Chương 328:
Khuấy lên phong vân, hắn liền yên lòng, hai mắt Bùi Khởi Đường như mờ đi nhìn về phía Lang Hoa, “Có cơm không? Mấy ngày chỉ gặm chút quân lương, đói quá.”
Quân đội Đại Tề vào thành, hẳn đã sớm sắp xếp nấu cơm, thấy bọn họ đánh thắng trận, nhất định sẽ làm cho bọn họ ăn no.
Lang Hoa đi ra ngoài phân phó y công nấu chút thuốc bưng cho Bùi Khởi Đường, lúc trở lại quân trướng, bên trong rất yên tĩnh, Bùi Khởi Đường nằm ở trên giường gỗ đơn sơ đã ngủ mất rồi.
Nhưng dù ngủ, tay hắn vẫn siết chặt chiến đao như cũ, gan bàn tay phải đóng một tầng vảy dầy, hiển nhiên là kết quả của việc bị thương do rèn luyện lặp đi lặp lại.
Trận đánh này hắn đánh không dễ dàng gì, nhưng tất cả vẫn chưa lắng xuống, chỉ sợ còn có một trận ác chiến với Lý Thường Hiển nữa.
Lang Hoa đang chuẩn bị rón rén đi ra khỏi quân trướng, vạt áo lại bị kéo lấy.
Bùi Khởi Đường mở mắt ra, “Lang Hoa, ngồi một lúc rồi hãy đi được không? Nàng ở đây đi, ở đây xem sổ sách của đồn bảo vệ, ta sẽ ngủ rất khẽ, sẽ không quấy rầy đến nàng đâu.”
Trong lòng Lang Hoa mềm nhũn gật đầu một cái.
Trên mặt Bùi Khởi Đường hiện ra nụ cười, yên tâm nhắm mắt lại.
Lang Hoa để Tiêu ma ma ở một bên cùng xem sổ sách, Bùi Khởi Đường trên giường gỗ không có chút tiếng động nào, thật giống như hắn nói vậy, ngủ rất khẽ.
Phó tướng bên cạnh Bùi Khởi Đường đang văng nước miếng giải thích bọn họ phá vòng vây đi tới Hồng Châu như thế nào, “Tướng quân đoán được Lý Thường Hiển nhất định sẽ tấn công Hồng Châu, cho nên tối hôm qua cả đêm phá vòng vây… May mà có Bùi Tướng quân, nếu không ai có thể liệu sự như thần như vậy.”
Phó tướng nói rồi âm thanh cũng càng ngày càng thấp, mọi người nghị luận đôi câu lúc nhìn lại hắn, hắn cũng dựa vào trên đất ngủ rồi.
Thức ăn nóng hổi bưng lên, trong ngoài quân trướng đã ngáy vang trời.
…
Trận chiến này đánh không dễ dàng.
Đông Bình nhìn ngự toạ trong đại điện, nàng từ từ đi tới, đỡ Hoàng đế nhỏ yếu ngồi lên trên.
Cuối cùng nàng cũng có thể đứng ở chỗ này, nhìn về phía bề tôi trong đại điện.
Từ nay về sau, nàng không còn là tù nhân của Lý Thường Hiển nữa, cuối cùng nàng cũng tự tay khôi phục được uy nghi thuộc về mình.
Vì có thể ngẩng đầu đứng ở chỗ này, nàng đã bỏ ra bao nhiêu chua cay và thống khổ.
Bây giờ tất cả đều đáng giá.
“Nàng ta là Trưởng Công chúa của người Tề, các ngươi phù trợ nàng ta nhiếp chính, chính là dẫn sói vào nhà.” Đại thần bị giữ chặt ở bên cạnh không ngừng gào thét.
Đông Bình quay đầu lại, “Quân đội Đại Tề có bước chân vào lãnh thổ Đại Hạ không?”
Đại thần cắn răng, “Đó là chuyện sớm hay muộn, chờ ngươi…”
“Lý Thường Hiển là người như thế nào?” Đông Bình cười nhạt, “Lúc hắn vong ân phụ nghĩa giết chết Bình Chiêu Hoàng đế các ngươi đang ở chỗ nào? Hắn chính là một con sói, còn không đáng làm người, chẳng phải các ngươi vẫn cúi đầu xưng thần với hắn sao.”
“Đúng là các ngươi nên sợ Đại Tề,” Đông Bình nói, “Ở phương bắc Đại Tề đánh bại liên quân Đại Hạ và Kim quốc, ở Tây Bắc khiến cho Lý Thường Hiển gãy cánh đại bại, hôm nay mấy chục vạn binh mã Đại Tề áp sát… Nếu không phải vì Ai gia, sợ rằng bây giờ thành trì Đại Hạ đã sớm bị binh mã Đại Tề công phá rồi.”
Từ Tùng Nguyên không nghĩ tới sẽ thấy tình cảnh như vậy.
Trước đây đi sứ đến Tây Hạ đều là thận trọng ứng phó, với quốc gia tiếp giáp Đại Tề, không cẩn thận thì sẽ khơi mào chiến tranh, cho dù người Tây Hạ ngoài sáng trong tối khiêu khích, ông ta cũng sẽ không bác bỏ lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!