Bạch Khởi Song thẫn thờ trong giây lát, lồng ngực hơi nhói. Mẹ cô đứng dựa vào bàn tiếp khách, chiếc hộp mở ra, đặt ngay ngắn bên cạnh. Dường như bà đang rất thích thú và hạnh phúc khi đeo chiếc vòng này, ngắm nghía mãi không biết chán.
Có chút đầu mối trong tay, tâm trạng Bạch Khởi Song trở nên bình tĩnh hơn hẳn. Cô tiếp tục kiểm tra những đồ vật tiếp theo, những thứ phát hiện sau đó càng khiến mối nghi vấn về Hàn Khang Dụ được khẳng định thêm chắc chắn.
Một tấm chi phiếu với số tiền cực kỳ lớn được cất ngay ngắn bên cạnh, giấy tờ bàn giao xe Mercedes-Benz cho một người phụ nữ giấu tên và hàng loạt ảnh chụp trộm cha Bạch Huấn cùng Bạch Khởi Song,...
Cô nắm chặt tấm ảnh của cha trong lòng bàn tay, tức đến nỗi hai mắt phát đỏ. Một mẩu giấy nhỏ từ trong hộp rơi ra, chỉ ghi vài chữ vỏn vẹn: "Kế hoạch thành công. Chúc mừng em, chúc mừng chúng ta, Trạc Sâm."
Công ty điện tử ABO của Hàn Trạc Sâm nằm giữa trung tâm thành phố không xa. Dạo gần đây, việc làm của Hàn Trạc Sâm đang dần dần phát triển. Anh ta vô cùng toại nguyện với những thành tựu mà mình đạt được, sung sướng cười tới nỗi híp cả hai mắt.
Lần này, ABO sắp sửa có cuộc hợp tác với một tập đoàn giải trí lớn. Hai bên sẽ cùng nhau phát triển ngành game chiến thuật, dự kiến ra mắt vào cuối năm tới. Cầm bản hợp đồng vẫn còn ấm mùi giấy nóng trong tay, Hàn Trạc Sâm sung sướng vô cùng.
"Lần này ký kết thành công, tôi nhất định sẽ chiêu đãi toàn bộ công ty chúng ta một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn."
Hàn Trạc Sâm đứng giữa bục phát biểu lớn, ngạo nghễ nói.
Dưới sảnh, tiếng vỗ tay hưởng ứng vang lên ầm ầm, khiến Hàn Trạc Sâm vô cùng thỏa mãn. Sự thành công của bạn trai cũng khiến Tiêu Tiêu cảm thấy vui vẻ khôn xiết. Cô ta hếch mặt nhìn đám nhân viên xu nịnh dưới trướng, ngạo nghễ nói: "Các người liệu liệu mà làm cho phải phép. Nếu để tôi biết đứa nào dám lười nhác, tôi sẽ khiếu nại tổng giám đốc đuổi thẳng cổ."
Mặc dù cô ta vẫn còn làm phó tổng tại tập đoàn ED Comic, nhưng Tiêu Tiêu thường xuyên tới công ty của bạn trai chỉ để giương oai tác quái.
Chủ tịch tập đoàn giải trí về phần mềm game chiến thuật là Lăng Tư Duệ, tổng tài có tiếng tăm lớn trong giới kinh doanh. Để được hợp tác với Lăng Tư Duệ, Hàn Trạc Sâm đã phải bỏ ra một khoảng thời gian tương đối lớn hòng tiếp cận và tạo cơ hội gặp gỡ giữa hai người.
Anh ta đưa cho thư ký bản hợp đồng chỉn chu tâm đắc, nhẹ nhàng ra hiệu: "Mau đem tới gặp chủ tịch Lăng đi. Có khả năng, anh ấy đang chờ chúng ta đến."
Thư ký nghe lời, vội vàng chạy đi ngay lập tức.
Hàn Trạc Sâm vắt chân lên ghế, cười tới nỗi lông mày rậm chau cả lại. Phải rồi, dự án thành công, chắc chắn số tiền kiếm được cũng đủ để anh ta vênh mặt với thiên hạ, và cả với Hàn Khang Dụ!
Bạch Khởi Song biết Hàn Khang Dụ rất thích ăn vịt kho măng. Tuy món này không đến nỗi quá quý hiếm như các món Tây do chính đầu bếp nấu, nhưng lại là thứ có thể khiến Hàn Khang Dụ ăn hết sảy nồi cơm.
Cô đích thân đi chợ, làm vịt, sau đó chuẩn bị măng chua. Những động tác chặt vịt, ướp gia vị của Bạch Khởi Song đều vô cùng thuần thục và cẩn thận.
Quản gia Hứa đi đến, nhìn cách nấu ăn tỉ mỉ của Bạch Khởi Song mà không khỏi âm thầm khen ngợi.
"Bạch tiểu thư quả thực có tài trong nấu ăn."
Được khen, hai má Bạch Khởi Song khẽ ửng đỏ. Cô mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng đáp lại: "Không có đâu ạ. Cháu chỉ làm theo những gì được học trong sách báo thôi."
Quản gia Hứa trìu mến nhìn cô, muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại thôi, chỉ biết cười tủm tỉm.
Hàn Khang Dụ vừa kết thúc cuộc họp bí mật liền vội vàng lên xe trở về.
Vừa cởi giày, anh đã ngửi thấy mùi thơm phưng phức tỏa lên từ dưới bếp. Hai mắt Hàn Khang Dụ rực sáng, nhanh chóng tháo cà vạt đưa cho Dực Sinh, còn mình thì hối hả bước xuống bếp.
Trông thấy bóng dáng yêu kiều của Bạch Khởi Sinh đang chăm chú nấu ăn, chu môi thổi phù phù, tâm Hàn Khang Dụ bỗng nhiên cứng ngắc. Một cảm giác thổn thức liên tục trỗi dậy trong lòng anh, khiến anh không khỏi hưng phấn.
Bạch Khởi Song đeo tạp dề, nhẹ nhàng dùng nuôi múc một chút nước hầm vịt mà thử. Đường như chưa hài lòng cho lắm, cô lại tiếp tục cầm lấy hộp gia vị để bổ sung thêm. Hàn Khang Dụ cười tủm tỉm, nhẹ nhàng đi vòng ra sau lưng Bạch Khởi Song.
Quản gia Hứa trông thấy anh, vừa định mở miệng chào, Hàn Khang Dụ lập tức giơ tay lên miệng làm động tác yên lặng. Sau đó, anh rón rén bước đến gần cô, dang rộng hai tay ôm lấy.
Bạch Khởi Song giật nảy mình, lập tức trên má nhận được nụ hôn dịu ngọt.
"Bã xã đang nấu cho anh đấy ư?"
Hàn Khang Dụ tinh nghịch hỏi.
Hai từ "bà xã" vang lên bên tai, khiến Bạch Khởi Song bất giác nổi da gà. Mặc dù cô không vui cho lắm, nhưng vẫn cố tình bày ra nụ cười hết sức miễn cưỡng.
" y dà, anh về từ lúc nào thế?"
Hàn Khang Dụ chu mũi, khịt khịt ngửi mùi thơm kích thích, tựa cằm vào hõm vai cô đáp nhẹ: "Muốn ngắm em như thế này mãi. Khởi Song, lúc em chăm chú nấu ăn, trông em quả thực rất quyến rũ đấy."
"Đáng ghét!"
Bạch Khởi Song đánh nhẹ vào má anh, cùng Hàn Khang Dụ bật cười đầy hạnh phúc.
***
Cùng thời điểm, tại căn hộ mới sắm của Hàn Trạc Sâm…
"Cái… cái quần què gì thế này?"
Hàn Trạc Sâm trợn tròn hai mắt, hầm hổ tiến từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay vẫn còn cầm theo tập tài liệu vừa mới in xong. Không thể nào? Từ xưa đến nay, Hàn Trạc Sâm làm việc rất cẩn thận, chưa bao giờ để xảy ra sai sót. Nhưng thật không ngờ bản hợp đồng quan trọng lần này lại xảy ra chuyện.
Tiêu Tiêu đang mải mê làm bữa, nghe tiếng bước chân gấp gáp chạy từ tầng trên xuống dưới, cô vội vàng đặt dao vào giá treo, rửa tay đi ra.
"Có chuyện gì sao anh?"
"Ừ, điên chết mất. Bên đối tác vừa gửi hợp đồng, nói rằng nội dung trong này có vấn đề."
Hàn Trạc Sâm tức mình ném mạnh tài liệu xuống bàn, dùng hai tay vò mạnh mái tóc cho rối bù. Sự việc lần nảy xảy ra khiến anh ta không dám tin vào mắt. Dạo gần đây, công việc làm ăn của Hàn Trạc Sâm ngày càng đi xuống, bức điên anh ta đến chết.
Trông thấy bạn trai buồn bực như vậy, Tiêu Tiêu không biết nên an ủi sao. Cô đưa tay vỗ lên vai Hàn Trạc Sâm, gượng cười nói.
"Anh hãy từ từ, bình tĩnh giải quyết mọi việc. Rối ren quá cũng không hẳn là cách hay đâu."
Im lặng một lát, Hàn Trạc Sâm sực nghĩ ra một số việc, trầm giọng nói: "Phải rồi. Kế hoạch làm ăn lần này anh chưa từng tiết lộ với bất cứ ai, ngoài…. Ngoài em!"
Nghe anh ta nói vậy, Tiêu Tiêu lập tức trợn tròn mắt, giãy nảy: "Anh dám nghi ngờ em sao? Trạc Sâm, anh càng ngày càng quá đáng rồi đấy."
Nước mắt lưng tròng, Tiêu Tiêu ném phịch đồ dùng nấu ăn xuống đất, khóc lóc chạy ra ngoài phòng khách. Cô liên tục sụt sịt, hai bờ vai nhỏ run lên lẩy bẩy. Chưa bao giờ Hàn Trạc Sâm dám nghi ngờ cô lấy một lần. Vậy mà hiện tại, bản hợp đồng bị hủy ngang chừng, người đầu tiên anh nghi ngờ lại là cô.
Hàn Trạc Sâm biết mình lỡ lời, vội vàng đi ra, dịu giọng hơn một chút.
"Anh xin lỗi. Do anh kích động quá."
"Tại sao anh không nghĩ tới ả thư ký được anh giao tài liệu cho mà lại đổ tội lên em?"
Tiêu Tiêu khóc sưng mắt, uất ức chất vấn.