Đào Hoa không ngờ Lý Ẩn lại định chơi lớn đến vậy, vừa thẹn vừa bực, bèn đưa tay muốn đẩy y sang một bên. Nhưng Lý Ẩn nhanh tay lẹ mắt, nàng vừa cử động đã bị y kìm giữ được ngay. Tay Lý Ẩn lớn, chỉ một bàn tay thôi mà đã nắm trọn hai cổ tay Đào Hoa rồi.
Lý Ẩn giữ tay nàng, tự thấy tư thế này rất khó cầm bút nên đưa tay cởi đai lưng rồi định dùng nó trói hai tay Đào Hoa lại, nhưng cuối cùng y vẫn không dùng đai lưng vì sợ làm xước da Đào Hoa, y quẳng đai lưng của mình đi, kéo tấm vải băng trắng ở bàn tay giả bị thương của bản thân xuống trói hai tay Đào Hoa.
Đào Hoa vốn đã ương ngạnh, bị y đối đãi thế này tất nhiên là muốn giãy giụa một phen. Nhưng nàng đang bị Lý Ẩn đè, con người này còn ra sức tách hai chân nàng ra, Đào Hoa mới chỉ xoay người mấy bận đã cảm thấy được sự tồn tại của cái vật dữ tợn kia.
Hơi thở Lý Ẩn ngày càng nặng nề, tách đùi nàng ra hai bên, cọ sát phần thân dưới của mình vào góc bí mật của nàng. Đào Hoa kêu một tiếng, cả người run bần bật.
Sau một phen càn rỡ, búi tóc Đào Hoa đã xộc xệch đi ít nhiều, tay nàng bị kéo giữ quá đầu, vạt áo trước ngực nửa kín nửa hở, đặt vào bối cảnh thư phòng rồi trên bàn sách càng có vẻ diễm tình.
Lý Ẩn nhìn mà rung động, y miết chiếc nhẫn ban chỉ hồng ngọc đang chễm chệ trên ngón tay Đào Hoa, cúi đầu hôn nhẹ lên da thịt mềm mại tinh tế trước ngực nàng, thở dài: “Trong sách tự có nàng thuyền quyên như ngọc (1), người xưa quả nhiên chẳng gạt ta.” Nói rồi bắt đầu cởi xiêm y của Đào Hoa ra
Sau khi cởi non nửa xiêm y nàng, Lý Ẩn nhấc bút lên. Tiếp đó, y dùng một tay giữ vai nàng, một tay cầm bút đặt lên phần ngực trắng như tuyết sớm mai.
Lý Ẩn đặt bút vào vùng ngực trên, gần cỏi nên Đào Hoa nhìn không được, nàng chỉ cảm thấy sự ngứa ngáy truyền đến từ da thịt mình.
“Lý….Tàng Phong, ngươi vẽ gì trên người ta đấy.”
Lý Ẩn thấy nàng đến cả nói cũng lắp ba lắp bắp thì cười, không dừng tag: “Đã vẽ trên người nàng rồi thì đương nhiên sẽ vẽ thứ nàng yêu thích”
Đào Hoa tất nhiên không tin, nhưng cũng chẳng thể làm gì, đành để mặc y càn quấy.
Một lúc lâu sau Lý Ẩn mới gác bút. Đào Hoa còn thở phào một hơi, sau đó nàng lại thấy y lôi một vật ra từ vạt áo. Đào Hoa nhìn kỹ thì phát hiện đấy là một con dấu bằng bạch ngọc.
Lý Ẩn hà hơi lên con dấu, phanh áo trong của nàng ra rồi bảo: “Đã vẽ tranh thì sao thiếu được phần đóng dấu.”
Chàng ta đưa con dấu đến gần cho Đào Hoa xem rõ, “Yêu Yêu, đây là con dấu cá nhân của ta, nàng xem xem bọn hon khắc có đẹp không?”
Đào Hoa ngước mắt nhìn, chỉ ba chữ Lý Tàng Phong được khắc vô cùng rõ nét trên con dấu chu sa. Nghĩ đến việc Lý Ẩn muốn để lại lạc khoản (2) cá nhân của y trên người mình, nàng đã ngượng đến chín cả mặt.
Nàng ấp úng bảo y: “Ngươi…ngươi đừng có mà càn rỡ.”
Bấy giờ, Lý Ẩn lại thở dài, “Ta và nàng xa cách đã mấy hôm, ta nhớ nàng lắm, nên cứ để ta càn rỡ một chút đi, nhé.” Dứt lời bèn ấn con dấu xuống bên ngực trái Đào Hoa. Cop q𝘶a cop lại, 𝒕𝒓ở lại 𝒕𝒓ang chính ﹎ 𝗧𝒓 𝑈𝗆𝗧𝒓𝘶𝐲ện﹒Vn ﹎
Da thịt Đào Hoa vừa nóng rẫy vừa trơn nhẵn, mà con dấu kia thì lại cứng và thô, nên phần “lạc khoản” trên ngực nàng không được rõ nét lắm. Lý Ẩn rung động, phủ cả thân thể lên người Đào Hoa, liếm ướt toàn bộ vùng ngực trắng nõn của nàng. Đào Hoa bị môi lưỡi lưu manh của y khiêu khích, hơi thở đã sớm rối loạn. Lý Ẩn trông thấy phần lạc khoản run rẩy theo khuôn ngực đẫy đà của nàng thì lấy tay đùa nghịch đỉnh ngực nàng, tay kia nâng phần ngực có lạc khoản lên, vì thế, Đào Hoa cũng thấy được ba chữ Lý Tàng Phong được để lại bằng mực chu sa.
Lý Ẩn lấy làm mãn nguyện lắm, vừa cúi đầu nhẹ nhàng mút đầu ngực nàng vừa bảo: “Lạc khoản này để lại rất tốt đấy chứ.”
Chàng ta càng chơi càng hào hứng, tay thì tiếp tục đóng dấu, miệng thì bận rộn “chu du” từng tấc da thịt nàng. Ít lâu sau, da thịt như tuyết trắng của Đào Hoa đã có đến năm sáu lạc khoản chu sa. Những dấu vết đỏ sẫm ấy để lại trên người, càng làm nổi bật tông da trắng ngần của nàng, như lời mời gọi quyến rũ vô hình.
Nụ hôn của Lý Ẩn ngày càng đượm vẻ sắc tình, nụ hôn càng lúc càng dời xuống phía thân dưới, đến khi y hôn đến phần bụng nhỏ của nàng, vì cảm thấy chưa đủ thỏa mãn nên đã lột quần trong của nàng xuống luôn.
Rốt cuộc Đào Hoa vẫn rất xấu hổ khi làm những chuyện không đứng đắn này trên bàn sách nên đã van nài: “Chúng ta…tới giường có được không?
“Không được, tranh thì phải đặt trên bàn sách chứ.” Vừa dứt lời, Lý Ẩn còn nhanh tay ấn thêm một lạc khoản nữa.
Đào Hoa thấy y càng lúc càng hôn xuống dưới, đến cả môi y cũng đã chạm tới phần lông tơ thưa thớt của nàng rồi nên ngượng lắm, vội vã khép hai chân mình lại.
“Ngươi chớ có hôn nơi đó!”
Vốn dĩ Lý Ẩn cũng không định chơi lớn nữa, chợt nghe Đào Hoa bảo thế thì quyết định luôn trong lòng, chỉ mới tự nhủ thôi mà y đã cảm thấy cả người dào dạt hưng phấn rồi.
Lý Ẩn buông con dấu riêng, kéo hai chân Đào Hoa ra, quỳ xuống trước nàng, dán mặt mình vào góc bí ẩn kia. Đào Hoa chỉ mới cúi đầu xem thì đã thấy Lý Ẩn chôn mặt vào giữa hai chân mình, hơi thở nóng hổi đầy nhục dục của y còn thổi qua chỗ mềm mại kia nữa.
Ở bên kia, Lý Ẩn đang bận nhìn chăm chú vào phần thịt trắng trẻo no đủ, lông tơ vừa mềm vừa thưa, hai cánh thịt non ấy hiện giờ còn đang “thở”, cũng chỉ có mình Lý Ẩn rõ bên trong nóng ướt và tuyệt vời đến thế nào thôi.
Lý Ẩn nhìn mà tâm thần rúng động, y cúi đầu hôn vào. Đào Hoa thấy y thật sự hôn vào cái chỗ bí ẩn kia thì hoảng lắm, chỉ cảm thấy từng trận ngứa ngáy truyền đến từ chỗ kia. Nàng nhịn không được vặn eo kháng cự nhưng lại bị Lý Ẩn giữ chặt lấy đùi mất rồi.
Ngay sau đó, Đào Hoa cảm thấy một thứ gì đó ướt nóng đang thâm nhập vào khe thịt của nàng. Đến khi nàng bừng tỉnh nhận ra đó là thứ gì thì cả người đã run bần bật lên rồi.
“Đừng ăn nơi đó mà.” Đào Hoa nói, giọng điệu còn mang theo âm mũi nức nở.
Tuy nhiên, Lý Ẩn sao có thể có tâm tư thương tiếc nàng vào lúc này nữa chứ: “Yêu Yêu cũng từng ăn qua vật kia của ta rồi, giờ ta “nếm” thử nàng cũng là chuyện sòng phẳng hợp lý thôi.”
Lý Ẩn vừa dứt lời, Đào Hoa đã cảm thấy chiếc lưỡi ma mãnh kia bận rộn thăm dò góc tối của nàng. Trong ấy vừa “chào đón” vật lạ, đương nhiên sẽ ra sức kẹp chặt vật kia lại. Cùng lúc ấy, Lý Ẩn cảm thấy mình còn không nhúc nhích được đầu lưỡi nửa phân, đợi một chút, y bắt đầu chuyển động lưỡi, liếm lên cả phần “giọt ngọc” đang chễm chệ trước cái nơi bí ẩn mê người kia nữa.
Lần này Đào Hoa quả nhiên chịu không nổi, chân vừa được buông lỏng một chút đã đáp vai Lý Ẩn để đẩy y ra. Nhưng giờ đây Đào Hoa nào có nhiều sức lực, cú đạp của nàng cũng chẳng làm Lý Ẩn đau, y giúp nàng cởi giày thêu, vớ trắng và quần trong vướng víu ra khỏi chân rồi mới định gác hai chân nàng lên vai mình.
Đào Hoa thấy Lý Ẩn lại muốn tiếp tục “hành sự” thì dùng góc chân gõ nhẹ lên phần lưng trên của y. Lý Ẩn hiểu ý ngẩng đầu, đập vào mắt y là cảnh tượng Đào Hoa dạng chân lớn ra, chỗ bị liếm tới nhũn nước kia đang không ngừng mấp máy. Hiển nhiên, Đào Hoa cũng đã động tình, nàng mở miệng, giọng nói đượm đầy vẻ diễm tình câu hồn.
“Tàng Phong, ngươi còn đợi gì nữa?”Chú thích:
(1): Câu gốc là “Thư trung tự hữu nhan như ngọc – Xuất môn mạc hận vô nhân tuỳ” (Bài thơ Lệ Học Thiên của Tống Chân Tông Triệu Hằng bàn về tầm quan trọng của sách vở và chuyện dùi mài kinh sử).
(2): Một dòng chữ nhỏ đề tên họ hoặc là dấu ấn riêng trên các bức tranh hoặc các bức đối trướng.
Hết 24.