Chương 310:
Nếu tiếng trống trận đã vang lên, dựa theo quy củ của quân Tề, nhất định sẽ có tấn công.
Người Tây Hạ kéo căng dây nỏ, lúc nào cũng có thể bắn ra.
Nhưng mà lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Trên đỉnh đầu lại vọng tới âm thanh, giống như một người đang thổi còi đồng, bọn họ biết tiếng còi này, trên cổng thành của Đại Tề, chủ tướng trẻ tuổi Bùi Khởi Đường thường ngày vẫn thổi chiếc còi này, mỗi lần như vậy, người Tề sẽ bắn ra một loạt tên.
“Cẩn thận mũi tên.”
Thanh âm vừa truyền tới, toàn bộ mọi người rụt đầu lại, quân lá chắn nặng nề tiến lên chặn trước mặt mọi người.
Nhưng mà mũi tên lại mãi chưa thấy rơi xuống.
Tiếng còi vẫn vang dội trên đỉnh đầu như cũ.
Không biết qua bao lâu, Ninh Lệnh đi tới, cầm một cây đuốc rọi lên không trung, loáng thoáng thấy có mấy thứ bồng bềnh trên đỉnh đầu mọi người.
Không biết là ai kêu lên một tiếng, “Trên trời, người Tề…” Chung quanh lập tức một trận huyên náo, những tên lính Tây Hạ nhát gan đã vứt bỏ vũ khí trong tay chạy trốn về phía sau đại doanh.
Ninh Lệnh nhíu mày, cầm nỏ bắn vào vật kia, vật kia tung bay rồi rơi xuống.
“Diều giấy, là… diều giấy.”
Một con diều giấy mà phụ nữ hay chơi, bên trên gắn một chiếc còi đồng.
Đây là đang trêu đùa bọn họ.
Lý Thường Hiển ném con diều giấy xuống đất, Tướng quân thủ thành của Đại Tề, lại đi dùng thủ đoạn vô lại như vậy.
Tên Bùi Khởi Đường không biết xấu hổ.
Ninh Lệnh nói: “Binh lính chúng ta chia ra làm bốn hướng tấn công theo hướng có tiếng trống trận, kết quả… chỉ thấy mấy chiếc trống trận, người sớm đã không thấy đâu rồi.
Cực nhọc chạy tới, nhưng một người Tề cũng không nhìn thấy.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mất tinh thần.
Dày vò một đêm, tổn thất không ít nhân mã, náo loạn toàn bộ đại doanh, thu hoạch lại chỉ là một bầy trâu điên với mấy chiếc trống trận mà thôi.
Tinh thần của binh sỹ giảm đi một nửa, đặc biệt các binh sỹ tối nay nghênh chiến tất cả đều mang khuôn mặt chán chường, đây không phải là dấu hiệu tốt, toàn bộ việc tối nay đủ để ảnh hưởng tới chiến cuộc ngày mai.
Ninh Lệnh vừa muốn đề nghị nghỉ ngơi một ngày, ngày mai không nên tấn công Diêm Châu.
Nhưng mắt Lý Thường Hiển đã đỏ lên, lớn tiếng nói: “Hạ lệnh xuống, bây giờ lập tức tập hợp binh sỹ tấn công Diêm Châu, Trẫm phải bắt sống Bùi Khởi Đường, Trẫm phải khiến hắn sống không bằng chết.”
Ninh Lệnh không khỏi kinh sợ, vội khuyên: “Những binh mã kia dường như bỏ chạy về hướng Ngân Châu, không biết đây có phải là viện binh của Hoài Nam Vương không? Không bằng đợi khi trời sáng, chúng ta nhìn thấy rõ rồi tiếp tục sắp xếp.”
Lý Thường Hiển cười lạnh, “Đây là Bùi Khởi Đường cố tình bầy trận giả, căn bản không hề có viện quân, hắn muốn dẫn chúng ta vào bẫy, khiến chúng ta phân binh đi Ngân Châu, như vậy binh mã tấn công vào Diêm Châu sẽ giảm bớt đi.”
“Trẫm nhất định không mắc bẫy đâu.”
Lý Thường Hiển nói: “Không được trì hoãn, sau khi trời sáng, chúng ta sẽ dẫn binh tới thành Diêm Châu, cho dù dùng tay không để đánh, cũng phải phá huỷ thành Diêm Châu.”
Ninh Lệnh không khỏi lặng lẽ lắc đầu.
Sau khi Lý Thường Hiển lên ngôi vị Hoàng đế, liền trở nên tham công, cũng không còn dáng dấp năm xưa lúc bọn họ đi theo hắn, Lý Thường Hiển lúc đó mặc dù anh dũng thiện chiến, nhưng cũng cẩn thận dè dặt, vì vậy bọn họ mới nguyện ý toàn lực đi theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!