Chương 25: Nguy cơ
Vương Nhân Trí đạp lang trung băng bó vết thương cho mình ra, “Đồ vô dụng, đây là muốn phế chân của lão tử.”
Lang trung sắc mặt tái nhợt không biết nên làm thế nào, “Chỉ cần đắp thuốc, rất nhanh sẽ có biến chuyển tốt.”
Vương Nhân Trí cười lạnh nói: “Hôm qua khi kị mã trở về ngươi cũng nói như vậy, giờ lại càng nghiêm trọng hơn hôm qua.”
Vế thương càng ngày càng sưng tấy, khiến ông ta cảm thấy càng ngày càng đau, hình như có thứ gì đang ăn mòn xương và thịt ông ta, khiến ông ta máu tươi nhỏ giọt.
“Phụ thân,” Vương Kỳ Chấn bước nhanh vào phòng, “Mẫn đại nhân… Mẫn đại nhân bảo người trong nha môn tới, nói là muốn gặp phụ thân ở phủ nha.”
Gặp ông ta ở phủ nha, chính là muốn ném sạch quan hệ cá nhân, ý là việc công bàn công khai.
Ông ta đều có thể nghĩ được Mẫn Hoài đó sẽ nói những gì.
Vương Nhân Trí nhìn Vương Kỳ Chấn, “Ngươi cầm danh sách có liên quan tới Khánh Vương tới đây, đem những thi thể đó từng người từng người một kiểm tra, ta không tin, thật sự cái gì cũng không tra ra được?”
Người có liên quan tới Khánh Vương, mấy năm nay bắt đã bắt, giết đã giết, mấy người không có tung tích sớm đã ở trong đầu của Vương Kỳ Chấn, hắn sớm đã đem thi thể mà phụ thân mang về nhận một lượt, không có phát hiện gì.
Vương Kỳ Chấn an ủi phụ thân, “Không phải còn có kẻ bỏ trốn sao? Nếu có thể bắt sống được nhất định có thể thẩm vấn ra điều gì đó.”
Vương Nhân Trí run rẩy đứng lên dưới sự nâng đỡ của con trai, mồ hôi từng hạt lớn rơi xuống từ trên đầu.
Đau, thật sự không phải vết đau bình thường.
Da thịt bao nhiêu năm bọc trong nhung lụa, đều non tới bóp ra nước, đột nhiên chịu tội như vậy, nếu thật sự không bắt được tên phản tặc đó, ông ta há không phải trở thành trò cười trước mặt mọi người sao.
Quản Sự đi vào bẩm báo, “Lão thái gia, Lão gia, Cô Gia bên đó gửi thư tới.”
Vương Nhân Trí có chút nghi hoặc, “Là Văn Hiển?”
Quản Sự gật đầu.
Vương Nhân Trí ngồi lại xuống, vội vàng mở thư ra xem, nội dung trên thư khiến ông ta mở trừng mắt, “Văn Hiển không phải ở Hàng Châu sao? Sự việc bên đây sao nó biết được?”
Vương Kỳ Chấn đầy lòng sùng bái với vị tỉ phu này, tỉ phu trong ấn tượng của hắn trước đây cũng chỉ là thông minh mà thôi, từ sau khi yêu thích huyền học, liền giống như thoát thai hoán cốt biến thành người khác vậy. Hắn nói ra ngoài cầu lấy công danh, tới Hàng Châu đi một vòng thật sự đã cầu được chức Đồng Đề Cử, hắn nói Trấn Giang e là sẽ có chiến loạn, muốn chuyển tài sản tới Hàng Châu trước, còn bảo phụ thân tới nương nhờ dưới trướng Mẫn đại nhân, câu nào cũng đều ứng nghiệm rồi.
Trước khi tỉ phu đi nói cho phụ thân Thường Châu có phản quân, ông ấy còn bán tín bán nghi, kết quả phụ thân thật sự gặp phải phản quân. Ông ấy nghi ngờ huyền học là cái cớ, tỉ phu dùng huyền học kết giao quan to hiển đạt mới là sự thật.
Giống như Từ Tùng Nguyên đó, giờ là Sử Bộ Thượng Thư, rất được hoàng thượng tín nhiệm, một ngày nào đó nhất định sẽ vào Trung Thư Tỉnh, chỉ cần nắm chắc được Từ Tùng Nguyên, thì không sợ không có tiền đồ, cho nên mỗi năm họ đều nhờ con rể tặng tài vật cho Từ Gia, chính là muốn nịnh nọt đại thần Từ Tùng Nguyên này.
Vương Kỳ Chấn nhận thư phụ thân đưa tới, xem được nội dung bên trên vô cùng kinh ngạc, “Tỉ phu sao biết người làm bị thương phụ thân đã trốn tới Cố Gia? Tin tức này… có chính xác không?”
Vương Nhân Trí nói: “Ta sớm đã cảm thấy bên cạnh Văn Hiển có lẽ có tiên sinh trợ tá cực kì lợi hại, dù Văn Hiển ở tít tận Hàng Châu, vị tiên sinh đó lại có thể ở Trấn Giang trù mưu cho hắn.”
Trên mặt Vương Kỳ Chấn hiện ra nụ cười, “Đúng là trời giúp ta, thấy Cố lão thái thái đó còn hỏi tội ta, như vậy ta khiến bà ta đến quỳ xin ta.”
*****
Rõ ràng tất cả đều sắp xếp thỏa đáng, Lang Hoa vẫn không yên tâm được.
Tiêu ma ma và Tiêu Ấp có lẽ đều là người làm việc ổn thỏa, việc này lại không có bao nhiêu người biết, có lẽ sẽ không tiết lộ ra ngoài. A Mạc đem quần áo nàng thay cầm đi giặt sạch, nàng thay quần áo nằm trên giường.
Trong mông lung, dường như nghe thấy Lục Anh gọi tên mình, nàng vừa quay người, một vật lạnh như băng liền rơi trên ngực nàng, nàng sợ hãi tỉnh lại.
Nàng nghe thấy Lục Anh nói với nàng, “Dương Chỉ Bạch Ngọc vừa lấy được, muội một miếng ta một miếng.”
Lúc đó Quảng Huệ Tư làm 《Y Điển》, ngoài thu nhận tất cả y thư, kinh phương trong nước Đại Tề, còn muốn thông dịch y thư của nước bên cạnh, thế là hoàng thượng lệnh cho Hàn Lâm Viện hỗ trợ thông dịch, Lục Anh lúc đó đang nhận chức ở Hàn Lâm Viện, tìm về rất nhiều y nhân giúp đỡ, trong y thư dù phần lớn dùng là tiếng Ba Tư, nhưng có rất nhiều khẩu ngữ và tục ngữ, tiếng Ba Tư lại khác với quy tắc ngôn ngữ của tiếng Hán, các hàn lâm cũng là sứt đầu mẻ trán.
Lục Anh mời Hồi Y chẩn bệnh cho nàng, lúc đó nàng đợi tới buồn chán liền nói với Hồi Y thêm mấy câu, những phát âm tiếng Ba Tư đó giống như phạn âm khiến nàng hứng thú, cho nên nàng liền đứng ở ngoài thư phòng nghe lén khi Lục Anh đem Hồi Y đi dịch văn, dần dà học được không ít, Lục Anh khen nàng nếu là nam tử có thể đi làm Thông Sự.
Nàng cười nói, mình chẳng qua là kẻ mù mà thôi.
Nhưng người mù cũng có rất nhiều việc có thể làm.
Lục Anh tìm người chính thức dạy nàng tiếng Ba Tư, tiếng Tây Hạ, nói với nàng một vài chính sự, phân tích triều cục, có lúc còn thỉnh giáo nàng ý mà những ngôn ngữ đó phiên dịch ra, lúc đó nàng cảm thấy mình cũng coi như là nội trợ của Lục Anh.
Giờ mở to mắt mới phát hiện, tất cả còn phức tạp hơn những thứ kiếp trước nàng biết, dù đã trải qua một kiếp cũng chưa chắc có thể bảo đảm mỗi quyết định đều là đúng.
Cho nên nàng có cần đi tìm Lục Anh thương lượng không đây?
Vừa mới có cách nghĩ như vậy, Lang Hoa lại lập tức phủ quyết bản thân rồi, sự việc liên quan tới tộc Cố Thị, không thể xem thường, nàng không thể vì quan hệ với Lục Anh kiếp trước, mà tin Lục Anh hiện tại.
Suy cho cùng Vương Nhân Trí là cữu cữu của Lục Anh, Cố Gia lần này hoàn toàn đứng ở thế yếu.
Lang Hoa nghĩ tới đây, trên cổ áo đã ướt đầm mồ hôi.
Bên ngoài truyền tới tiếng va đập ròn tan của lục lạc.
Lang Hoa lập tứng ngồi lên.
Nhìn thấy Lang Hoa đứng lên, Tiêu ma ma vội lên trước nói: “Tiểu thư tỉnh rồi, vừa hay chỗ thái thái phái người qua đây nói, thái thái bệnh rồi… bảo người đừng qua đó.”
Mẫu thân bệnh rồi, nàng sao có thể không đi.
Lang Hoa lập tức ngồi lên, dặn dò Tiêu ma ma, “Mau, mặc quần áo cho ta, ta muốn đi xem mẫu thân.”
Lang Hoa đưa Tiêu ma ma bước nhanh vào viện tử của Cố Đại thái thái, trong viện tử truyền tới thanh âm ồn ào, Tiêu ma ma lên trước đẩy cửa, Lang Hoa lập tức nâng váy chạy vào, vừa đi được hai bước, không biết nước từ đâu “ào” một cái hắt tới, Tiêu ma ma lên trước che Lang Hoa vào lòng, lại vẫn để Lang Hoa ướt nửa bên váy áo.
Đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân Thái Hồi đột nhiên há hốc mồm, nàng cuống quýt đi lên trước, “Đại tiểu thư, nô tì không nhìn thấy, đều là lỗi của nô tì, nô tì đáng chết… ”
Lang Hoa nhìn áo váy ướt sũng, bên trên có lốm đốm tàn tro đốt cháy đen, “Đây là nước gì?”
Thái Hồi đã sợ tới nghẹn ngào, “Là… là… nước bùa đạo sĩ làm pháp sự dùng.”
Khi mẫu thân bệnh nặng thật sự từng dùng rất nhiều phương pháp kì quái để trừ bệnh.
Lang Hoa nhìn về phía Thái Hồi mặt không còn giọt máu, “Sao lại mời đạo sĩ tới.”
Thái Hồi cúi thấp đầu, “Lư ma ma xảy ra chuyện, chúng nô tì liền dọn dẹp một lượt rương hòm Lư ma ma quản lý trước đây, trong đáy rương phát hiện người rối bằng gỗ dán giấy bùa, sau khi thái thái nhìn, động khí bệnh càng nặng hơn, trong nhà xuất hiện thứ như vậy tất nhiên là đen đủi, thái thái bảo chúng nô tì mời Đạo Trưởng của An Dương Cung tới làm pháp sự, cho nên nói cho Tiêu ma ma không để tiểu thư tới.”
Thái Hồi vừa nói vừa dùng khăn không ngừng lau nước trên người Lang Hoa, A Mạc tới giúp, “Tỉ tỉ không cần lau nữa, ta đã bảo A Quỳnh đi lấy váy áo sạch cho tiểu thư thay rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!