"Thưa ông chủ, sáng nay xảy ra chập điện trong khoảng hơn tiếng đồng hồ."
Thuộc hạ của Hàn Khang Dụ rất thành thật mà nói. Ngay sau khi nghe thấy vụ chập điện kỳ quái này, tầm mắt Hàn Khang Dụ lập tức thu nhỏ hẳn lại. Những ngón tay thon dài liên tục gõ gõ xuống mặt bàn, ngay sau đó liền đứng dậy, bước thẳng xuống dưới phòng làm việc.
Bạch Khởi Song vẫn không hề hay biết, đang mải mê cùng Thanh Miên chăm sóc vườn hoa, cười nói hết mực vui vẻ. Quan sát cô hạnh phúc như thế này, Hàn Khang Dụ cũng cảm thấy vui. Anh toan gọi cô đến gần mình, muốn hít hà hương thơm dịu ngọt từ cơ thể thiếu nữ xuân sắc, nhưng cuối cùng lại thôi.
"Biệt thự của chúng ta được kết nối một hệ thống điện riêng biệt, làm gì có chuyện xảy ra hiện tượng chập khi mỗi tháng đều được kiểm tra bảo trì."
Hàn Khang Dụ hoài nghi nói.
Dực Sinh ngoan ngoãn đi theo sau anh, chau mày đăm chiêu suy nghĩ.
Hàn Khang Dụ nói đúng, hơn mười năm qua đi, hệ thống điện của họ rất tốt, chắc chắn không thể xảy ra hiện tượng chập mạch.
Trong chốc lát, Hàn Khang Dụ đã đi tới phòng làm việc riêng. Anh chưa vội vào ngay mà lặng lẽ đứng im lìm quan sát, sau đó mới đẩy cửa đi vào. Hiện trạng của căn phòng vẫn còn y nguyên như lúc đầu, không có chút xê dịch nào cả.
Biết Hàn Khang Dụ đang hoài nghi có kẻ lén lút vào phòng mình, Dực Sinh liền chủ động mở lời: "Chắc chắn không có kẻ nào dám lẻn vào đây."
Đương nhiên, quy tắc nghiêm ngặt của Hàn Khang Dụ không ai không hay biết. Chỉ cần có kẻ giở trò, anh chắc chắn sẽ trừng phạt thích đáng.
Dực Sinh không hiểu Hàn Khang Dụ muốn làm gì, chỉ thấy anh đi xung quanh phòng vài vòng, cuối cùng dừng hẳn trước một giá đỡ nằm sâu trong góc phòng. Hàn Khang Dụ thò tay vào bên trong hốc nhỏ, nhẹ nhàng lôi ra một chiếc máy theo dõi thuộc hãng tân tiến nhất.
"Mở máy tính lên đi."
Anh nhàn nhạt lên tiếng.
Dực Sinh rất hiểu ý liền lập tức khởi động máy. Hàn Khang Dụ đem USB cắm vào trong máy tính, cùng Dực Sinh im lặng chờ đợi. Lúc đầu, căn phòng vẫn yên ắng, không có bất cứ một động tĩnh nào khác. Thế nhưng, khoảng gần tiếng sau, điện phòng đột ngột tắt ngấm. Một bóng người nhỏ nhắn, xinh đẹp nhẹ nhàng tiến đến, thuận lợi đóng cửa lại, trên khóe môi vẫn còn nở nụ cười hết sức mãn nguyện.
"Khởi Song!"
Hàn Khang Dụ run run nói.
Đây là loại máy theo dõi tối tân nhất bấy giờ, không cần kết nối với hệ thống điện thì vẫn có thể dễ dàng khởi động theo dõi. Bạch Khởi Song đã không lường trước vấn đề này. Cuối cùng, toàn bộ quá trình cô lục soát đồ đạc trong phòng Hàn Khang Dụ đều bị anh nhìn thấu.
Mọi chuyện gần như vỡ lở trong mắt Hàn Khang Dụ. Anh ném thật mạnh ly cà phê đang cầm trên tay xuống đất, run run nhìn Dực Sinh nói không thành tiếng: "Khởi Song… là, là cô ấy dám lừa dối tôi?"
Nhìn những mẩu thủy tinh bị ném bung bét dưới sàn đá hoa, Dực Sinh chỉ còn biết cúi đầu, im lặng không đáp. Sự im lặng của anh chính là bằng chứng rõ nhất, cho thấy những gì Hàn Khang Dụ điều tra được đều là sự thật.
Mi mắt anh bây giờ nặng trĩu, đau đớn đè xé tâm can. Những ngày tháng vui vẻ bên cạnh Bạch Khởi Song, rốt cuộc cũng chỉ là giả tạo.
Còn gì nữa nhỉ?
Hàn Khang Dụ nhếch môi cười đến đau thương. Cô ấy nói muốn được sinh con cho anh, muốn được cùng Hàn Khang Dụ làm lại từ đầu.
Chết tiệt!
Hàn Khang Dụ đứng phắt dậy, vo tròn nắm đấm, hung hãn đập mạnh bàn tay vào bức tường lát đá hoa cẩm thạch. Một dòng máu đỏ tươi nhanh chóng bắn ra, đọng cả lên trán Hàn Khang Dụ. Các ngón tay phản chủ không ngừng run rẩy, đau đớn tới kiệt quệ cả thể xác lẫn tâm hồn.
"Anh Hàn, anh hãy bình tĩnh. Mọi chuyện có thể không như chúng ta suy nghĩ."
Dực Sinh vội vàng mở lời ngăn cản, nhưng tất thảy đều trở nên vô nghĩa. Hàn Khang Dụ thu lại ánh mắt thất vọng tột cùng của mình, nghiến răng đáp: "Bạch Khởi Song ơi là Bạch Khởi Song, em coi tôi là đồ vật để em tùy ý lợi dụng. Vậy thì tôi sẽ chiều em, cho em thỏa mãn đúng như em muốn."
Sự hận thù ngút trời trong đầu Hàn Khang Dụ lại tiếp tục dâng trào. Anh ngửa cổ bật cười thật lớn, cuối cùng vì quá kích động mà hai chân không tự chủ được, ngã vật ra nền đất.
Khó khăn lắm Dực Sinh mới đỡ được Hàn Khang Dụ ngồi dậy. Anh còn không quên thở dài, nhàn nhạt trấn an: "Anh, hay là chúng ta cứ ba mặt một lời để xem Khởi Song giải thích như thế nào."
"Không cần."
Hàn Khang Dụ nhàn nhạt nói, sau đó loạng choạng đứng dậy, mất bình tĩnh mà rời đi.
"Chị Khởi Song, mau mau lại đây. Có chùm hoa ly nở đẹp quá này."
Thanh Miên mừng rỡ vẫy tay gọi Bạch Khởi Song. Cô cũng rất thích thú, nhanh chóng đi tới. Cụm hoa ly rực rỡ màu sắc rực sáng dưới ánh mắt trời đẫy mật, quả thực đẹp đến xốn xang, rạo rực.
Bạch Khởi Song cẩn thận ngắt hoa, nhẹ nhàng nói: "Đem về trang trí phòng khách thì đẹp xuất sắc."
Nói rồi, cô ôm hoa, cười híp mắt đi vào trong nhà. Hàn Khang Dụ đang ngồi ở ghế, trên tay cầm chặt điện thoại, ngay cả khi Bạch Khởi Song bước vào anh cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn.
Nhận thấy thái độ của anh khác thường, Bạch Khởi Song liền nghiêng đầu nhìn anh, cố tình chọc cười: "Hôm nay trông anh tâm trạng thế? Ai làm anh giận dỗi sao?"
Hàn Khang Dụ không nói gì, trực tiếp đứng dậy, đi thẳng ra bên ngoài. Nói gì thì nói, anh cũng không dám chắc khi nhìn thấy cô rạng rỡ như thế này, bản thân anh không bị mủi lòng. Nhưng rốt cuộc, vì sao Bạch Khởi Song lại lừa dối anh, nghi ngờ anh.
Nghĩ lại những gì vui vẻ mà hai người họ đã từng trải qua cùng nhau, tâm can Hàn Khang Dụ lại càng thêm bứt rứt khó chịu. Anh không muốn ở nhà, ra ngoài hầm đỗ xe, chọn chiếc tay đua mình yêu thích nhất mà phóng vút ra bên ngoài.
Bạch Khởi Song vẫn ôm chặt bó hoa trên tay, há hốc miệng nhìn theo bóng dáng cô độc của Hàn Khang Dụ. Vừa lúc đó, Dực Sinh từ phía ngoài đi tới, nét mặt cũng trở nên trầm tư.
"Anh Dực Sinh, Khang Dụ xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch Khởi Song vội vàng lên tiếng hỏi. Nhưng Dực Sinh lại nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
"Chắc đại thiếu gia có chuyện phiền não nên mới thế."
Dực Sinh cố tình nói lảng sang chuyện khác. Thực chất, anh không tin Bạch Khởi Song lại dám to gan làm ra chuyện này. Nhưng bằng chứng cô tự ý lén lút lẻn vào phòng Hàn Khang Dụ lục lọi rõ rành rành ra như vậy, thật khó để phủ nhận.
Bạch Khởi Song cũng thôi không hỏi nữa, nhưng thâm tâm cô đang liên tục gào xé. Hàn Khang Dụ tính khí thất thường, rất khó để nắm bắt.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Bạch Khởi Song reo lên ầm ĩ. Màn hình hiển thị tên của Túy Thân. Đã lâu rồi anh chưa gọi điện cho cô.
Đầu dây bên kia, Túy Thân cười híp cả hai mắt: "Tôi còn tưởng em không nghe máy."
"Sao lại không nghe? Anh thật biết đùa."
Bạch Khởi Song mỉm cười nói.
Dực Sinh đang đứng cạnh đó, nghe thấy Bạch Khởi Song nhắc đến Túy Thân, cơ thể lập tức nguội lạnh. Dực Sinh còn nghĩ kình nghe nhầm, nhưng khi thấy Bạch Khởi Song cười nói vui vẻ cùng Túy Thân, miệng anh cũng trở nên cứng nhắc. Anh vội vã đi ra ngoài, chốc lát lại ngoảnh đầu nhìn về phía Bạch Khởi Song.
Túy Thân, gã đàn ông kỳ quái, kẻ thù không đội trời chung của Hàn Khang Dụ!