Editor: Lãnh Hàn Tử Băng
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Thấy Trình Dập đã dừng bước, Giản Ninh buông tay áo sơ mi của anh đang bị mình túm chặt.
Cảm giác áo sơ mi vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay, cô sợ mình mạo phạm đến đối phương, nắm hai tay ở sau lưng, cố gắng tự nhiên thoải mái đối diện với Trình Dập.
Trình Dập nghiêng người nhìn Giản Ninh, đây là lần đầu tiên anh cẩn thận nhìn kỹ Giản Ninh, đột nhiên phát hiện cô không chỉ trông thuần khiết, trắng nõn mà ánh mắt khi nhìn người khác vẫn còn dè dặt, rất có khí chất nhu nhược động lòng người, rất phù hợp với khí chất dịu dàng của nữ chính trong .
Trình Dập đối mặt chính diện với Giản Ninh, “Cô đã xem nguyên tác chưa?”
Giản Ninh có cảm giác đây là cơ hội để cô thử kính, hai mắt sáng lên, gấp gáp gật đầu.
Trình Dập nhớ tới lúc nãy mình đi xuống dưới lầu tìm biên kịch sửa một đoạn ngắn của kịch bản, vì vậy nói: “Vậy cô diễn cảnh nữ chính phát hiện con trai mình đánh nhau trong trường, khuyên cậu ta cố gắng học hành đi.”
Lý Dao ngồi trên sô pha vẻ mặt đầy nghi vấn nói thầm: “Nguyên tác mình cũng đã xem xong rồi, bên trong còn có cả đoạn này sao?”
Khương Lam nghe Lý Dao nói, lại nhìn phía Giản Ninh và Trình Dập, đã bắt đầu lo lắng hơn, sợ Giản Ninh giống như đa số người, không chú ý đến chi tiết nhỏ này trong kịch bản.
Giản Ninh chắc chắn nói một câu, “Được!” Lại nhìn phải trái xung quanh, giống như đang tìm vật thế thân cho “con trai”.
Trình Dập đi đến giữa phòng, “Tôi sẽ diễn vai con trai của cô.”
Giản Ninh sửng sốt, nghĩ thầm, anh cao lớn uy mãnh thế kia, làm sao mà diễn một đứa trẻ bảy tám tuổi?
Sau đó Trình Dập ngồi xếp bằng xuống đất, chiều cao cũng trở nên bằng với con trai của nữ chính.
Giản Ninh thở ra một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân một chút, lẩm bẩm: “Bắt đầu.”
Hôm nay, vì để có cảm giác ở thời dân quốc nên cô cố ý mặc một bộ sườn xám màu trắng.
Mái tóc dài được xõa trên vai, bước đến ngồi xổm trước mặt Trình Dập trên đôi giày cao gót.
Đường cong cơ thể được phô bày trọn vẹn.
Trình Dập cũng không phối hợp đóng giả thành dáng vẻ của một cậu bé, mà chỉ ngồi một chỗ như một tảng đá lớn, nhìn Giản Ninh bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Anh để ý thấy Giản Ninh lúc này đang mím môi, ánh mắt rất tức giận.
Ánh mắt cô có sự tiếc nuối rèn sắt không thành thép, nhìn Trình Dập vài giây, nước mắt từ từ tràn quanh hốc mắt, nhưng lại không rơi xuống, cô hít hít cái mũi, cắn răng, túm chặt cánh tay Trình Dập
Lúc này, cô dùng sức nắm chặt lấy áo anh.
Hoàn toàn khác với người vừa nãy chỉ dám nắm nhẹ.
Trình Dập cúi đầu nhìn thoáng qua các đốt ngón tay của cô bởi vì dùng sức quá nhiều mà các khớp xương nổi lên, lại ngẩng đầu lên nhìn cô, liền nghe được giọng nói dịu dàng theo thói quen, kích động mắng “Ban ngày mẹ phải đứng trông tiệm mười mấy tiếng, nhìn sắc mặt người ta để bán đồ, buổi tối về nhà sau khi nấu cơm cho con ăn xong, còn phải làm một chút hàng thủ công.
Vất vả cả ngày như vậy, chính là vì kiếm tiền cho con ăn học, hy vọng tương lai con có thể thành công.
Cuối cùng con làm sao?Đánh nhau với bạn học ở trường! Con có thể cố gắng vượt khó hay không nha!”
Nước mắt cô vẫn luôn trong hốc mắt, long lanh trong suốt, khiến cho ai nấy khi nhìn thấy đều sẽ nảy sinh lòng thương tiếc.
Cho đến khi đã diễn xong mấy câu thoại, mới rơi xuống khuôn mặt.
Nhưng cô không lưu luyến trên mặt, gần như là nước mắt vừa rơi, cô liền dùng mu bàn tay lau đi.
Nước mắt chảy xuống, thì cũng đã diễn xong rồi.
Cô quen nẻo nhỏ giọng nói với mình một câu “Thu.”
Trình Dập để ý thấy tay kia đặt trên đầu gối cũng bị cô nắm lấy, không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu.
Đã diễn xong, Trình Dập đứng lên, cũng nhẹ nhàng nâng Giản Ninh đứng dậy.
Trong lúc đó ở một chỗ xa Lý Dao chỉ chú ý đến dáng người của Giản Ninh khi cô đang đứng lên! Chú tâm đến mức cô diễn có hay không, anh cũng không quan tâm.
Mà Khương Lam lại thở dài, lắc đầu, cảm thấy không có hy vọng gì.
Bởi vì trong nguyên tác chỉ diễn tả sơ lược đoạn ngắn này, còn biểu đạt chi tiết ra sao là dựa vào bản thân Giản Ninh hiểu nhân vật như thế nào, rồi mới bắt đầu diễn.
Trong nguyên tác nữ chính là một người có tính tình đặc biệt tốt, Khương Lam cũng giống như đại đa số người, cho rằng nữ chính hẳn là phải dịu dàng khuyên con trai mình, chứ không phải quở trách.
Giản Ninh và Trình Dập đứng giữa phòng, không chú ý đến phản ứng của hai người đang ngồi trên sô pha hoàn toàn khác nhau.
Đôi mắt Giản Ninh sáng lên lấp lánh, dùng ánh mắt hỏi: Tôi diễn thế nào?
So với trong tưởng tượng của Trình Dập quả thật Giản Ninh diễn rất tốt.
Tay anh nhét trong túi quần, giọng nói trầm thấp mà ôn thuần, “Em cứ về trước chờ tin tức đi, tôi có quyết định sẽ báo cho em biết.”
Đây là câu thường nghe sau khi kết thúc phỏng vấn HR.
Giản Ninh gật đầu, cảm giác mình quay trở về lúc sau khi mới vừa kết thúc kì thi đại học, chờ đợi ngày công bố kết quả thi.
Chờ sau khi Khương Lam và Giản Ninh rời đi, Trình Dập lấy hộp thuốc từ trên bàn làm việc đốt một điếu, Lý Dao đi đến cạnh anh, cũng lấy theo anh một điếu hút.
Lý Dao hỏi “Lúc nãy cậu không từ chối là vì sợ phiền phức sao?”
Trình Dập nhả ra một ngụm khói, “Mẹ tôi kiên quyết muốn nhét người cho tôi , đương nhiên là tôi không muốn.
Nhưng nữ diễn viên này diễn cũng không tệ lắm, hình tượng cá nhân cũng rất giống với nhân vật.”
Lý Dao có hơi bất ngờ, rũ tay cầm điếu thuốc xuống, “Cậu thật sự cân nhắc dùng cô ấy?”
Trình Dập lắc đầu, “Nếu nói về trình độ diễn xuất thì Chu Nhụy nhỉnh hơn một chút.”
Lý Dao cười một tiếng, tiếp tục hút thuốc, “Cho nên cậu sợ Chu Nhụy bên kia gây thêm rắc rối, vậy nên giữ Giản Ninh lại để dự phòng sao?”
Trình Dập không kiên nhẫn mà dập tắt điếu thuốc,ngồi vào ghế dựa, chuẩn bị tiếp tục sửa kịch bản, “Không, tôi chỉ nhất thời bị ma xui quỷ khiến thôi.
Thật ra bây giờ tôi đã hối hận rồi, không nên cho người mẹ kia của tôi lưu lại hy vọng gì.
Sau này khi từ chối, nhất định sẽ rất phiền phức.”
Lý Dao bất đắc dĩ lắc đầu, rời khỏi văn phòng Trình Dập.
Trình Dập nhìn kịch bản đã được sửa trong tay.
Vừa rồi anh cảm thấy tình tiết trong đoạn kịch này không phù hợp, mới đi xuống lầu tìm biên kịch sửa thành nữ chính muốn “Khuyên” con trai đổi thành “Quở trách”.
Không ngờ nữ diễn viên vừa rồi, vậy mà cũng cùng suy nghĩ với anh.
****
Buổi tối Giản Ninh về đến nhà, mới phát hiện mình để điện thoại ở công ty.
Cô làm chút cơm tối đơn giản, sau khi ăn xong, mới ngồi xe điện ngầm quay trở về công ty lấy điện thoại.
Tới cửa công ty, phát hiện văn phòng vẫn còn sáng đèn.
Giản Ninh buồn bực, gần đây công ty rất nhàn rỗi, tại sao vẫn còn có người ở lại tăng ca, không lẽ là Dương Hi? Nhưng mà không nghe chị ấy nói nha…..
Cô đi vào, phát hiện ra người ở lại công ty là Khương Lam, một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, uống rượu vang đỏ.
Trên bàn gần cửa sổ còn để một vỏ chai rượu không và một bình rượu chỉ còn một nửa.
Khương Lam cầm ly đế cao, giống như vừa mới khóc xong.
Giản Ninh đi qua, lo lắng hỏi “Chị Lam, chị bị làm sao vậy?”
Khương Lam đứng ở cửa sổ lầu 26 nhìn cảnh đêm phồn hoa ngoài kia, lại uống một ngụm rượu, “Tôi cảm thấy mình rất thất bại.
Lúc trước khi tôi ly hôn với Trình Lỗi, A Dập muốn đi theo tôi.
Nhưng khi đó tôi chỉ một lòng muốn tạo dựng sự nghiệp, liền để thằng bé ở lại bên cạnh ba nó.” Đột nhiên bà nghẹn ngào, nước mắt lại tuôn rơi, “Lúc đó thằng bé mới có sáu tuổi thôi.”
Khó trách ánh mắt Trình Dập nhìn mẹ mình lại xa cách như vậy.
Giản Ninh không hiểu vì sao lúc trước Khương Lam vì sao lại nhẫn tâm như vậy, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy đau lòng khi thấy bà yếu đuối như thế.
Khương Lam cười tự giễu, “Trước đây vì sự nghiệp,cái gì tôi cũng vứt bỏ.
Kết quả bây giờ lại càng ngày càng hữu tâm vô lực.”
Uống hết rượu trong ly rồi, bà lại rót thêm một ly nữa.
Giản Ninh tiến lên mấy bước, lấy ly rượu trong tay bà để qua một bên.
“Chị Lam, giữa mẹ con làm gì có mối thù nào qua đêm, chỉ cần tháo gỡ khúc mắc là ổn rồi.”
Khương Lam say khướt nhìn bàn tay trống rỗng, lắc đầu, khổ sở nói “Em cũng thấy rồi đó, nó đối với tôi giống như đối với một người xa lạ không cùng huyết thống vậy.
Nó còn gọi tôi một tiếng mẹ cũng là vì trách nhiệm mà thôi.”
Giản Ninh nhẹ nhàng vỗ lưng Khương Lam, “Chị Lam, chị đừng nghĩ nhiều.
Cuối cùng thì cũng vẫn là máu mủ tình thâm……”
Cô vừa khuyên Khương Lam, vừa dìu Khương Lam không còn tỉnh táo ra khỏi tòa cao ốc, lái xe đưa Khương Lam về nhà.
Sau khi đã thu xếp ổn thỏa xong, cô rời khỏi biệt thự của Khương Lam, nhìn trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời đêm, những cơn gió lạnh thổi qua, bỗng nhiên cô rất muốn về nhà.
Ba gần đây đi công tác có thuận buồm xuôi gió không? mỹ phẩm dưỡng da mẹ đã xài hết chưa, có cần cô mua giúp cái mới không?”
Giản Ninh cúi đầu chớp chớp mắt, để nước mắt biến mất không thể tìm thấy, nghĩ trong bụng chờ tới khi mình kiếm được tiền, sẽ dẫn ba mẹ đi du lịch nước ngoài.
***
Chu Nhụy gần ba mươi tuổi, nhưng nhìn vào cũng không khác Giản Ninh hai mươi tuổi là bao.
Cô ta nhỏ nhắn, cao gầy, cách ăn mặc thời thượng do nhà tạo hình tỉ mỉ phối cho, ngồi trên sô pha trong văn phòng Trình Dập, lật đi lật lại kịch bản mới sửa xong.
Sau khi xem xong, Chu Nhụy yêu thích ôm kịch bản mới vào lòng, không che giấu được sự kinh diễm trong mắt, cười với Trình Dập, “Trình tiên sinh, kịch bản mới này là anh viết sao?”
Trình Dập buông chén trà, thản nhiên nói “Không phải,là do biên kịch viết, tôi chỉ nói để họ chỉnh sửa một số ý mà thôi.”
Các đạo diễn mới thông thường đều rất nóng lòng thể hiện mình, chỉ tham gia viết kịch bản một chút thôi, cũng hận không thể để một mình mình kí tên lên kịch bản.
Chu Nhụy dùng điều này tâng bốc Trình Dập anh nhưng anh không chấp nhận, càng khiến cô ta tán thưởng anh hơn.
Ánh mắt cô ta nhìn Trình Dập khôi ngô tuấn tú lại còn nhiều tiền, nhiều thêm một chút nhu tình mật ý.
Trình Dập không muốn nói chuyện khác với cô ta , hỏi trực tiếp “Nếu cô cảm thấy vừa lòng đối với kịch bản này, không bằng chúng ta ký hợp đồng sớm một chút?”
Chu Nhụy đem kịch bản để trên đùi, vẻ mặt lộ ra vẻ khó xử, “Mặc dù lúc trước đã bàn bạc xong với Trình đạo thù lao là 1500 vạn, nhưng bây giờ người đại diện tôi lại cảm thấy cái giá này có chút thấp, anh ấy muốn tăng thù lao lên một chút nữa.”
*1500 vạn = 15 triệu NDT
Vẻ mặt Trình Dập không hề gợn sóng, “Tôi biết rồi,dù sao cô cũng vừa mới cầm cúp ảnh hậu, nâng tiền thù lao đóng phim cũng là chuyện bình thường.
Chỉ cần người đại diện của cô ra giá hợp lí, tôi cũng có thể chấp nhận.
Mời quản lí công ty của cô mau chóng suy nghĩ chuyện hợp đồng, chúng ta liền nhanh chóng ký hợp đồng.
Lúc trước tôi nói với cô, tôi kiên trì quay xong hết bộ phim này là để hoàn thành di nguyện của ba tôi.
Nhưng tôi vẫn còn công việc khác, cho nên không thể kéo dài quá nhiều thời gian được.”
Chu Nhụy cúi đầu nhìn kịch bản trên tay, đầu ngón tay khẽ vuốt bốn chữ “Chuyện cũ Dân quốc” to trên mặt bìa, lại ngẩng đầu, vô cùng thành khẩn mà nói: “Hiện nay những minh tinh nào không có kinh nghiệm tích lũy từ một hai thập kỉ, đều phải nghe theo sự sắp xếp của công ty.
Chuyện thù lao đóng phim này, tôi không làm chủ được, nhưng cho dù như thế nào xin anh hãy giữ lại nhân vật này cho tôi.
Tôi sẽ cố gắng thuyết phục công ty giảm bớt tiền thù lao đóng phim.”
Dường như Trình Dập cũng không bị sự thành khẩn này đả động, “Nếu cô đã không thể tự quyết định được, chuyện thù lao đóng phim kia, tôi sẽ nói chuyện cùng người đại diện của cô đi.”
Chu Nhụy ngẩn ra một chút, vừa cười cười, “Được.
Kịch bản này tôi có thể mang đi không? Tôi muốn cẩn thận xem xét nhân vật.”
Trình Dập “Ừ” một tiếng, “Có thể.”
Sau khi nói xong chuyện kịch bản, Trình Dập tiễn Chu Nhụy đến cửa Trục Ảnh, Chu Nhụy tự mình lái xe về công ty quản lí.
Cô ta đi vào văn phòng người đại diện Tiêu Ngôn.
Tiêu Ngôn nhìn thấy cô ta, từ quầy rượu lấy ra một chai rượu và hai ly đế cao, cười hỏi “Chuyện kịch bản thế nào rồi?”
Chu Nhụy ngồi vào ghế, tùy tiện ném kịch bản đi, hoàn toàn không giống như người thật sự yêu thích lúc còn ngồi trong văn phòng Trình Dập.
Cô ta hút điếu thuốc, bắt chéo hai chân, nhả điếu thuốc ra nói “Kịch bản còn tốt hơn của đạo diễn Trình Lỗi, xem ra Trình Dập có lẽ thật sự có tài.”
Cô ta lại hút một cái, hồi tưởng lại khí thế chín chắn trầm ổn không thể dao động ở trên người của Trình Dập, cảm thấy muốn đối phó với anh khẳng định không phải là chuyện dễ dàng.
Cô ta gõ tàn thuốc vào cái gạt tàn thuốc, có chút lo lắng nói “Nhưng mà thoạt nhìn anh ta không hề đơn giản, tôi sợ chả thịt được gì từ trên người anh ta đâu.”
Tiêu Ngôn cười nhạo một tiếng, “Bọn họ là người đầu tư, có rất nhiều tiền, không cần phải lo anh ta không trả nổi tiền thù lao.
Nhưng em vừa mới cầm cúp ảnh hậu, nếu thù lao bộ đầu tiên này không nâng thì giá trị con người em sau này sẽ không tăng nổi, về sau ở trong giới giải trí chỉ có thể từ từ nhịn.”
Hắn tiến đến gần Chu Nhụy “Hơn nữa bộ phim đầu tiên em nhận sau khi nhận cúp phải là một tác phẩm lớn, nếu không em đã tự hạ thấp giá trị bản thân mình rồi.
Trong số những đạo diễn có thể làm những bộ phim lớn bây giờ, người dễ lừa gạt nhất chính là những người không có chuyên môn.
Tiêu Ngôn nói rất có đạo lý, nhưng Chu Nhụy vẫn cảm thấy có chút bất an.
Tiêu Ngôn đem đổ rượu vang đỏ vào ly đế cao đẩy đến trước mặt Chu Nhụy, “Cao đạo đưa kịch bản tới, em thử một lần đi.”
Chu Nhụy ngước mắt lên, “Cao đạo?”
Tiêu Ngôn cảm thấy mình may mắn mười phần, vẻ mặt cười đến hả hê, “Cao Xa tìm tới anh,muốn em diễn phim mới của hắn, ra giá 3000 vạn.”
*3000 vạn = 30 triệu NDT
Chu Nhụy suy nghĩ đến những tác phẩm trước đây của Cao Xa, “Không, em vẫn muốn quay”
Tiêu Ngôn “Chậc” một tiếng, “Lựa chọn đầu tiên của chúng ta đương nhiên là , nhưng có thể dựa vào lời mời của Cao Xa để tăng áp lực lên Trình Dập đòi anh ta một khoản lớn!”