Bà Vũ Tình nghe vậy lại càng thêm điên tiết, tức tối lườm nguýt.
"Nó đang làm cái quái gì vậy. Mẹ đã nói hết nước hết cái như thế mà nó không nghe, thật xấu hổ với tổ tiên."
"Mẹ, con có chuyện này muốn báo cho mẹ."
Hàn Trạc Sâm ngồi xuống bên cạnh bà Vũ Tình, vui mừng nói chen vào. Nhìn vẻ mặt rạng ngời của con trai, cơn giận dữ trong lòng bà cũng đã được xoa dịu.
"Con nói đi."
"Tiêu Tiêu…"
Hai mắt Hàn Trạc Sâm rực sáng. Làn da ngăm ngăm của anh ta bất giác đỏ ửng cả lên, dường như anh ta đang rất xấu hổ.
"Cô ấy có thai rồi."
Bà Vũ Tình trợn to mắt nhìn con trai út, không tự chủ được mà há hốc miệng đầy kinh ngạc.
"Con nói cái gì cơ?"
"Vâng, mẹ không nghe nhầm đâu. Tiêu Tiêu, cô ấy có thai rồi."
Chờ sau khi đã lấy lại bình tĩnh, bà Vũ Tình mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ, bà đã có cháu nội. Hơn nữa, đối với Lý Tiêu Tiêu bà cũng không ghét bỏ như Bạch Khởi Song, nên có thể chấp nhận được đứa con dâu này.
Bàn tay bà nắm lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai con trai, mỉm cười nói.
"Tốt, có bầu thì cưới. Nhưng con có chắc đấy chính là cốt nhục của mình không?"
Hàn Trạc Sâm cười giòn, gật đầu đầy chắc chắn.
"Vâng ạ, cô ấy chỉ ở bên cạnh con, không thể với kẻ khác. Nếu con phát hiện gian dối, mẹ cũng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đó."
Ngồi trò chuyện với bà Vũ Tình một lúc, Hàn Trạc Sâm vội vàng xin phép về nhà trước để sắp xếp công việc. Bạch Khởi Song nhìn anh ta, bình tĩnh hỏi.
"Anh tìm thấy bác ấy ở đâu vậy?"
"Liên quan tới cô sao?"
Hàn Trạc Sâm cong miệng hỏi ngược lại, sau đó rời đi ngay lập tức.
Cùng lúc đó, Hàn Khang Dụ cũng đã trở về, trên tay còn cầm theo một sấp đồ lỉnh kỉnh, đều là những đồ bổ mà anh mua về cho mẹ. Bạch Khởi Song vội vàng chạy tới cầm giúp Hàn Khang Dụ, nhẹ giọng nói.
"Bác ấy có vẻ rất giận."
"Không sao. Việc này để tôi giải quyết."
Dứt lời, Hàn Khang Dụ bước lên trên phòng, nhẹ nhàng mở cửa.
"Mẹ thấy trong người thế nào rồi?"
Hàn Khang Dụ chu đáo đặt cốc sữa xuống bên cạnh đầu giường bà Vũ, quan tâm hỏi thăm.
Bà Vũ chỉ liếc mắt nhìn anh một chút, sau đó mệt mỏi hất tay, ra hiệu anh mau rời khỏi. Kể từ sau khi thoát nạn trở về, bà vẫn luôn tỏ thái độ giận dỗi con trai. Tất cả chỉ vì Hàn Khang Dụ vẫn ương bướng, nhất định phải quấn quýt lấy Bạch Khởi Song, làm trái ý của bà. Chính vì vậy, nhìn thấy anh, bà không khỏi tức giận.
Hàn Khang Dụ biết nguyên nhân gây nên thái độ này của bà Vũ là gì, nhưng anh quyết định làm lơ. Ngoài nhà, Hàn Trạc Sâm đã chờ sẵn, bên cạnh còn có Lý Tiêu Tiêu. Cô ta lấm lét nhìn Hàn Khang Dụ, không dám mở miệng nói bất cứ câu gì.
Hàn Trạc Sâm vỗ nhẹ lên lòng bàn tay của bạn gái, cố rặn ra nụ cười mềm mỏng nhất.
"Để tiện chăm sóc cho mẹ, hai chúng em quyết định sẽ dọn tới đây. Anh không có ý kiến gì chứ ạ?"
Ngoài mặt, Hàn Trạc Sâm tỏ ra lễ phép để hỏi qua ý kiến anh trai, nhưng thực chất trong lòng anh ta đã ngấm ngầm chọn phương án này. Do vậy, hai người bọn họ mới cầm theo valy hành lý lỉnh kỉnh khi chưa có sự cho phép của chủ nhà, Hàn Khang Dụ.
Đợi sau khi đã ổn định vị trí, Tiêu Tiêu chạy thẳng lên phòng bà Vũ hòng lấy lòng trước. Trong phòng nhanh chóng truyền tới âm thanh cười nói rộn ràng của hai người, thật khiến người ngoài ghen tị.
Bà Vũ Tình ân cần hỏi han về sức khỏe của em bé trong bụng Tiêu Tiêu. Cô ta xoa bụng, hắng giọng đáp: "Cháu nội của mẹ vẫn khỏe lắm. Mẹ cứ yên tâm tĩnh dưỡng ạ."
Được xu nịnh thế này, bà Vũ Tình cười tới nỗi hai mắt híp hết cả lại. Bà nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Tiêu Tiêu, lại nhớ tới Bạch Khởi Song, không tự chủ được liền mắng.
"Hừ, chẳng bù cho Bạch Khởi Song. Mỗi lần trông thấy cô ta lại chướng hết cả mắt."
Cứ như vậy, biệt thự của Hàn Khang Dụ bất giác trở nên đông vui, tấp nập hẳn. Chỉ riêng Bạch Khởi Song cô độc nhất. Tuy nhiên, vì báo thù, vì cha, vì mẹ, cô không thể không nhẫn nhịn.
Sau bữa cơm tối, Bạch Khởi Song đi ra ngoài vườn hoa, ngồi lên xích đu, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên trên trần nhà. Cô đưa tay vuốt nhẹ vài cánh hoa rung rinh trong đêm, mỉm cười thì thầm một điệu nhạc không tên.
"Sao hôm nay lại có tâm trạng thưởng hoa ban đêm thế này?"
Hàn Khang Dụ đã đến phía sau lưng cô từ bao giờ, nhẹ nhàng lên giọng hỏi.
Bạch Khởi Song cúi đầu mỉm cười, nhàn nhạt đáp:
"Đâu cần có nhã hứng mới được ngắm hoa."
Ngừng một lát, cô tiếp tục lên tiếng:
"Bạn gái của anh đâu? Cứ nhỡ rằng anh phải dẫn cô ta đi theo chứ?"
Biết Bạch Khởi Song đang nói đến Ngọc Sanh, ý cười trong mắt Hàn Khang Dụ lại thêm rõ.
Anh nâng cằm của cô lên, nhẹ nhàng hỏi dò:
"Cô đang ghen?"
Bạch Khởi Song xì một tiếng, khinh thường đáp:
"Xin lỗi. Việc của anh và cô ta, tôi đây không quan tâm."