Edit: Lãnh Hàn Tử Băng
Beta: Xuân Hoàng
Giản Ninh đến cửa phòng Trình Dập, nhấn chuông cửa.
Trình Dập mở cửa phòng, chỉ trong nháy mắt mùi của khói thuốc bay ra vô cùng nồng nặc.
Giản Ninh đi vào trong theo anh, quơ quơ không khí ngay mũi mình, đầu tiên là nhìn đến cửa phòng ngủ đang đóng chặt, lại nhìn đến gạt tàn thuốc trên bàn trà, tàn thuốc chưa tắt hẳn, vẫn còn bay ra khói trắng.
Cô nói đùa: “Đạo diễn Trình, căn phòng của anh rất giống tiên cảnh nha.”
Trình Dập quay đầu lại: “Cô không hút thuốc lá?”
Giản Ninh lắc đầu.
Trình Dập đi hai bước ra cửa, chỉnh lại điều hòa cho dễ thở.
Thật ra ý của Giản Ninh không phải như vậy, cô khoát tay nói: “Không có việc gì đâu, ba tôi cũng hút thuốc, từ nhỏ tôi đã quen rồi, có thể chịu được mùi thuốc.”
Điều hòa đã mở, cũng không liên quan đến Trình Dập nữa.
Nhưng nếu Giản Ninh đã nói như vậy, anh lại đốt một điếu thuốc.
Anh mời Giản Ninh ngồi trên sô pha dài, còn mình thì ngồi trên sô pha đơn ở bên cạnh, đưa máy tính qua cho cô xem: “Màn nữ chính tự sát kia, tôi cảm thấy không hài lòng, nhưng mà sửa đi sửa lại, vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Cô xem đi?”
Giản Ninh cẩn thận nhìn một lần, sau đó nói cách nhìn cách nghĩ của mình với anh.
Trình Dập nghe rất nghiêm túc, còn lấy bút viết lại vào sổ.
Giản Ninh nhìn thấy nét chữ nhỏ nhắn cứng cáp, mạnh mẽ hữu lực lại phiêu dật, liền không nhịn được tò mò hỏi: “Không phải anh lớn lên ở Mỹ sao? Sao lại viết tiếng Trung tốt như vậy?”
Chữ của Giản Ninh có chút thảm không nỡ nhìn, cho nên đặc biệt thưởng thức những người có chữ viết đẹp.
Trình Dập nhìn nhìn ngòi bút: “Ba tôi không quản tôi nhiều, nhưng việc luyện viết này thì lại rất cố chấp.
Ông đọc rất nhiều tiểu thuyết nên nếu chữ viết không đẹp sẽ giống như người không có xương cốt, đọc không chịu nổi.”
Giản Ninh đối với đạo diễn Trình Lỗi trong quá khứ có chút hiểu biết, phần lớn đến từ lúc trước khi vẫn chưa ra mắt có hít drama xem mấy bài đăng trên mạng.
Trong các bài đăng đa số đều nói, Trình Lỗi một lòng quay phim, rất ít quan tâm đến gia đình.
Nhưng theo lời con trai của ông nói hôm nay, lại ngược lại, không giống như những gì các bài đăng đó đã nói.
Có lẽ là hiểu ánh mắt nghi hoặc của Giản Ninh, Trình Dập kể về những chuyện khi còn nhỏ của mình.
“Lúc trước khi tôi vừa ra đường, lập tức sẽ xuất hiện một đống chó săn paparazzi vây quanh chụp hình tôi.
Lúc đó ba mẹ tôi vừa mới ly hôn, đây đúng là lúc đầu sóng ngọn gió, tôi ở trước cổng trường học, sẽ bị bọn họ vây lại.
Sau này ba tôi vì không muốn bọn họ làm tôi bị ảnh hưởng đến chuyện học hành, liền đưa tôi ra nước ngoài.
Tâm tư của ông chủ yếu đều đặt hết lên chuyện quay phim, nhưng ngoài thời gian quay phim, ông đều cố gắng hết sức để ở bên cạnh chăm sóc tôi.
Tuy rằng ông làm bạn với tôi thời gian không lâu, nhưng trách nhiệm của một người cha ông đều làm được hết.”
Giản Ninh nghe anh kể về chuyện xưa của mình, cô rất vui khi mình có thể hiểu anh thêm một chút.
Nói chuyện về kịch bản không bao lâu đã đến nửa đêm.
Giản Ninh đứng dậy chuẩn bị quay trở về phòng.
Trình Dập sợ ý tưởng trong đầu sẽ quên mất trong giây lát, lập tức ngẩng đầu nhìn bàn phím.
Anh nhìn chằm chằm màn hình, nói với Giản Ninh: “Tôi không tiễn, cô đi thong thả.”
Giản Ninh cũng không phải là người để ý những chuyện vặt vãnh: “Không cần khách sáo.”
Cô đi tới cửa, tay nắm chốt, quay đầu lại nhìn Trình Dập.
Một tay Trình Dập gõ bàn phím, một tay cầm điếu thuốc hút mấy cái, rồi để vào gạt tàn thuốc bên cạnh, tiếp tục gõ bàn phím.
Giản Ninh nhìn tới cái gạt tàn đã chất đầy đầu lọc điếu thuốc, nghĩ thầm anh đã hút rất nhiều rồi.
Cô không nhịn được khuyên anh: “Đạo diễn Trình, hút thuốc ít lại một chút đi, không tốt cho phổi đâu.”
Trình Dập: “Ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt cũng không ngước lên một cái, tiếp tục gõ một đoạn lại hút hai cái.
Giản Ninh nghĩ, anh quá tập trung sửa kịch bản không nghe rõ mình nói gì, hay vẫn nghe nhưng mà lười quan tâm đây?
Cô nắm chặt chốt cửa, trong lòng hơi mất mát, nhìn nhìn lại Trình Dập, còn muốn nói gì đó với anh, lại cảm thấy mình nói anh cũng sẽ không nghe.
Suy nghĩ một chút, vẫn nên nhẹ nhàng đi.
**
Buổi tối hôm sau, trong phòng KTV lớn mờ ảo.
Phó đạo diễn Trần cầm micro hát đến quỷ khóc sói gào.
Chị Lý phụ trách quản lý vừa cắn hạt dưa, vừa xem nhân duyên cho người ta.
Lăng Hạo và trợ lý Đình Đình đối với một ít bài hát lại kêu lớn với mọi người: “Giúp tôi đếm số! Tôi chính là chủ đại danh ca!”
Giản Ninh nghe được danh ca, ôm bụng cười to.
Lăng Hạo hỏi: “Cô muốn hát bài gì? Tôi giúp cô tìm.”
Giản Ninh vội xua tay: “Giọng hát tôi không được tốt lắm, sợ hát nhiều ảnh hưởng cả phòng Tôi uống một chút đồ uống ở đây là được rồi, đi cùng với mọi người đã rất vui vẻ rồi.” Nói xong, cô lại uống một ngụm trà lớn, cảm giác rất thỏa mãn.
Sau khi uống xong, nhìn trong tay Lăng Hạo trống trơn, cả đêm không ăn cái gì cũng không uống chút gì, cô tò mò hỏi: “Anh không uống cái gì sao?”
Lăng Hạo bất đắc dĩ nói: “Tôi rất dễ bị bệnh phù thũng, buổi tối uống nhiều quá, ngày mai lên hình sẽ rất khó coi.”
Làm diễn viên thật sự không dễ dàng nha.
Trong lòng Giản Ninh xúc động nói: “Chúng ta đúng là đồng mệnh tương liên.”
Lăng Hạo định than thở nữa, tạo thành câu chuyện chung, nhưng chợt nhớ tới vài chuyện vui vẻ, cười: “Nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể kiếm được rất nhiều tiền, thì cho dù tôi có đói bụng cũng đáng!”
Giản Ninh nhìn thấy bộ dáng anh ta tràn đầy ý chí chiến đấu: “Oa, cảm xúc người này chuyển hướng đúng là nhanh quá đi.” Cô giơ trà hoa lên, nói với Lăng Hạo: “Dựa vào những điểm này, tôi xem trọng anh, sau này ở trong giới điện ảnh nhất định anh có thể tỏa sáng.
Tôi mời anh một ly!”
Lăng Hạo cầm lấy chai nước khoáng, cụng ly với cô, uống một hơi.
Chơi được nửa đường, chị Lý ngồi vào bên trái Giản Ninh, nhiệt tình nói: “Giản Ninh, chị giúp em xem nhân duyên được nha.”
Giản Ninh chợt nhớ tới Trình Dập dưới ánh đèn đường, trong màn đêm bóng anh được kéo dài, cô gật đầu, xòe bàn tay ra: “Được nha, làm phiền chị Lý rồi.”
Lăng Hạo ngồi bên phải Giản Ninh, cũng duỗi cổ nghiêm túc nghe.
Chị Lý nhìn vân tay chị Giản Ninh: “A, gần đây em hồng loan tinh động nha!”
Đôi mắt Giản Ninh và Lăng Hạo đều lóe lên, đồng thanh nói: “A!” Giọng nói hướng về phía trước.
Chị Lý nháy mắt với Lăng Hạo, ý là cậu kích động theo làm gì vậy?
Lăng Hạo ngại ngùng nói: “Tôi…..hóng chuyện thôi, đúng vậy, hóng chuyện.”
Giản Ninh tin, tiếp tục hỏi chị Lý: “Còn nhắc nhở gì sao? Ví dụ như chân mệnh thiên tử của em có đặc trưng gì? Hoặc là cần em làm gì mới có thể vượng đào hoa?”
Chị Lý đẩy đẩy kính, giống như lão học giả, thần bí nói: “Sự nghiệp người này tốt hơn so với em, là quý nhân của em, chỉ cần em chăm chỉ làm việc, là có thể thuận lợi ở bên cạnh anh ta.”
Giản Ninh nghĩ đến điều kiện phù hợp với người kia, không hiểu vì sao mặt lại đỏ.
Cô ngại ngùng nói: “Cảm ơn chị Lý.” Sau đó cắn ống hút, bắt đầu nghĩ lại khả năng mình và người kia.
Lăng Hạo cảm thấy: “Người mà Chị Lý nói, còn không phải là mình sao?!
Khi anh ta nhìn lại Giản Ninh, trong ánh mắt đối với cô có vẻ càng để ý quan tâm hơn.
**
Hôm sau ai nấy đều có công việc của mình nên mọi người trong đoàn phim cũng không chơi quá muộn, hơn 10 giờ tất cả đều về tới khách sạn.
Giản Ninh và Lăng Hạo ở trên tầng cao nhất, một người ở lầu 18, một người ở lầu 17.
Lúc chờ thang máy thì còn mỗi hai người, di động Giản Ninh nhận được Wechat giọng nói của Trình Dập.
Trình Dập tìm cô, chắc chắn là có việc, Lăng Hạo cũng là người của đoàn làm phim, Giản Ninh cũng không kiêng dè, mở lên nghe luôn.
Trình Dập: “Có rảnh không? Đến phòng tôi, nói chuyện về kịch bản?”
Giản Ninh nhắn tin trả lời lại: “OK.”
Lăng Hạo nhìn Giản Ninh cúi đầu bấm điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc.
Sau khi tới lầu 17, vẫn là Giản Ninh ngẩng đầu nhìn số tầng, nhắc nhở: “Anh tới rồi kìa.”
Lăng Hạo ngẩng người: “À.” một tiếng, tâm sự nặng nề rời khỏi thang máy.
Giản Ninh buồn bực nhìn bóng lưng của anh ta, nghĩ thầm: “Quả nhiên là người hay thay đổi cảm xúc mà.”
Sau khi Lăng Hạo trở về phòng, rất lo lắng cho Giản Ninh, anh ta ở trước cửa toilet, cúi đầu suy nghĩ rất lâu.
Bất cứ ngành sản xuất nào cũng đều có tiềm quy tắc.
Giản Ninh là cô gái tốt như vậy, nhất định không phải là loại người chủ động đưa tới cửa.
Thường ngày Trình Dập lạnh như băng, nhưng cuối cùng cũng là một người đàn ông.
Chẳng trách Giản Ninh có thể nhận được vai nữ chính bộ phim này, chẳng lẽ nguyên nhân thật sự là do không chịu nổi sao?
Anh ta muốn đi ngăn cản Trình Dập, đi giải cứu Giản Ninh.
Nhưng Trình Dập tài cao thế lớn, không thể đắc tội được.
Chính anh ta cũng không chỉ thuộc về anh ta, còn công ty của anh ta, còn có fans, còn có lý tưởng của mình, anh ta không thể tùy tiện hành sự được.
Anh ta ngồi xổm xuống, nắm lấy đầu tóc của mình, rơi vào trong buồn rầu sâu sắc, hoàn toàn quên mất mình đang ở trước cửa toilet.
Trong phòng Trình Dập, cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt như cũ, điều hòa được mở lên để dễ thở hơn, những đầu lọc thuốc lá được để đầy trên gạt tàn thuốc chung với nhau.
Anh ngồi trên chiếc sô pha đơn, vừa hút thuốc vừa chờ Giản Ninh xem hết kịch bản mình mới sửa xong.
Giản Ninh ngồi trên sô pha, tay chống cằm, sau khi nghiêm túc xem xong rồi, đưa màn hình tới trước mặt Trình Dập, chỉ vào màn hình giữa một hàng chữ: “Đoạn này gặp lại nhau, lời kịch có thể quá nhàm hay không? Giống như bộ phim nào cũng đều diễn y như vậy, tôi xem từ lúc bắt đầu trong lòng đã không có cảm giác gì.”
Trình Dập nhìn chằm chằm chỗ cô chỉ gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy y như vậy.” Anh ngẩng đầu hỏi Giản Ninh: “Nếu là cô đã nhiều năm không gặp chồng mình, cô không còn hy vọng anh ta sẽ quay trở về nữa, bây giờ anh ta lại xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ nói gì?”
Diễn cảnh chồng của cô chính là Lăng Hạo, nhưng giờ đây lại gặp lại một lần nữa đi vẫn đúng là Lăng Hạo.
Cô tưởng tượng đến nhiều năm sau cô gặp lại Lăng Hạo ở trên đường Thượng Hải đã già nua, mệt mỏi phong trần, về đến cửa nhà, tháo nón xuống, nói với cô: “Anh đã về rồi.”
Cô sẽ oán trách anh ta, sẽ nhớ đến anh ta, cho dù anh ta đã đứng trước mặt mình, cũng sẽ cảm thấy chưa đủ rõ ràng……
Trình Dập thấy lúc này cảm xúc của cô lên xuống đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật, anh yên lặng nhìn cô, chờ cho cô tự hỏi xong, nói suy nghĩ của cô cho anh nghe.
Căn phòng trở nên im lặng, chỉ còn lại điều hòa không hiểu phong tình kêu vù vù.
Giản Ninh nhìn trên mặt Trình Dập, cô tự nói với mình: “Anh chính là chồng của mình, cuối cùng bây giờ anh cũng đã quay trở lại.”
Người đã ở ngay trước mắt mình, muốn sờ mặt anh.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể chân thật của anh.
Cô biết anh không phải giống bình thường làm cho người ta cảm giác như vậy, là một người lạnh lẽo.
Trình Dập không trốn tránh.
Ngay tại lúc tay Giản Ninh cách Trình Dập khoảng một cm, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
“Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!”
Người gõ cửa rất dùng sức, nhập vai quá sâu Giản Ninh bị dọa nhất thời giật mình run lên.
Trình Dập cảm thấy cô bị dọa cho nhảy dựng bộ dáng rất buồn cười, cười xoa tóc cô, giúp cô bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa.
Sau khi mở cửa ra, Trình Dập nhìn thấy người tới, sửng sốt một chút, “Sao lại là cậu?”.