Chương 337:
Ông ta nhìn cả nhà Khánh Vương bị bắt đi, hơn ngàn người bỏ mạng vì việc này.
Bọn họ vốn đều là nhân tài trụ cột của triều đình.
Nhưng lại dễ dàng bị kết thúc tính mạng như vậy.
Vụ án này phải được lật lại, nhưng đâu có dễ như vậy.
Bùi Khởi Đường nói xong những lời này, sâu sắc nhìn Cố Thế Hoành, “Cố Thế thúc, nếu như ta lật lại được án rồi, người có thể cân nhắc, gả Lang Hoa cho ta hay không?”
Ly trà trong tay Lang Hoa lập tức rơi xuống đất.
Sau đó tiếng đồ sứ bị vỡ vang lên, Lang Hoa nhướng lông mày lên, “Bùi Khởi Đường, huynh phát điên cái gì thế?”
Đang nói chuyện yên lành, bỗng nhiên lại quay sang nàng.
Còn cầu thân, đây rốt cuộc là lời điên khùng ở đâu ra vậy?
Mối quan hệ của bọn họ đã tới mức cầu thân rồi sao?
Phụ thân còn ném cho nàng ánh mắt dò hỏi, như thể nàng biết được Bùi Khởi Đường sẽ làm chuyện này vậy.
Nếu như nàng biết được, tuyệt đối sẽ không để cho Bùi Khởi Đường bước vào cửa phòng.
Đây rõ ràng chính là lời nói không có giới hạn.
Cố Thế Hoành há hốc miệng, hiển nhiên là vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Bùi Khởi Đường lại rõ ràng nói lại một lần nữa, “Thế thúc, ta muốn cưới Lang Hoa làm vợ.”
Lang Hoa “vụt” một cái đứng lên, mặt đỏ bừng, “Bùi Khởi Đường, bây giờ huynh ra ngoài cho ta, suy nghĩ cho rõ ràng rồi hãy vào lại.”
Những lời này mà cũng có thể tuỳ tiện nói bậy bạ được sao?
Hắn còn dám nói linh tinh, nàng nhất định sẽ bảo Tiêu Ấp đuổi hắn ra ngoài.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường trong veo, “Ta đã sớm suy nghĩ rõ ràng rồi, Cố Thế thúc đã biết, án mưu phản năm đó, ta bị người bên cạnh bán đứng, trốn đông núp tây thập tử nhất sinh, đến cuối cùng chỉ còn lại mấy người hầu trung thành đi theo bên mình.”
Bùi Khởi Đường dường như là đang hồi tưởng lại những năm tháng đó, ánh mắt giống như vừa gột nước, “Năm đó Cố Thế thúc bảo ta qua Cố gia ẩn náu, ta cũng không bằng lòng, tình nguyện ở lại trong rừng núi, đó là bởi vì ta không dám tin tưởng ai.”
“Bao năm nay, ta đã quen tự mình làm việc, tự nói chuyện với mình, rất ít nói với người khác về những chuyện lúc trước” Bùi Khởi Đường mỉm cười một cái, “Cho dù là đối với Bùi Tư Thông đại nhân cũng thế… cho tới khi Lang Hoa cứu ta ở điền trang.”
“Lúc đó Cố gia cũng không ổn định, bản thân cũng khó khăn, nhưng Lang Hoa lại liều mạng cứu ta, ta không coi đó là một ân tình, bởi vì ân tình còn có thể trả lại, ta coi đây là số mệnh.”
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa, “Từ đó về sau mỗi việc ta làm đều liên quan tới nàng, mà mỗi việc nàng làm cũng đều sẽ liên quan tới ta, đây chính là số mệnh.”
“Nếu như nàng không bằng lòng gả cho ta, ta cũng sẽ không lấy ai, bởi vì ta không thể giao sinh tử của mình cho người ngoài, ta chỉ có thể giao nó cho nàng, Cố Lang Hoa.”
“Ta chỉ có thể giao nó cho nàng, Cố Lang Hoa.”
Bên tai Lang Hoa vọng lại những lời của Bùi Khởi Đường, cả người nàng cứng đờ tại chỗ.
Chỉ bởi vì tin tưởng?
Cho nên hắn ta mới nói những lời như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!