“Mẹ nói gì thế? Khó nghe quá mẹ ạ. Chị Hương Tú tốt bụng mang nước cho con rửa chân, nhưng bất cẩn làm đổ nước rửa chân..
Triệu Lâm Phong còn chưa nói xong, Trần Tụ Vân trang phục dính sát vào người Lâm Hương Tú, như ẩn như hiện.
Mang nước mang lên tận người mình hả? Con nhìn cái váy trên người cô ta đi, dính sát vào người kia kìa! Hồ linh tỉnh! Đúng là không biết xấu hổ,
Triệu Lâm Phong nhíu mày, Trần Tụ Vân nói hơi quá đáng.
Mẹ à, chị Hương Tú không phải loại người như mẹ nói. Cùng là phận đàn bà với nhau, sao phải nói khó nghe thế hả mẹ?”
“Cùng là đàn bà thì sao nào? Giữa đàn bà với đàn bà cũng có khác biệt nhé! Một loại gạo nuôi trăm loại người. Mẹ thấy xấu hổ thay cô ta đấy, ngay cả liêm sỉ cũng không có à? Con đừng có tiền liền làm bậy. Con đừng quên con là người đi lính trở về, được quốc gia bồi dưỡng giáo dục mới có ngày hôm nay. Làm người không thể quên gốc rễ.
Triệu Lâm Phong nhức hết cả đầu. Cái gì với cái gì thế này, sao còn kéo theo vấn đề quên hay không quên gốc rễ chứ?
Mắt Lâm Hương Tú đỏ hoe, cô nhịn đau đứng dậy, che mặt chạy ra ngoài.
"Mẹ ơi, thật sự là chị Hương Tú chỉ lấy nước cho con rửa chân mà thôi. Chị ấy bất cẩn làm đổ nước, còn bị ngã trật khớp, vì vậy con mới xoa bóp giúp chị ấy."
Triệu Lâm Phong bất đắc dĩ nói, xua tay bảo Trần Tụ Vân ra ngoài.
Trần Tụ Vân lại lải nhải dặn dò Triệu Lâm Phong một hồi, lôi ra một đống đạo lý, sau đó mới hậm hực ra khỏi phòng,
Triệu Lâm Phong đứng dậy thu dọn phòng, hết buồn ngủ luôn.
Hắn thở dài một hơi, đứng dậy đi lấy túi ngọc bài kia.
Hắn lấy ra một tấm ngọc bài quan sát, đã có ý tưởng khắc linh trận lên ngọc bài như thế nào. Hẳn không do dự nữa, lập tức cầm một con dao nhỏ khắc. như rồng bay phượng múa
Hắn khắc hết tấm này đến tấm khác, cả một đêm hẳn khắc được hơn ba mươi tấm ngọc phù
Khi xong việc thì bên ngoài trời đã sáng.
Triệu Lâm Phong ngả lưng xuống giường, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi Triệu Lâm Phong bị Khả Nhi đánh thức, hẳn cảm thấy mình mới ngủ được một lúc.
"Sao vậy em gái?" Triệu Lâm Phong mơ màng hỏi.
"Anh ơi, đội công trình đến rồi, trưởng thôn bảo. anh mau qua đó”
Dù không muốn nhưng Triệu Lâm Phong vẫn phải từ trên giường bò dậy.
Hân đi đến đầu thôn, thấy trên núi có một đám người đội mũ bảo hộ lao động đang chỉ vào thôn Quế Hoa.
Một người trung niên mập mạp căm giấy bút quan sát xung quanh rồi ghi gì đó lên giấy.
"Tiểu Phong, bên này”
Triệu Lâm Phong leo lên núi, Lưu Địa Thăng thấy Triệu Lâm Phong đã tới, vội vàng chào hỏi hẳn.
Triệu Lâm Phong đi đến hỏi: "Trưởng thôn, đây là người của đội thi công ạ?”
Người đàn ông trung niên mập mạp kia nhìn Triệu Lâm Phong, lập tức bước nhanh tới, nói chuyện rất khách khí: "Là cậu Phong phải không? Tôi là Vương Kim Khuê, đội trưởng đội thì công dưới trướng tổng giám đốc Chu. Tổng giám đốc Chu bảo tôi xin lỗi cậu thay ngài ấy. Dạo này ngài ấy khá bận, hôm nay không đến được, nhắn răng nếu cậu đến huyện Thanh Khê thì nhất định phải cho ngài ấy hội chiêu đãi nhận lỗi."
Người đàn ông trung niên không hiểu vì sao một thanh niên chẳng khác gì đám trai quê khác lại khiến tổng giám đốc Chu kính trọng như vậy.
Chỉ một công trình nhỏ mà cũng phái ông ta tới đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!