"Này, Hàn Khang Dụ..."
Bạch Khởi Song định mở miệng thăm dò anh về chuyện năm xưa, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Hàn Khang Dụ, cô lại thôi.
Hàn Khang Dụ kéo tay Bạch Khởi Song đi vào trong nhà, miệng làu bàu mắng:
"Còn không vào nhà đi. Muộn rồi còn thích phơi sương làm gì chẳng biết."
Động tác gần gũi này của hai người bị Ngọc Sanh từ trên phòng nhìn thấy hết cả.
Cô ta hằm hằm lườm nguýt, chờ sau khi Hàn Khang Dụ đưa Bạch Khởi Song về phòng liền tìm tới hỏi cho ra nhẽ.
Cộc... Cộc...
Tiếng gõ cửa khiến Hàn Khang Dụ giật mình. Anh chưa kịp thay xong quần áo, cúc áo sơ mi mới cởi quá nửa, Ngọc Sanh đã tự tiện chạy vào, choàng tay ôm lấy Hàn Khang Dụ từ phía sau lưng.
Cô ta gục đầu vào vai anh, òa khóc nức nở:
"Em không biết, em không chịu. Hàn Khang Dụ, tại sao anh cứ phải hờ hững với em như thế."
Nghe những lời trách móc của cô ta, Hàn Khang Dụ cảm thấy vô cùng phiền phức.
Anh nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn đang ôm chặt ngực mình, hất mạnh ra, chau mày mắng:
"Ai cho phép cô tự tiện đi vào đây. Này, cô đừng mộng tưởng rồi lại đi quá xa so với những gì chúng ta đã thỏa thuận."
Sắc mặt Ngọc Sanh càng thêm không vui. Cô ta lắc đầu, nức nở nói lớn:
"Em không tin. Chẳng lẽ, mọi chuyện xảy ra với chúng ta đều chỉ là sự sắp đặt có chủ đích?"
Hàn Khang Dụ mỉm cười nhạt nhẽo. Anh ngồi xuống ghế, ung dung nhìn người con gái trước mặt. Đương nhiên rồi, anh nào có tình cảm gì đối với cô ta. Suy cho cùng, Ngọc Sanh cũng chỉ là con tốt, giúp anh chọc điên Bạch Khởi Song mà thôi.
Không thấy Hàn Khang Dụ trả lời, Ngọc Sanh cũng thừa hiểu. Cô ta hậm hực nhìn về phía anh, thái độ thay đổi ngay lập tức.
"Trong hợp đồng chúng ta đã thỏa thuận, anh sẽ làm bất cứ việc gì mà tôi yêu cầu sao cho đúng với vai trò của một cặp tình nhân đúng nghĩa."
"Nói tiếp đi."
Hàn Khang Dụ bình tĩnh trả lời.
Trái ngược với thái độ thờ ơ của anh, Ngọc Sanh đã không giấu nổi sự kích động lớn. Cô ta khoanh tay trước ngực, lớn mật chỉ trích Hàn Khang Dụ bằng những câu từ rất đỗi khó nghe.
"Anh đường đường là đại thiếu Hàn gia, cho nên đã nói lời phải giữ lấy lời chứ. Tôi cóc cần biết anh giả vờ giả vịt trước mặt ả hồ ly tinh kia như thế nào. Tôi chỉ cần anh phải thực hiện đúng theo những gì chúng ta đã thỏa thuận."
Ngọc Sanh vốn nghĩ, nếu trong hợp đồng đã ghi rõ như vậy, cô ta có thể yêu cầu Hàn Khang Dụ kết hôn với mình. Cứ thế, Ngọc Sanh một bước lên tiên, trở thành phu nhân Hàn gia giàu có kếch sù. Trước khi hợp đồng hết giá trị, cô ta cũng đã cuỗm được một khối tài sản lớn chứ đùa.
Nào ngờ, Hàn Khang Dụ vẫn quấn quýt bên cạnh Bạch Khởi Song khiến Ngọc Sanh vô cùng ngứa mắt. Thành ra mới có cuộc tranh cãi này để nói.
Nhưng cô ta lại không hiểu một chuyện, chọc tức Hàn Khang Dụ sẽ chỉ đổi lại hàng loạt mớ nhục không đáng có. Hàn Khang Dụ đứng dậy, đi tới bên cạnh chiếc tủ chứa tài liệu của mình. Anh rút ra một tờ giấy, giờ lên trước mặt.
"Đây là bản hợp đồng thỏa thuận giữa chúng ta. Cô có vẻ rất thích nó nhỉ."
Ngọc Sanh không hiểu ý đồ của anh, chỉ im lặng quan sát.
Hành động tiếp sau đó của Hàn Khang Dụ lại càng khiến cô ta kinh ngạc hơn. Anh lấy ra một sấp tiền lớn từ trong két, đặt xuống trước mặt Ngọc Sanh.
"Tôi cảm thấy trong thời gian thực hiện, cô Ngọc đây không đáp ứng được yêu cầu của tôi. Vì vậy, hợp đồng của chúng ta chấm dứt. Nào, mời cô đi khỏi đây."
Hàn Khang Dụ ném xuống trước mặt Ngọc Sanh, ngoài ra còn tặng thêm chiếc thẻ đen quyền lực, để Ngọc Sanh thoải mái tiêu pha, cả đời không lo hết.
Thế nhưng, Ngọc Sanh chỉ trân trân nhìn vào đống tiền, rồi lại nhếch miệng cười khẩy, dùng tay đẩy tiền về phía Hàn Khang Dụ. Muốn đuổi cô ta đi sao, đừng có nghĩ dễ như trở bàn tay vậy chứ.
"Không lấy."
Ngọc Sanh bình thản nói.
"Tôi đầu cần đống giấy lộn này của anh. Thứ tôi cần là gì, thiết nghĩ anh Hàn đây phải hiểu rõ chứ?"
Đương nhiên Hàn Khang Dụ không ngốc tới nỗi mù tịt. Anh biết thừa, nhưng vẫn giả lả làm ngơ. Cuối cùng không nhịn được liền lôi bản hợp đồng dài dằng dặc ra, đặt mạnh xuống trước mặt cô ta, ghét bỏ nói.
"Hợp đồng chấm dứt. Cô muốn vi phạm hợp đồng?"
"Tôi không vi phạm. Người vi phạm mới là anh."
Ngọc Sanh gân cổ lên cãi.
Hai người họ hầm hừ nhìn nhau, không ai chịu thua ai.
Bỗng, Hàn Khang Dụ thản nhiên xé toạc hợp đồng thành nhiều mảnh, ném xuống đất. Ngọc Sanh trợn ngược mắt lên nhìn theo từng động tác của anh, tức đến run người.
"Cút ra khỏi đây. Đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh."
Bị anh đuổi, Ngọc Sanh nghiến răng, run rẩy mắng:
"A ha, Hàn đại thiếu. Anh đã sai lầm khi chọn tôi để làm người chịu sào. Tôi sẽ cho anh thấy đứa con gái này dám làm ra những gì."
Dứt lời, cô ta chạy vù ra bên ngoài.
Vào lúc Hàn Khang Dụ nghĩ rằng mọi chuyện đã giải quyết xong, phía ngoài bỗng vang lên một tiếng "bịch" lớn. Tiếp sau đó, mọi người la hét ầm ĩ, khiếp đảm, nhốn nháo hết cả lên.
Ngọc Sanh nằm dưới đất trong vũng máu tươi, cả người run lên từng hồi.
Cô ta... Tự tử?