tằng tịu với ả đàn bà khác là như thế nào. Nhưng Bạch Khởi Song đã không muốn làm to mọi chuyện, vậy thì Thanh Mẫn cũng làm lơ.
Vừa lúc đó, ngoài cổng truyền tới âm thanh động cơ lướt gọn vào trong. Khóe môi Bạch Khởi Song hơi cong, nhàn nhạt nhìn ra hướng động. Hàn Khang Dụ mở cửa, dùng một chân đạp mạnh vào thành xe, mái tóc đen bồng bù xù lả lướt, cúc áo trên cùng bị cởi, trông anh phong lưu đến mức quá đỗi đào hoa.
Trông thấy Bạch Khởi Song đang ngồi trên sô pha đọc sách, anh giả vờ làm ngơ, không thèm mở miệng nói.
Chờ Hàn Khang Dụ đi vào trong phòng, mùi hương nước hoa của anh vẫn còn thoang thoảng quanh sống mũi. Bạch Khởi Song gấp lại cuốn sách, đôi mắt sắc thường ngày bất chợt phủ một tầng u tối.
"Chết tiệt. Người phụ nữ ương bướng."
Anh tức giận ném phăng áo khoác ngoài xuống giường, sau đó nằm vật xuống, một tay vắt trán, tay còn lại lần mò cởi từng chiếc cúc áo.
Vòm ngực trần vạm vỡ phập phồng lên xuống, đem theo mùi rượu vang vẫn còn quanh quẩn xung quanh. Trong đầu Hàn Khang Dụ lúc này chứa đầy hình ảnh Bạch Khởi Song trừng mắt với anh, đứng ra bênh vực Lăng Trì Viễn. Càng ngẫm càng tức, anh ngồi bật dậy, vung tay đấm thật mạnh xuống ga giường. Bề mặt vải lụa tiếp xúc với cú đấm nóng nảy nhanh chóng lõm hẳn một phần, đem theo cơn ghen tuông của anh chôn vùi xuống bên dưới.
Hàn Khang Dụ không muốn im lặng mãi, vừa định đứng dậy liền nhận được cuộc gọi tới của Dực Sinh.
"Lão đại, anh biết tin gì chưa? Nguy to rồi."
Giọng nói của Dực Sinh trở nên vô cùng gấp gáp.
Hàn Khang Dụ bật chế độ gọi video, sau đó chau mày hỏi ngược lại: "Chuyện gì thế? Nhìn mặt cậu trông hoảng hốt như giẫm phải phân vậy?"
Da mặt Dực Sinh lập tức biến sắc.
Gì vậy trời? Cậu ta đẹp trai ngời ngời thế kia, đâu có giống ông chủ mặt mũi lúc nào cũng lạnh tanh, lầm lỳ như cục đá này…
"Ừm thì, hôm qua anh đến quán bar phải không?"
"Uống rượu đến sáng. Sao, hỏi làm gì?"
Hàn Khang Dụ cục tính lên tiếng, ngón tay trỏ đã đặt hờ lên nút tắt. Từ trước đến nay, anh chưa từng gọi điện với ai quá ba phút, ngoại trừ… Bạch Khởi Song!
Trầm ngâm một lát, đầu óc chuếnh choáng men say của Hàn Khang Dụ bất ngờ nổ tung. Anh ngồi bật dậy, mở mạng lên xem xét, hai mắt sa sầm hẳn xuống.
Dực Sinh chưa kịp nói gì thêm, Hàn Khang Dụ đã tắt phụt máy.
"Mẹ kiếp! Điên lên mất!"
***
"Để chị làm cho."
Bạch Khởi Song mỉm cười rạng rỡ, đưa tay với lấy chiếc cọ bồn rửa bát, muốn giúp đỡ Thanh Mẫn một vài việc. Vết thương của cô hồi phục rất tốt, các cử động mạnh hay nhẹ đều thuần thục được như trước. Cô trộm nghĩ, bản thân sẽ ở lại Hàn gia thêm hai, ba hôm nữa rồi trở về căn hộ của Lăng Trì Viễn.
Thanh Mẫn nhất quyết không chịu, méo xệch miệng năn nỉ: "Đại thiếu gia sẽ giết chết em mất. Chị cứ ngồi nghỉ ngơi đi, được không nào?"
Bạch Khởi Sinh vừa muốn nói thêm liền đã thấy thấp thoáng phía sau xuất hiện bóng dáng cao lớn của Hàn Khang Dụ.
Anh cởi trần, thắt lưng tháo một nửa, da mặt đỏ bừng bừng, đang chống tay đứng chắn ngang lối vào bếp. Hai người nhìn nhau chăm chú, mắt đối mắt đầy khó xử. Bạch Khởi Song nhìn thoáng qua, phát hiện màn hình điện thoại của Hàn Khang Dụ vẫn còn lóe sáng, hiển thị bức ảnh chụp anh và người đàn bà lạ đêm qua.
"Vào phòng đi. Tôi có chuyện muốn nói với em."
"Tôi đang rất bận, thưa Hàn đại thiếu gia."
Bạch Khởi Song thẳng thừng từ chối. Mặc kệ anh kì kèo như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn lạnh giọng xoay lưng, tiếp tục cùng Thanh Mẫn làm việc.
Cảm thấy bản thân mình bị Bạch Khởi Song phũ phàng, thâm tâm Hàn Khang Dụ chẳng khác gì bị kiến cắn. Da thịt cắn rứt, ngứa ngáy vô cùng, làm anh khó chịu đến mức nhăn mặt, rũ mày.
"Song, lại đây. Tôi gọi em đấy, tai em có vấn đề à?"
Bạch Khởi Song vẫn cố tình làm ngơ, lại càng khiến Hàn Khang Dụ thêm bức xúc. Cuối cùng, không chịu được nữa, anh hùng hổ đi đến bên cạnh cô, sau đó nắm chặt lấy cổ tay Bạch Khởi Song mà kéo mạnh vào trong phòng.
"Buông ra!"
Cô giật mạnh tay lại, nhưng cả người lại bị anh bế bổng lên cao. Chẳng mấy chốc, cả hai người đã cùng nhau đi vào trong phòng ngủ, mặc cho người làm cùng quản gia Hứa đang mắt tròn, mắt dẹt nhìn theo.
Đặt Bạch Khởi Song ngồi xuống giường, lúc này Hàn Khang Dụ mới yên tâm thở phào. Anh tặc lưỡi, không biết nên giải thích từ đâu cho phải. Lăn tăn một hồi, Hàn Khang Dụ quyết định nói: "Đêm hôm qua, tôi và người đàn bà kia không có quan hệ gì cả."
"Anh đang giải thích đó à?"
Bạch Khởi Song vừa buồn cười, vừa bực bội, cố tình giở giọng khiêu khích Hàn Khang Dụ. Nghe cô hỏi ngược lại, Hàn Khang Dụ lại rơi vào thế bí. Anh nhăn mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi, thở dài thanh minh thêm.
"Báo lá cải đưa tin vớ vẩn. Có người không tin… khéo lại hiểu nhầm."
Ý anh muốn nói, Bạch Khởi Song sẽ hiểu nhầm anh không?
Cả hai nhìn nhau im lặng, mãi lúc sau, Bạch Khởi Song mới cười cười đáp: "Tôi thừa hiểu tính cách của anh như thế nào. Cũng chẳng cần giải thích dài dòng vậy đâu."
Dứt lời, cô đứng phắt dậy, muốn rời đi ngay lập tức.
Nhưng ý chí của Hàn Khang Dụ lúc này đã hoàn toàn bị đánh lùi. Anh vẫn lờ mờ chưa hiểu được ngụ ý câu nói của Bạch Khởi Song là gì, thấy cô định đi liền cũng đứng dậy đi theo.
"Khởi Song, em đứng lại đã."
Trước lực kéo của anh, cả hai thân thể nhạy cảm va mạnh vào nhau, sau đó cùng ngã phịch xuống đệm. Hàn Khang Dụ nằm đè lên Bạch Khởi Song, đem cơ thể mềm mại của cô đè dưới thân. Nhiệt độ bắt đầu trở nên nóng hừng hực. Cảm giác tình tứ của đêm hôm trước vẫn còn phảng phất xung quanh, đột ngột khiến cả hai người nhớ lại dòng hồi ức xấu hổ, da mặt tức khắc đỏ bừng bừng.
Hai tay Bạch Khởi Song chống trước ngực Hàn Khang Dụ. Cô âm thầm nuốt nước bọt, trong lòng tràn đầy cảm giác kích động. Đôi môi căng mọng vừa hé, khuôn miệng cao ngạo của người đàn ông đã lập tức ấn xuống.
Đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng luồn lách vào bên trong, cố gắng tìm kiếm mật ngọt tiết ra từ miệng nhỏ thơm tho. Bạch Khởi Song bị anh hôn đến mềm nhũn, mỗi lần muốn cựa quậy liền bị sức nặng từ anh đè chặt hơn.