Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đào Hôn, Em Đừng Hòng

Sở Hạo Vũ lái xe đến ngoại ô nơi ông nội mình ở, anh nhớ tới Phó Cận Nam từng nói với anh. Nếu có một ngày anh không có phương hướng có thể đến tìm ông nội.

Sở Gia Quân nhìn thấy Sở Hạo Vũ giống như không hề có chút bất ngờ nào cả, bên cạnh chỗ ông ngồi còn chuẩn bị sẵn ly trà cho anh. Thấy vậy, Sở Hạo Vũ hơi hơi nhíu mày.

“Ông nội!”

“Ngồi đi!” Sở Gia Quân đưa mắt nhìn về phía bên cạnh, ý bảo anh ngồi xuống.

Sở Hạo Vũ tuy rằng sốt ruột song anh chỉ có thể ngồi xuống. Ông là một người nghiêm khắc không thích người ta làm trái ý mình. Đồng thời từ nhỏ anh được ông nội đào tạo nên khi nhìn thấy ông, anh cũng dần bình tĩnh trở lại.

“Ông nội…”

“Ta biết cháu muốn nói gì? Ta đã cho người đi điều tra rất nhanh sẽ có tin tức, ở đây trò chuyện cùng ta một chút.” Sở Gia Quân đưa mắt nhìn ra xa, ánh mắt mắt mang theo chút tang thương của năm tháng làm cho Sở Hạo Vũ bỗng nhiên có chút khổ sở.

“Hạo Vũ, năm đó… cháu có giận ta không?”

Lời vừa nói Sở Hạo Vũ biết Sở Gia Quân nhắc tới vấn đề gì.

Hóa ra năm đó, việc Bạch Giai Kỳ trốn hôn cũng có một phần tham gia của Sở Gia Quân. Bởi vì ông cảm nhận rõ được Sở Tuấn Kiệt cũng có tình cảm với con bé. Tuy nhiên ông tính không bằng trời tính, đứa con trai cùng cháu nội của ông lại có chấp niệm sâu như thế. Sở Gia Quân thở dài.

Nghe vậy, Sở Hạo Vũ có chút trầm mặc, đang lúc anh định nói gì đó thì một giọng nói vang lên.

“Ông chủ, đã tìm được vị trí của Sở thiếu phu nhân.”

Dứt lời, Sở Tuấn Kiệt phát hiện cả người Bạch Giai Kỳ cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn cô co mình run rẩy trong lòng, ngực nặng nề. Tay Sở Tuấn Kiệt siết chặt, tim như bị động tác này của cô tổn thương, vụn băng nhè thân thể anh ta mà đâm, vừa đau vừa lạnh. Nhưng tất cả đều do hắn lựa chọn, hắn sẽ không hối hận cũng không có quyền hối hận.

Yết hầu lăn lên lăn xuống mấy lần, cuối cùng hắn vẫn không nói gì nữa chi nhẹ nhàng bế thốc cô lên. Cánh tay Sở Tuấn Kiệt dùng sức, nhấc người Bạch Giai Kỳ lên, liếc mắt nhìn Mã Nghị rồi đi ra ngoài.

Mã Nghị thấy thế co rúm lại, sau đó mới lẽo đẽo theo Sở Tuấn Kiệt ra ngoài. Đồng thời trong lòng anh ta khó hiểu, biểu hiện hiện tại của Sở Tuấn Kiệt là gì? Hối hận? Áy náy? Muốn quay đầu? Sẽ thành công sao? Mã Nghị đăm chiêu.

Đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng vẫn đủ để Bạch Giai Kỳ tỉnh táo suy nghĩ. Bịt mắt vẫn chưa được mở nhưng cô tin phương hướng Sở Tuấn Kiệt mang cô đi không phải là về nhà họ Sở. Hắn sẽ không làm vậy, hắn đã cho người mang cô đến đây thì sẽ không dễ dàng tha cho cô.

Chỉ là hắn muốn dùng cô để làm gì? Bạch Giai Kỳ cảm thấy bản thân như đã bỏ qua một chi tiết gì đó đặc biệt quan trọng.

Sở Tuấn Kiệt đi hơi chậm, bước chân nặng nhọc, dường như trong lòng đang mang sức nặng của cả thế giới. Gió khuya rất lạnh, vừa ra khỏi cửa gió đã đập vào mặt Bạch Giai Kỳ, hơi lạnh thấu xương chui vào cơ thể cô. Cô cắn răng không để mình phát ra tiếng lập cập, khàn giọng nói câu đầu tiên kể từ khi thấy Sở Tuấn Kiệt tới giờ.

“Sở Tuấn Kiệt, tại sao anh lại làm vậy?”

Câu hỏi đơn giản nhưng cả hai người đều biết cô muốn hỏi về vấn đề gì. Sở Tuấn Kiệt không trả lời, hắn đứng im lại nhìn về phía bầu trời. Một ngôi sao vô cùng sáng chiếu rọi trời đêm mờ ảo nhưng lại chẳng cách nào soi sáng cuộc đời hắn.

“Tại sao sao? Nếu ngay từ đầu các người không dồn ép tôi thì sẽ chẳng có ngày hôm nay cả. Tất cả, tất cả họ đều có lỗi, đều phải trả giá!”  Nếu ngày hôm đó mẹ hắn không có mất, sự việc hôm nay có lẽ sẽ khác. Nhưng tất cả đều không thể quay lại, Sở Tuấn Kiệt xua tan sự thương nhớ trong lòng  mà lập tức thay thế bằng sự căm hận với Sở gia và Bạch Gia Trần.

Câu nói của Sở Tuấn Kiệt khiến cô rơi vào trầm tư, chuyện của hắn ta, Sở Hạo Vũ đã kể với cô. Nhưng… nếu… mẹ của hắn ta không cố chấp… Cô biết giờ phút này nói gì cũng không có tác dụng vì vậy chỉ có thể im lặng.

Không khí bỗng chốc trở nên lạnh như băng, Sở Tuấn Kiệt lạnh mặt đưa thẳng về phía trước.

Khoảng hơn một tiếng sau, Bạch Giai Kỳ cũng được tháo bỏ khăn bịt mắt. Cô mở mắt liền đối diện với khuôn mặt anh tuấn của Sở Tuấn Kiệt, hai mắt hắn đang nhìn cô chằm chằm. Cô động đậy người, cảm giác thân thể của mình vẫn chưa hồi phục lại liền nhíu nhíu mày, dùng đôi mắt sáng quét một hồi khung cảnh xung quanh, sau đó dùng giọng nói bình thản hỏi:

"Anh muốn gì đây? Sở Tuấn Kiệt, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Điều tôi muốn còn cần nhờ em giúp. Tuy nhiên chưa phải lúc này." Đôi mắt Sở Tuấn Kiệt vẫn khóa chặt trên mặt của Bạch Giai Kỳ, chỉ có những lúc này trong mắt cô mới chỉ có một mình hắn. Giống như quay lại năm hắn mười năm tuổi, cô cũng chỉ biết một mình hắn hoàn toàn không nhớ người tên là Sở Hạo Vũ.

Cô hỏi hắn muốn làm gì, hắn cũng không biết nữa. Hắn muốn những người gây ra nỗi đau cho hắn phải trả giá. Hắn muốn bọn họ hiểu được cảm giác mà bản thân đã trải qua.

Đúng vậy! Chính là như thế!

Bạch Giai Kỳ nghe vậy liền nhíu mày, cô dùng toàn bộ sức lực ngồi thẳng người dậy, trong lúc lơ đãng nhìn bức ảnh trên tường khiến cô lặng người. Người này….

"Sở tổng, chúng ta đã bị bao vây." Một giọng nói lo lắng, đầy gấp gáp vang lên.
Nhấn Mở Bình Luận