Buổi tối, Hàn Khang Dụ nhận được lời mời tới nhà họ Cố dự lễ cầu siêu cho Cố Yên Chi.
Ngay sau khi trở về nhà, anh đã chạy thẳng lên lầu tìm Bạch Khởi Song. Cả ngày hôm nay, công việc quá mức bận rộn, dồn hết lên đầu khiến Hàn Khang Dụ gần như phát điên. Cuối cùng, chỉ có về bên cạnh Bạch Khởi Song mới giúp anh cảm thấy thoải mái hơn phần nào hết.
Thế nhưng, thái độ của Bạch Khởi Song khiến anh vô cùng khó hiểu. Hàn Khang Dụ vừa muốn ôm cô vào lòng, Bạch Khởi Song đã cau mày tránh né.
"Đứng lùi ra xa một chút."
"Ngoan nào, em gặp chuyện gì không vui ư?"
Hàn Khang Dụ méo xệch miệng, ngờ vực nhìn cô hỏi.
Đôi mắt Bạch Khởi Song có biến chuyển, lập tức chối bay chối biến.
"Không. Người anh hôi như cú, mau tránh xa tôi ra."
"Đứng lại. Em dám cãi bướng với tôi?"
Hàn Khang Dụ nhất định không chịu để yên, chạy lên phía trước, chắn ngang trước mặt Bạch Khởi Song. Cô không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ đành chán nản nói chống chế.
"Anh mau đi đi. Đừng để ông bà Cố phải chờ lâu."
"Mặc xác họ. Điều tôi cần là đáp án của em ngay - bây - giờ."
Hàn Khang Dụ gạt phăng, cố tình nhấn mạnh ba từ cuối cùng. Trong khi tất cả mọi người đều trố mắt lên nhìn màn cự cãi giữa đại thiếu Hàn gia và Bạch Khởi Song, hai nhân vật chính lại tương đối bình tĩnh đến kỳ lạ.
Bị Hàn Khang Dụ nắm chặt bàn tay, Bạch Khởi Song chỉ biết thở dài. Người đàn ông này quả thực nóng nảy, chưa cần biết rõ đầu đuôi mọi chuyện liền đã mắng cô không chút thương tiếc. Bốn mắt sắc nhìn trân trân vào nhau, mãi lúc sau mới chuyển hướng sang nơi khác.
"Được rồi. Tôi… tôi chỉ tình cờ trông thấy nó. Và anh cũng nên hiểu rằng, tôi không có ý định tìm hiểu sâu hơn. Chuyện riêng giữa anh cùng cô ấy…"
Nói đến đây, ngữ giọng của Bạch Khởi Song trầm lặng hẳn xuống. Cô không muốn nói với anh, rằng khi Bạch Khởi Song chạm vào cuốn album chứa hàng ngàn bức ảnh tình cảm kia, trong lòng cô bỗng dưng chết lặng vài nhịp.
Lisera Trầm Dư, cô ấy giống Bạch Khởi Sinh một cách khủng khiếp. Từ đường nét, ngoại hình tới hàng lông mày sắc, tất cả đều giống như một khuôn đúc ra từ nét mặt của Bạch Khởi Song.
Hàn Khang Dụ biết Bạch Khởi Song không muốn nhắc tới Lisera Trầm Dư nhiều, do vậy anh liền buông tay cô ra, nhàn nhạt nói.
"Tôi chỉ không muốn em hiểu nhầm rằng tôi cưới em vì ngoại hình của em giống hệt Trầm Dư."
"Vâng."
Bạch Khởi Song nhẹ nhàng gật đầu đáp.
Tối nay, Hàn Khang Dụ được Cố gia mời tới, tham dự lễ cầu siêu cho Cố Yên Chi. Sau quá trình điều tra gấp rút, phía cảnh sát đã thu thập được một số chứng cớ quan trọng.
Tại hiện trường hành lang được suy đoán rằng Cố Yên Chi đã nhảy xuống tự sát, cảnh sát phát hiện một dấu giày nam khả nghi. Họ không cho rằng đây là dấu giày của người dân sống tại khu dân cư. Bởi vì vết giày đè chồng lên trên dấu chân của Cố Yên Chi. Hơn nữa, có một số người dân đã xác nhận, khi Cố Yên Chi rơi xuống, trên bậc cửa sổ nơi cô nhảy không có lấy bất kỳ bóng người nào khác, cho tới tận khi cảnh sát tới phong tỏa.
Cố Thẩm Du đã ra điều kiện, bằng mọi giá cảnh sát phải điều tra càng sớm càng tốt, để hung thủ sát hại con gái ông bà nhanh chóng sa lưới.
Tuy Hàn Khang Dụ không muốn đến, nhưng hai gia đình đã quen biết nhau từ trước, cũng được xem là khá thân thiết. Anh liếc nhìn đồng hồ, phát hiện sắp đến thời gian cầu siêu. Mặc dù không yên tâm để Bạch Khởi Song ở nhà một mình, nhưng cũng chỉ đành vậy.
"Ở nhà ngoan, tôi sẽ về sớm."
Hàn Khang Dụ xoa xoa đầu cô, khóe môi hơi cong dặn dò.
Động tác thân thiết quá mức này của anh làm Bạch Khởi Song ngượng chín mặt. Cô cố tình giả lơ, gật gật đầu, vội vàng bước vào phòng bếp nấu mấy món ăn tối.
Khi Hàn Khang Dụ đến nơi, Cố gia đã chật kín người. Bà Vũ, Hàn Trạc Sâm và Tiêu Tiêu cũng đã tới từ lâu, đang ngồi quỳ trước sảnh, chắp tay khấn vái.
Cố Thẩm Du đeo khăn tang, đứng trước bàn thờ của con gái, mắt đỏ hoe cúi chào từng vị khách một. Sư thầy mặc áo vàng, tay cầm theo chuỗi tràng hạt, liên tục niệm kinh, tiến hành lễ cầu siêu cho Cố Yên Chi.
Nhìn bức di ảnh xinh đẹp của cô, trong lòng Hàn Khang Dụ bỗng dấy lên loạt cảm xúc cực kỳ khó tả. Chỉ mới trong thời gian ngắn trước, Cố Yên Chi còn lẽo đẽo bám theo anh, đòi anh phải kết hôn với cô ấy bằng được. Bây giờ phận mỏng, chỉ còn là cát bụi với nhau.
Thấy Hàn Khang Dụ bước vào, Cố Thẩm Du liền tách khỏi dòng người dày đặc mà đi ra.
"Cháu đã tới rồi đó ư? Yên Chi chắc chắn sẽ rất vui."
Giọng nói của ông trở nên nghẹn ngào, khóe mắt đỏ hoe.
Đã từ lâu, Cố gia luôn xem Hàn Khang Dụ là con rể của họ. Lần này, Cố Yên Chi chết đã trở thành cú sốc khủng hoảng không thể chối bỏ.
Hàn Khang Dụ gật nhẹ đầu, cố gắng mở lời an ủi ông: "Người cũng đã đi rồi, cô chú cũng bớt đau lòng. Có như vậy, Yên Chi ở trên kia mới an tâm nhắm mắt."
Ông Cố Thẩm Du sụt sịt, vỗ vai Hàn Khang Dụ đồng tình. Hai người cùng đi vào sảnh đường, lặng nghe từng âm thanh gõ mõ, tụng kinh. Toàn bộ quan khách có mặt đều cúi gằm đầu, hai tay chắp chéo lên nhau, trên ngực đều cài bông hoa cúc trắng để bày tỏ lòng trân trọng, tiếc thương người đã khuất.
Khoảng hai tiếng trôi qua, lễ cầu siêu cũng đã hoàn thành tốt. Để giảm bớt bầu không khí ngột ngạt bởi khói hương, Hàn Khang Dụ xin phép đứng dậy, một mình đi tới bên hồ bơi, lẳng lặng ngắm cảnh.
Hàn Khang Dụ không có thói quen hút thuốc, kể từ khi kết hôn cùng Bạch Khởi Song. Bàn tay cứng cáp vùi trong túi quần, anh ngẩng cao đầu nhìn lên trên bầu trời cao rộng. Sao đêm lấp lánh, phản chiếu mơ hồ bóng hình toàn mỹ dưới làn nước trong vắt.
"Hừ, cậu lấy tư cách gì mà dám đặt chân tới đây?"
Bỗng, phía sau lưng Hàn Khang Dụ vang lên một giọng nói trầm đục.
Hàn Khang Dụ quay đầu nhìn lại, hàng lông mày rậm nhíu chặt, tỏ vẻ không mấy quan tâm cho lắm. Người đến là Cố Thanh Trì, anh họ của Cố Yên Chi. Miệng hắn ngậm một điếu thuốc lá, phì phèo thổi khói xám, khóe môi cong lên đầy vẻ giễu cợt.
Chẳng cần nhìn cũng biết, Cố Thanh Trì đang cố tình kiếm chuyện với Hàn Khang Dụ. Nhưng anh cũng chẳng buồn để tâm, không thèm đáp lời hắn mà xoay lưng định rời đi. Anh không muốn chuốc phiền hà vào người, huống hồ là với loại người chuyên bới lông tìm vết này.
Nhưng Cố Thanh Trì chưa muốn để yên cho anh. Hắn nhanh chóng chặn đứng trước mặt Hàn Khang Dụ, hừ lạnh nói: "Tao nói mày lấy tư cách gì để mà đến cầu siêu cho con bé. Chính mày đã hại chết nó."
"Anh nói tôi hại chết Cố Yên Chi. Ồ, đầu óc anh có vấn đề à?"
Hàn Khang Dụ khinh bỉ lên tiếng.
Những lời khiêu khích này của anh khiến Cố Thanh Trì tức đến mù mắt. Hắn cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm, hùng hổ xông lên định bụng đấm cho anh một cước. Nhưng Hàn Khang Dụ nhanh tay hơn, lắc người tránh sang hướng khác, thuận lợi tránh được một đòn ra tay của Cố Thanh Trì.
Anh chỉnh lại cổ áo, khóe môi cong lên khiêu gợi.
"Chưa quen biết nhau liền muốn động chân động tay. Cố gia không dạy cho anh lễ nghĩa cơ bản trong giao tiếp như thế nào sao?"
Cố Thanh Trì trợn tròn mắt, gân xanh ở cổ tay nổi cả lên. Hắn gầm gừ, la hét ầm ĩ, chẳng khác gì một gã nát rượu tâm thần.
"Thằng chó. Tao căm hận mày. Chính vì mày mà Yên Chi chết oan, tức tưởi. Tao phải băm vằm mày thành đống bầy nhầy hôi thối, quẳng cho cá ăn, nguyền rủa mày cút xuống tám tầng địa ngục."
Vừa hét, Cố Thanh Trì vừa rút giày xông toái đòi đánh Hàn Khang Dụ.
Lần này, mọi người trong nhà đã nghe thấy tiếng ồn, vội vã chạy tới, mở miệng hò hét ngăn cản. Đôi mắt sắc lạnh của Hàn Khang Dụ sa sầm hẳn xuống. Anh chau mày, cười nhạt, chỉ cần đúng một động tác gạt chân liền khiến tấm thân to sồ của Cố Thanh Trì ngã lăn quay xuống hồ nước.
Rầm!
Cố Thanh Trì chới với trong làn nước lạnh, ngoi lên ngụp xuống trông không khác gì con ếch lạc đàn.
Hắn phùng mang trợn má mắng chửi tục tĩu, nhưng đối với Hàn Khang Dụ lại chẳng khác gì đang gãi ngứa.
"Đồ thần kinh!"
Anh tặc lười cười khẩy, ngạo nghễ xoay lưng rời đi.