Chương 162: Có trá
Năm chữ Đông Bình Trưởng Công chúa giống như là cọng rơm cứu mạng bị Hứa thị nắm lấy chặt chẽ.
Trước mắt bà ta giống như có một đường sáng màu vàng, tại nơi đường sáng ấy, bà ta nhìn thấy kiếp trước của mình, là như thế đáng thương, như thế bất lực.
Cho nên, thay vì nói Cố Thế Hoành không chịu làm theo lời bà ta khiến trái tim bà ta rét lạnh, chẳng bằng nói bà ta hận. Bà ta hận những kẻ kiếp trước đã dẫm trên đầu bà ta, cho nên bà ta không thể để cho bọn họ sống khá giả.
Hứa thị ha hả cười rộ lên, bà ta không thể chết được, bà ta tuyệt đối không thể chết.
Sự thống khổ lại quyết tuyệt của Hứa thị, cùng ánh mắt sợ hãi lại không cam lòng, làm cho Thẩm Xương Cát buông lỏng tay ra. Vào thời điểm bị chịu tra tấn, vẻ mặt con người là rất khó che lấp.
Thẩm Xương Cát lạnh lùng nói: “Đông Bình Trưởng Công chúa làm sao vậy?”
Đông Bình Trưởng Công chúa là Công chúa duy nhất của triều đại đi hòa thân nơi ngoại bang xa xôi. Lúc ấy Tiên Hoàng dùng thủ đoạn không quá quang minh, dùng hòa thân lừa Tây Hạ, đoạt lại thành trấn quan trọng ở biên cương. Cũng từ đó về sau, quan hệ Đại Tề cùng Tây Hạ trở nên căng thẳng, vận mệnh Đông Bình Trưởng Công chúa có thể đoán được.
Sau khi Hoàng thượng kế vị, ngài nhiều lần để cho Hoàng Thành Ti đến Tây Hạ hỏi thăm tình huống của Đông Bình Trưởng Công chúa, hai lần phái người tới Tây Hạ, hy vọng có thể đón Đông Bình Trưởng Công chúa trở về.
Tây Hạ lại đem kết cục của Đông Bình Trưởng Công chúa trở thành điều kiện, hướng Đại Tề đòi tiền vàng tơ lụa. Triều thần vừa nghe đã ồn ào. Dù cho Đại Tề là đưa đi tiền vật, thì đó cũng là ban thưởng chứ không phải chuộc người về, chỉ có thể là ân điển đại biểu Đại Tề cứu tế cho ngoại tộc. Nếu như đáp ứng Tây Hạ, Đại Tề còn mặt mũi gì.
Cho nên Thái hậu ghét nhất toan nho1, cho rằng thể diện của bọn họ đã chặt đứt đường về của Đông Bình Trưởng Công chúa.
1 Chỉ phái cổ hủ.
Nhoáng lên một cái lại nhiều năm qua đi.
Nếu nói Hoàng thượng cùng Thái hậu có chuyện gì có thể chung sức hợp tác, thì đó chính là chuyện về Đông Bình Trưởng Công chúa.
Hứa thị tóc tai tán loạn, trên mi tâm máu tươi chảy ròng, “Nếu Thái tử có thể thúc đẩy chuyện kết cục của Đông Bình Trưởng Công chúa, Thái hậu… Cũng sẽ không… Không mãi giữ lấy vấn đề thông đồng với địch bán nước. Nếu đại nhân có thể mượn cớ này thúc đẩy Tây Hạ cùng Đại Tề hoà đàm, nhất định sẽ nhận được sự khen ngợi cùng tín nhiệm của Hoàng thượng…”
Đây cũng chính là chuyện Thẩm Xương Cát làm kiếp trước.
Hứa thị cố gắng trợn tròn mắt, rốt cuộc nhìn thấy trên mặt Thẩm Xương Cát vẻ kinh ngạc.
Thẩm Xương Cát tin.
Hắn rốt cuộc tin.
Hứa thị ý đồ tiếp tục hướng Thẩm Xương Cát bày tỏ, nhưng Thẩm Xương Cát lại vươn tay đến tát mạnh vào mặt Hứa thị. Hứa thị nhất thời ngã trên mặt đất, mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.
Hắn ghét nhất chính là có người đứng trước mặt hắn, đối với tất cả chuyện của hắn giống như đều rõ như lòng bàn tay. Nếu bị người nắm giữ tâm tư, cũng giống như bị người nắm giữ tính mạng.
Mặc kệ Hứa thị nói là thật hay là giả, hắn đều phải lấy được càng nhiều tin tức hơn từ miệng nữ nhân này.
Thẩm Xương Cát nhìn về phía Lục Văn Hiển, “Chuyện này ta không muốn để cho người bên ngoài biết được.”
Lục Văn Hiển cơ hồ theo ghế trên bò lên, sau đó ngã trên mặt đất, run rẩy nói: “Ta… Ta sẽ không nói… Thẩm đại nhân… Yên tâm…”
Thẩm Xương Cát nói: “Hứa thị ta mang đi, Hứa gia bên kia ngươi hãy nghĩ cách ứng đối, nếu để lộ tiếng gió…”
Lục Văn Hiển nhìn vẻ mặt âm ngoan của Thẩm Xương Cát.
Hứa thị bị mang đi, người Hoàng Thành Ti cũng đi sạch sẽ, trừ bỏ trên mặt đất một bãi máu tươi, hết thảy không có gì khác biệt với ngày thường. Lục Văn Hiển gần như cho rằng mới vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
“Người tới…” Lục Văn Hiển hô, răng hắn đã run cầm cập.
Trong tiểu viện tử đều là hạ nhân hắn tín nhiệm nhất, đương nhiên mọi người sẽ làm như hết thảy chưa từng phát sinh, nhưng mà… Hứa gia bên kia phải giấu diếm như thế nào?
Lục Văn Hiển nhìn nha hoàn Tử Yên của Hứa thị, “Hãy cho người đem xe ngựa tiến đến Linh Thuận Tự, nói cô mẫu nhà ngươi ngủ lại chùa, sau đó truyền tin tức đến Hứa gia.”
Cứ như vậy, Hứa gia chắc là sẽ không hoài nghi.
Nhưng mà như vậy có thể giấu bao lâu, Hứa thị nếu như không trở lại…
Lục Văn Hiển nghĩ đến thủ đoạn tra tấn của Hoàng Thành Ti.
Kia phải làm thế nào mới tốt.
Hứa thị… Nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.
Lục Văn Hiển bỗng nhiên “ô ô” khóc lên.
…
Trong kinh thành.
Thái tử mấy ngày nay vừa cao hứng vừa bàng hoàng.
Cao hứng chính là dưới sự thương nghị của phụ tá rốt cuộc đã có đối sách đối với việc Tây Hạ, bàng hoàng chính là, không biết chuyện này có thể thành công hay không.
Triều đình rung chuyển, mặt rồng giận dữ.
Hắn là Thái tử lại giống như một con chó rơi xuống nước, mặc dù là ở bữa tiệc gia đình cũng phải chịu Hoàng thượng răn dạy. Trong lòng hắn không khỏi buồn bực uống nhiều thêm vài chén rượu, đang lúc mơ mơ màng màng có người bưng chén trà cho hắn, sau đó nhắc nhở hắn Thái hậu nương nương mấy ngày nay trong lòng không thoải mái. Bởi vì Tây Hạ bên kia truyền đến tin tức của Đông Bình Trưởng Công chúa, hai người con trai của Trưởng Công chúa bị ôn dịch đều lần lượt chết đi.
Trước đây thời điểm Hoàng đại sự, Thái hậu còn oán hận Tiên Hoàng làm một việc sai lầm, chính là phỏng theo người xưa hướng Đột Quyết, dân tộc Hồi Hột kết thân cầu hòa, đem Đông Bình Trưởng Công chúa gả đến Tây Hạ.
Từng đứa con đều là thịt trong lòng mẫu thân, Thái hậu vẫn luôn nhớ tới nữ nhi lưu lạc bên ngoài, muốn đem nàng đón về Đại Tề. Đặc biệt là sau khi Bình An Trưởng Công chúa hoăng, Thái hậu tưởng niệm Đông Bình Trưởng Công chúa càng thêm mãnh liệt.
Người già chính là như thế, nhất là là nữ nhân, đây cũng chính là nhược điểm của Thái hậu.
Sau khi tỉnh rượu, Thái tử lập tức hiểu được, trong cung có người cố ý truyền lại tin tức cho hắn. Vì thế hắn lập tức triệu tập phụ tá của Đông Cung thương nghị đối sách.
Nên vì Đông Bình Trưởng Công chúa lót một con đường cuối cùng, như vậy hắn cũng có thể thoát khỏi chuyện mưu đồ cấu kết Tây Hạ bán nước.
Đây là một mưu kế thật hoàn hảo.
Thái hậu sẽ không cự tuyệt, phụ hoàng cũng sẽ không cự tuyệt.
Chính là Thái tử càng muốn biết, người cho hắn tin tức ngày ấy rốt cuộc là ai? Mơ mơ hồ hồ, hắn nhớ rõ hình như là một ma ma. Trong cung ma ma nhiều lắm, trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể biết rõ.
“Thái tử gia…”
Thái tử đang cân nhắc, nội thị tiến vào bẩm báo, “Trong cung truyền đến tin tức, Thái hậu nương nương suốt đêm đi Trường Nhạc Điện, muốn ngủ lại bên kia.”
“Lúc trước Trường Nhạc Điện là nơi ở của Đông Bình Trưởng Công chúa, tuy rằng mỗi ngày có cung nhân quét tước, nhưng mà dụng cụ trong điện sớm đã không được như mới. Thái hậu nương nương di giá đến đây khiến trong cung trên dưới đều rối loạn, lúc này ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động.”
Ánh mắt Thái tử nhất thời sáng lên.
Đây là một tín hiệu, Thái hậu nương nương muốn thúc đẩy chuyện Đông Bình. Nếu như vậy, Đại Tề cùng Tây Hạ sẽ không làm căng, một khi hai quốc hoà đàm, ai còn cả ngày đem việc thông đồng với địch bán nước treo bên miệng.
Thái hậu làm như vậy, Ninh Vương cũng không dám không theo, những kẻ khác như Hàn chương, Mẫn Hoài cũng sẽ phục tùng.
…
Hoàng đế đi vào Trường Nhạc Điện, Thái hậu nương nương nằm ở trên giường của Đông Bình Trưởng Công chúa trước khi xuất giá. Vài năm này, tóc trên đầu Thái hậu đã thêm nhiều sợi bạc, cả người đều có vẻ già đi rất nhiều.
“Hoàng đế đến đây?”
Không đợi Hoàng đế nói chuyện, Thái hậu đã nhìn lại.
Hoàng đế đã lâu không nhìn thấy trong mắt Thái hậu vẻ hiền từ như vậy.
Hoàng đế lập tức nói: “Mẫu hậu, ngài phải thật tốt bảo trọng thân mình.”
Thái hậu lắc lắc đầu, “Người tuổi lớn sớm muộn gì đều phải đi đến con đường kia, cũng không có gì to tát, ” nói xong dừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, “Ta nghe nói, phía Tây Hạ nói muốn dùng Xu Minh đổi Đông Bình là thật sao?”
Hoàng đế gật gật đầu.
Trên mặt Thái hậu lộ ra biểu tình vui sướng, “Thật tốt quá, Đông Bình của ta sẽ về đây.”
“Hoàng thượng,” nội thị bỗng nhiên hô một tiếng, “Lữ Ngộ của Hoàng Thành Ti ở Tây Hạ đã trở lại…”
Ánh mắt Thái hậu lập tức sáng lên, “Có phải mang về tin tức của Đông Bình hay không?”
Lữ Ngộ lần đầu tiên bị truyền vào Trường Nhạc Điện, hắn đương nhiên biết việc này đại biểu cho cái gì.
Tẩm điện Đông Bình Trưởng Công chúa từng ở, Thái hậu cùng Hoàng thượng đều ngồi ngay ngắn ở đó.
Lữ Ngộ nuốt một ngụm nước bọt rồi tiến lên hành lễ, ổn định tâm thần mới nói, “Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng, ty chức ở Tây Hạ biên cảnh thu được một tin tức.”
“Dùng chính là Tiên Đế biên soạn 《 Thiết Vận 》2, điều 1, để đối ứng âm điệu, lấy nước phèn chua viết văn kiện mật.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!