Bạch Khởi Song chẳng muốn nhìn mặt hai kẻ này nữa liền nhanh chóng rời đi.
Cùng thời điểm này, phía ghế ngồi đối diện cách đó không xa, một bóng hình quen thuộc đang lẳng lặng đảo mắt, quan sát toàn bộ tình huống diễn ra khi nãy.
Túy Thân lắc lư ly cà phê trong tay, khóe môi quyến rũ cong hờ, tạo thành một điệu cười hết sức tà mị. Cô gái này quả thực mạnh mẽ hiếm gặp, đặc biệt nhất trong tất cả những người con gái mà anh đã từng tiếp xúc qua.
Thấy Bạch Khởi Song sắp khuất bóng sau cánh cửa nhà hàng, Túy Thân vội vàng đặt tiền thanh toán, sau đó nhanh chóng rảo bước đuổi theo.
Bạch Khởi Song vẫn còn chưa hết bất ngờ bởi hành động nóng nảy lúc trước của Hàn Trạc Sâm. Trong đầu cô lúc này tràn ngập hình ảnh ân cần, chu đáo mà lịch lãm của anh ta khi trước.
Ngày hôm nay, chỉ vì bênh vực bạn gái mà không hiểu rõ sự tình, Hàn Trạc Sâm lại dám tát cô giữa chốn đông người. Vẻ mặt đắc ý của Lý Tiêu Tiêu cùng ánh mắt khinh bỉ mà những vị khách trong nhà hàng dành cho cô, quả thực như con dao hai lưỡi, ghim chặt vào lòng Bạch Khởi Song không chút thương tiếc.
"Khoan đã."
Túy Thân chạy tới, gãi đầu gãi tai, vẻ mặt hết sức bối rối. Anh đột ngột xuất hiện, lại chắn trước mặt cô thế này, quả thực khiến Bạch Khởi Song hết sức bất ngờ.
"Anh Túy Thân."
Bạch Khởi Song vuốt lại đôi mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng mỉm cười thật rạng rỡ. Túy Thân đi song song bên cô, dịu dàng mở lời giải thích: "Ừm, tôi có hẹn với bạn, tình cờ trông thấy em. Đã lâu rồi chúng ta mới có dịp gặp nhau như thế này nhỉ?"
Nghe anh nói, Bạch Khởi Song mới nhớ, từ sau khi chia tay nhau trong chuyến bay về nước khi trước, hai người họ chưa từng gặp lại. Lần này tình cờ gặp anh ở đây, quả là duyên số.
"Vâng. Anh vẫn khỏe chứ?"
Bạch Khởi Song đi tới quầy nước, mua thêm hai ly ca cao nóng, đưa cho Túy Thân một ly.
Túy Thân ghé sát mũi, hít hà mùi thơm nồng đượm, nhẹ nhàng đáp.
"Vẫn khỏe lắm. Cô Bạch thì sao? Thật không giấu diếm, tôi đã trông thấy mọi việc."
Túy Thân nhẹ giọng nói. Bàn tay đang nắm ly ca cao của Bạch Khởi Song lập tức trở nên cứng ngắc. Cô mỉm cười, lặng nhìn dòng chất lỏng sóng sánh trong ly, bình thản trả lời.
"Ha, chỉ là một con cáo già lại muốn được hóa thỏ. Anh không cần phải bận tâm làm gì đâu."
Túy Thân hiểu ý, nở nụ cười thân thiện. Hai người đi song song bên cạnh nhau, trò chuyện hết mực vui vẻ. Qua cuộc nói chuyện này, Bạch Khởi Song được biết Túy Thân mới chuyển công tác tới thành phố này. Vì vậy, theo như anh nói, có lẽ hai người họ sẽ còn gặp lại nhau thêm nhiều lần nữa.
"Trái Đất này bé lắm."
Túy Thân mỉm cười, khóe mắt tinh anh sóng sánh đầy suy tư phức tạp. Có những cuộc hội ngộ tưởng chừng bất ngờ, nhưng thực chất lại là sự trù tính tinh xảo từ trước.
Trở về nhà, Hàn Khang Dụ thấy một bên má của Bạch Khởi Song đỏ lên. Anh nhíu mày, dò hỏi: "Mặt em làm sao vậy?"
Bạch Khởi Song nhấp môi cười cười, đáp: "À! Đi không để ý nên bị đụng trúng. Không có vấn đề gì đâu!"
"Thật à?"
Anh nghi ngờ hỏi lại.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào một bên mặt của mình, Bạch Khởi Song bất giác đỏ mặt. Gượng gạo một chút, cô cười hỏi: "Sao anh nhìn tôi mãi thế?"
Hàn Khang Dụ thu liễm sắc mặt, cong môi cười hỏi:
"Tôi không được nhìn em hả?"
Cô lắc đầu cười, cố tình chọc giận người đàn ông gian xảo kia.
Hàn Khang Dụ vẫy tay, vỗ nhẹ lên đùi mình rồi nói:
"Nào! Qua đây ngồi!"
Bạch Khởi Song không từ chối, ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh.
Ngón tay thon dài nhẹ nâng cằm của cô lên, anh cười như không cười, chăm chú quan sát kỹ vết đỏ trên má cô. Hình như cảm giác được ánh mắt soi xét đang tỉ mỉ quan sát vết thương, Bạch Khởi Song theo bản năng vội nghiêng mặt sang phía khác.
Hàn Khang Dụ không nói nhiều lời, thuận tay bóp cằm của cô rồi lật nghiêng về vị trí ban đầu.
Anh trầm giọng hỏi: "Khởi Song, có đau hay không?"
Bạch Khởi Song chun mũi, bất giác hốc mắt có chút cay cay.
Cô không thích tỏ vẻ đáng thương trước mặt anh, đành đem cảm xúc dằn xuống. Thực ra mặt có chút đau, nhưng bị hỏi một câu như thế, nỗi ấm ức, chua xót trong lòng như muốn phá kén mà khui ra.
Đau đấy!
Thật sự đau!
Đau cả tim lẫn mặt!
Cô muốn đáp lời anh như thế. Nhưng những lời ấy nghẹn ứ lại trong cổ họng. Muốn nói, nhưng không sao biểu đạt nổi.
Đến nửa ngày, cô mới cắn răng, kiên cường đáp: "Không đau."
"Ừm!"
Hàn Khang Dụ bình thản đáp một tiếng, nhẹ nhàng xoa gò má cho cô.
Hàn Khang Dụ vẫn không nhìn cô, chỉ nhìn kỹ vết thương trên má, âm thầm tính toán một chút. Mắt anh đen như mực, chân mày hơi nhíu lại. Rõ ràng có sự kìm nén tức giận, rõ ràng nhìn qua là biết cô bị người ta khi dễ, chả nhẽ anh là con bò ngu ngốc, tùy ý để người ta dắt mũi hay sao?
Cô không nói, anh sẽ không hỏi.
Hai người cứ như vậy ôm nhau. Khoảng tĩnh lặng này giống như chờ đợi cho những hành động tiếp theo.
Trong căn phòng, cả anh và cô đều giữ im lặng. Bầu không khí yên lặng dị thường. Bạch Khởi Song nhận ra được bầu không khí có gì đó không đúng. Cô nhịn không được hàm hồ thốt lên một câu: "Chỉ là vô tình, nhất định không có lần sau!”
Hàn Dụ Khang chợt rơi vào trầm tư.
Một giây sau, anh nhẹ tay chạm tiếp lên gò má cô. Những ngón tay lần theo vết đỏ trên má tựa như vuốt ve, cũng tựa như an ủi. Cô cảm thấy mặt mình hơi nóng. Trong ngực giống như có một con nai nhỏ đang nhảy nhót.
Bạch Khởi Song ngửa đầu nhìn anh, âm thẩm phỏng đoán những hành động tiếp theo. Thế nhưng, anh chỉ dừng nhẹ ngón tay vào vệt đó, lạnh nhạt đáp, còn cố tình gằn từng tiếng: "Nhớ, không cho phép, có, lần sau!”
Cô chậm chạp ngẩng đầu, “a” một tiếng. Thì ra, không phải Hàn Khang Dụ không biết. Mà anh biết hết thảy nhưng chờ cô nói thật với mình.
Đuôi mắt cánh phượng cong cong cười, miễn cưỡng nói một tiếng cảm ơn với anh. Phút chốc, khoảng cách giữa hai người gần như không còn tồn tại.
Hơi thở của anh trầm thấp, cả người cô như đang được bao bọc bởi hơi thở ấm áp của anh. Dần dần, khuôn mặt Hàn Khang Dụ cũng hiện lên trong gang tấc. Bạch Khởi Song nhìn anh, ánh mắt không hề né tránh.
Cô ngửa cổ lên, hôn nhẹ lên khoé môi anh. Hàn Khang Dụ cười một tiếng, không do dự liền lập tức đáp lại hành động khiêu khích của cô.
Làn môi lạnh lẽo của anh từ từ nhấm nháp chút ngọt. Như nếm được vị ngọt ngào say đắm, anh hận không thể cùng cô dây dưa triền miên. Ngay lúc này, dục vọng chiếm hữu bùng lên như một con mạnh thú. Đôi mắt anh trầm xuống, bàn tay giữ chặt lên eo cô. Anh không dám dùng lực đạo mạnh, sợ cô bị tổn thương. Nhưng ý chí mạnh mẽ của một người đàn ông lại đang thôi thúc, bàn tay túm chặt lấy lưng cô, lưỡi luồn sâu vào trong khoang miệng.
Hương vị độc chiếm quả thực khiến người ta say đắm.
Ngón tay thon dài bắt đầu vuốt ve, luồn sâu vào trong những sợi tóc mềm mại. Dây dưa một hồi, cả người cô mềm nhũn. Hốc mắt đọng chút nước ươn ướt, trông giống như một con thỏ nhỏ bị sói khi dễ.
"Khang Dụ.”
Cô gọi một tiếng.
Cả cơ thể mềm nhũn đều dựa vào người anh.
"Ừm?”
"Tôi muốn trở về căn hộ của Lăng Trì Viễn.”
"Nói lại lần nữa đi."
Hàn Khang Dụ nặng nề hỏi lại.
"Tôi muốn trở về căn hộ của Lăng Trì Viễn."
Cô lén quan sát biểu cảm của anh, nhẹ nhàng nhắc lại một lần nữa.
Hàn Khang Dụ im lặng, chỉ liếc cô một cái. Cảm giác chột dạ cũng vậy mà tăng lên theo.
Hàn Khang Dụ thẳng thắn nhìn vào mắt cô như muốn tìm ra chút manh mối gì đó.
"Muốn trở về đó ư?”
Anh hỏi.
"Vâng.”
Cô đáp một tiếng, hai mí mắt cụp xuống.
Không đợi Bạch Khởi Song nói tiếp, Hàn Khang Dụ đã lạnh lùng đáp trả: "Không được!”
Cô ngẩn ra, nhìn anh, mờ mịt hỏi lại: "Vì sao?”
Mặt anh vẫn không đổi sắc mà đáp: “Tôi đã nói không được, em còn hỏi vì sao làm gì?”
Bạch Khởi Song phút chốc nghẹn họng.
Những tưởng vấn đề này sẽ kết thúc ở đây. Nhưng Bạch Khởi Song lại không muốn vậy. Cô kiên trì trở về căn hộ ấy là có lý do của cô. Có vẻ như anh sẽ không đồng ý điều này.
Im lặng một lúc, Hàn Khang Dụ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trầm giọng nói tiếp: "Vấn đề này bàn bạc sau đi. Quan trọng là, người phụ nữ của tôi đã bị đánh. Em thử nói xem, Trạc Sâm dám tát em, gan của nó to quá nhỉ."
Bạch Khởi Song không muốn vì mình mà hai anh em họ bất hòa. Cô vội vàng mở miệng, định buông ra vài câu trấn an. Nhưng Hàn Khang Dụ lập tức hiểu ý, lông mày càng thêm siết chặt.
"Đừng thanh minh cho hành động vũ phu này của nó. Trạc Sâm dùng cái tát kia để bảo vệ người đàn bà mà nó yêu nhất, làm em tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi cũng sẽ trả lại cho nó đúng theo những gì mà nó đã làm."
"Thế giới này, mọi thứ đều bình đẳng"