Chương 276:
Lý Thường Hiển rút trủy thủ bên hông ra ghim vào thành Diêm Châu trên địa đồ, “Được, lập tức tụ họp binh mã, ba ngày sau khởi binh tấn công Đại Tề.”
Còn về Đông Bình, cứ để cho phủ An Khánh đầy ôn dịch của nàng ta tự sinh tự diệt đi, nếu như nàng ta may mắn không chết, chờ Đại Hạ lấy được năm châu rồi, sẽ dùng nàng ta làm lễ tế tướng sĩ.
…
Lang Hoa ngồi trong xe ngựa, rời khỏi kinh đã mấy ngày rồi, càng đi về hướng Tây Bắc, người trên đường càng thưa thớt. May mà trong tay bọn họ có văn thư của quan phủ, có thể nghỉ ngơi ở dịch trạm, nếu không đoạn đường này chắc chắn phải dãi gió dầm sương.
Tiêu ma ma lập tức đưa tới một cái áo choàng đặt lên bả vai Lang Hoa.
Lang Hoa xem thư A Thần viết cho nàng.
A Thần cũng trở về trong tộc Hàn thị rồi, trong tộc tổ chức tang sự của Vinh Quốc công rất hoành tráng, có lẽ Vinh Quốc công phu nhân đi đường vất vả, lại quá bi thương, bây giờ đã ngã bệnh rồi, A Thần đang ở đó hầu hạ Vinh Quốc công phu nhân uống thuốc.
Lúc trước Vinh Quốc công bị bệnh, Vinh Quốc công phu nhân bận bịu đủ chuyện, không có thời gian mà ngấm những nỗi đau kia, bây giờ Vinh Quốc công hạ táng rồi, Vinh Quốc công phu nhân lập tức không có chuyện làm, chỉ có thể mặc cho bi thương dần dần ăn mòn.
Lang Hoa viết thư cho Hàn chương và Mẫn Giang Thần, dặn dò Tiêu ma ma, “Bảo Tiêu Ấp tìm người đưa qua, tránh cho huynh trưởng và A Thần lo lắng.”
Rất nhanh phong thư này đã tới tay Mẫn Giang Thần.
Vinh Quốc công phu nhân ho khan hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Mẫn Giang Thần, “Thế nào rồi? Bên phía Lang Hoa vẫn thuận lợi chứ?”
Mẫn Giang Thần gật đầu một cái, “Xem ra rất nhanh sẽ có tin tức.”
Vinh Quốc công phu nhân vội vàng nói: “Mau đi nói với Tướng quân một tiếng… đừng trì hoãn nữa.”
Mẫn Giang Thần cười an ủi Vinh Quốc công phu nhân, “Phu nhân yên tâm đi, Lang Hoa gửi hai phong thư, trong đó một phong thư là cho biểu ca.”
“Hài tử này làm việc cẩn thận lại thoả đáng.” Trên mặt Vinh Quốc công phu nhân thoáng mỉm cười, “Chẳng trách khi Quốc công gia còn tại thế, không muốn để cho Tướng quân nhận Lang Hoa làm nghĩa muội.”
Mẫn Giang Thần nghe lời này sửng sốt một chút, “Tại sao chứ?”
Vinh Quốc công phu nhân nhìn Mẫn Giang Thần một cái đầy thâm ý, “Hiện giờ Lang Hoa có thể giúp Hàn gia, đó là bởi vì muội ấy còn chưa xuất giá, tương lai muội ấy gả cho người ta, tự nhiên phải lấy nhà chồng làm trọng.”
“Nhị ca muội dù sao cũng phải thành thân… Quốc công gia trước khi lâm chung một mực nghĩ đến chuyện này, kêu ta xem xét một mối hôn sự tốt cho Nhị ca muội, ta đây…” Vinh Quốc công phu nhân ho khan mấy tiếng, “Trở lại trong tộc, cũng nói với tẩu tử trong tộc rồi, bất luận chọn như thế nào, ta đều cảm thấy không ai bằng Lang Hoa.” Chỉ cần nhìn thấy tốt rồi, liền thấy những người khác đều không được, sợ là sợ tương lai Tướng quân cũng sẽ như vậy, cho nên bà ta mới gấp gáp.
Mẫn Giang Thần lúc này nghe hiểu ra, mặt nàng đột nhiên đỏ lên, vội vàng nói: “Không được… như vậy sao được… Lang Hoa là có hôn ước với Tam gia của Lục gia.”
Vinh Quốc công phu nhân ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mẫn Giang Thần có vẻ rất phản đối, cũng không khỏi ngẩn người, bà ta không nghĩ tới A Thần sẽ có phản ứng lớn như vậy, “Đó đều là dự định của Quốc công gia, bây giờ Lang Hoa chính thức nhận người thân rồi, tự nhiên không thể đi con đường này,” Nói rồi dừng một chút, “Ta còn tưởng rằng muội và Lang Hoa thân như vậy, sẽ muốn để cho Lang Hoa gả tới đây, như vậy hai nhà sẽ thân cận hơn rồi.”
Chuyện không phải như thế.
Tình cảm của nàng và Lang Hoa rất sâu, nhưng cái này không thể gộp thành một chuyện mà nói được, “Có hôn ước là có hôn ước, lại nói hai người bọn họ là thanh mai trúc mã… Nhị ca cho dù có tốt hơn nữa, cũng đến sau người ta… Nhà chúng ta khẳng định không thể có ý định này.” May mà Quốc công gia và phu nhân không tùy tùy tiện tiện kết duyên cho Lang Hoa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!