Từ ngày gặp Tiết Cẩm Đường ở phủ Vệ Quốc Công, Lý Ẩn đã biết được điều Lý Hiển suy tính — Huynh ấy muốn chàng dĩ hoà di quý, cưới Tiết Cẩm Đường rồi an ổn ở lại kinh đô làm Kim Ngô tướng quân. Có điều, cả hai việc này Lý Ẩn đều không tình nguyện chiều lòng huynh trưởng, chẳng trách khi xưa lão Vệ Quốc Công còn bảo chàng trời sinh đã có máu phản phúc trong người.
Chỉ là đối với người ngoài Lý Ẩn giả đò vô cùng tốt, chàng giấu nhẹm đi cái máu phản của mình. Còn Tiết Cẩm Đường đã rõ chàng không phải người dễ chọc nhưng lại cứ mãi tìm cớ đến phủ làm khách, nàng ta càng khiến Lý Ẩn phiền chán thêm. Mỗi lần chàng nghe được kẻ dưới báo có nàng ta đến tìm thì đều tự nhủ rằng chẳng hay đám già hồ đồ bên Ngự Sử Đài kia có biết vị nữ lang lá ngọc cành vàng họ Tiết cứ đeo bám nam tử miết như thế này hay không, nếu đã biết rồi thì liệu đám tấu chương hạch tội kia có được bọn họ mặt dày mày dạn dâng lên không nữa.
Thêm chuyện cả khoảng thời gian này Lý ẩn cứ thấy Lý Hiển lòng dạ sắt đá, không hề có ý muốn thỏa hiệp thì bắt đầu tính tới chuyện xuống tay bên chỗ Đào Tây Phượng. Thế mà chàng đợi mãi chẳng thấy Đào Tây Phượng hồi âm thư do Đào Hoa gửi từ trước, trong lòng càng thấp thỏm thêm. Hôm nay Lý Ấn vốn định đến Đào phủ xem xem đã có thư của Đào Tây Phượng chưa, nào ngờ còn chưa kịp ra cửa đã phải nghênh đón khách quý.
Vị khách quý này không phải mới lần đầu đến phủ tướng quân tìm gặp Lý Ẩn, y vừa vào phủ đã được đám tôi tớ mời đến thẳng thư phòng. Lý Ẩn nghe kẻ dưới thông báo, mới bước vào thư phòng đã nghe mùi trà Mao Tiêm Tín Dương (1) đậm đà tràn ngập.
Chàng bèn cười nói với vị đang ngồi trên ghế cao, tay cầm chung trà nhâm nhi: “Điện hạ khách sáo rồi, đến phủ thăm mạt tướng đây còn mang theo trà tốt nữa.”
Vị đang uống trà mặt mày tuấn tú, đầu đội mũ quan bằng bạch ngọc, người mặc áo gấm tím sẫm có đường thêu bằng chỉ vàng, khí khái bất phàm, đích thị là chủ nhân hiện tại của Đông Cung – Lý Minh Duệ.
Lý Minh Duệ thấy Lý Ẩn bước vào phòng thì vẫy tay miễn lễ cho chàng, “Khách sáo cái gì? Ta chẳng qua chỉ uống không quen đám trà thô ở chỗ ngươi thôi.”
Lý Ẩn nghe y nói thế cũng chẳng lấy làm giận, ngồi thẳng xuống ghế bằng gỗ thượng hại bên cạnh Lý Minh Duệ, đáp lời y: “Dẫu sao cũng chả có mấy loại trà sánh được với trà tiến cống, mạt tướng chỉ cần dùng trà thô cũng đủ rồi.”
Lý Minh Duệ cười cười, hỏi rằng: “Mấy ngày gần đây nghe nói ngươi gặp được vài vị hồng nhan tri kỷ, còn định khen cuối cùng ngươi cũng đã biết nếm chút ngon ngọt phong tình rồi, ai ngờ vẫn cứ y hệt như cũ thế này.”
Lý Ẩn nghe thấy y nói vậy thì ngây ngẩn cả người, tuy chàng biết thủ đoạn thao túng kinh thành của Lý Minh Duệ không tầm thường nhưng lại không ngờ y lại nhanh biết tin đến thế.
Lý Minh Duệ thấy chàng chẳng nói chẳng rằng, nhìn vẻ mặt chàng một chút rồi cười bảo: “Thích thật?”
Lý Ẩn chỉ cười không đáp.
Lý Minh Duệ nói tiếp: “Hoa đào tuy đẹp nhưng Hải đường cũng nào có kém gì, Tàng Phong sao không học người xưa nạp của kiều thê và mỹ thiếp?”
Lý Ẩn hừ lạnh một tiếng: “Cưới một cô ả mỹ nhân lòng dạ rắn rết về thì còn có thể ngủ an ổn nổi ư?”
Lý Minh Đụe đã từng gặp Tiết Cẩm Đường rồi, một vị mỹ nữ hoạt bát đáng yêu như vậy mà lại bị y ghét bỏ đến thế này thì không khỏi cười thầm trong dạ.
“Thế ngươi nói ta hay, nữ nhi nhà họ Tiết kia dầu gì cũng là thiên kim lá ngọc cành vàng, thứ sử Mộc Châu hà cớ gì phải dùng tương lai của ái nữ ông ta ra để đổi lấy tấu sớ hạch tội nhà ngươi?”
Sau khi chuyện xảy ra, đương nhiên Lý Ẩn đã cân nhắc qua một phen, chàng bèn đáp: “Thần đã phái người điều tra rồi, trước khi Tiết quý phi nhập cung cũng chả thân cận gì mấy với Tiết thứ sử, sau khi nhập cung rồi quý phi đã giúp lão ấy không ít. Mà nữ lang có bối phận cao đâu ai tình nguyện làm chuyện bỉ ổi nhường này, bối phận thấp thì sẽ không đủ điều kiện để làm lớn tội chả ta, như Tiết Cẩm Đường là vừa hợp.
Lý Minh Duệ nghe xong thì gật đầu: “Tốt đấy. Với Tiết quý phi mà nói, nếu ngươi không rước Tiết Cẩm Đường về, bà ta sẽ thổi gió bên gối thánh nhân, để ông tước cái chức Kim Ngô tướng quân của ngươi, cũng tức là sẽ chặt đứt cánh tay phải của ta. Còn như ngươi chịu cưới thì một cô cháu họ không thân gả cho người rồi, cũng không tính là lỗ nặng.”
“Ha, tính giỏi thật.”
Lý Minh Duệ thấy vẻ mặt khinh thường chả Lý Ẩn thì nói tiếp: “Cái lợi cái hại trong chuyện này chắc chắn ngươi hiểu rõ. Ngoại trừ chuyện này, ta còn tra được một chuyện — Lễ cập kê của Tiết Cẩm Đường vừa đến ngay trước lúc xảy ra chuyện với ngươi.”. Trải 𝗻ghiệ𝗺 đọc 𝒕r𝓊yệ𝗻 số 1 𝒕ại T r ù 𝗺 T r 𝓊 y ệ 𝗻.VN
Lý Ẩn nghe y nói thế, trong lòng mơ hồ phát hiện một chuyện, chàng hỏi lại: “Điện hạ có ý gì?”
Lý Minh Duệ cười cười, sờ cằm, “Dù sao ta cũng thấy là…” Có điều, y vừa nói một nửa đã dừng, sau đó lại vỗ trán nói: “Phải rồi! Sao ta lại quên mất Lý gia nhà ngươi từ trước tới nay có truyền thống si tình đây chứ, khác với “truyền thống” họ Lý của ta nhiều.”
Nhắc về chuyện Lý gia toàn là kẻ sinh tình thì phải kể đến đời cố tổ của Lý Ẩn, cụ cố tổ chàng không chỉ là công thần lập quốc, thiên hạ còn bảo nhau rằng nếu ông chỉ thích người đẹp chẳng ưa giang sơn thì chủ nhân của cả thiên hạ rộng lớn này sợ là chẳng phải “họ Lý” kia.
Lý Ẩn tuy đã nghe không ít người kể về chuyện xưa của dòng họ nhà mình, nhưng cũng biết mình không thể nghe mấy lời xúc phạm dòng họ hoàng tộc được, dù Lý Minh Duệ xem chàng như bằng hữu nhưng chàng vẫn không nhịn được nói một câu: “Điện hạ cẩn thận lời nói đã.”
Lý Minh Duệ cười một tiếng: “Ngươi đấy, gần gũi vị nữ tiên sinh kia lâu quá, bắt đầu suy nghĩ cổ hủ đi nhiều rồi.” Y thấy sắc mặt Lý Ẩn thoáng có nét ngại ngùng thì nói tiếp: “Những lời đây ta không nói với ngươi được thì nói với ai mới được đây?”
Lý Ẩn biết tánh tình y rộng rãi hào sảng, mấy lời này còn nghe ra mấy phần oan ức thì hơi lo: “Trong cung có chuyện à?”
“Trong cung có bao giờ thiếu chuyện đâu.” Lý Minh Duệ nhấp một ngụm trà, bình tĩnh lại rồi nói tiếp: “Hôm nay ta đến đây cũng không phải để trêu ghẹo gì ngươi mà là đến bàn chính sự.”
“Mời điện hạ nói.”
“Bọn thổ phỉ Linh Châu ngày càng lạm sát bừa bãi, đô đốc ở đấy đã lực bất tòng tâm rồi. Thánh nhân cũng đang có ý phái người xuống đấy trấn áp. Dẫu sao ngươi cũng là Kim Ngô tướng quân thống lĩnh 60 phủ binh, giờ ra mặt xin lĩnh binh dẹp loạn là tốt nhất. Nếu đánh thắng được trận này thì cái chức đô đốc kia há chẳng phải là vật trong tay? Chỉ đáng tiếc….”
Đáng tiếc Lý Ẩn đang lĩnh chỉ “dưỡng thương” trong phủ, tuy nắm trong tay cả mấy vạn binh sĩ thì cũng bằng thừa.
Lý Minh Duệ thở dài: “Ta vốn định nhân cơ hội để ngươi rời kinh rồi lại bàn mưu kế sau. Ai ngờ bây giờ lại có chuyện.”
Lý Ẩn nhíu mày, “Huynh biết thánh nhân muốn phái ai đi dẹp loạn ư?”
Lý Minh Duệ cười ha hả, “Hiện giờ nơi biết ý của thánh nhân sớm nhất không phải Đông Cung, cũng chả phải điện Hàm Nguyên.”
“Mà là?”
“Điện Bồng Lai.”
Lý Ẩn nghe cái tên này, đột nhiên nhớ tới chuyện Lý Hiện từng kể chàng nghe dạo gần đây thánh nhân có sủng phi mới, là người đứng đầu điện Bồng Lai.
“Điện hạ đang nhắc đến vị Văn chiêu nghi vừa đắc sủng ít lâu?”
“Chính thế. Nói đi cũng phải nói lại, Văn chiêu nghi này quả thật rất lợi hại, nàng ta không xuất thân từ gia tộc lớn mà giống như vị kia của ngươi, là tài nữ nổi danh,” Lý Minh Duệ thấy vẻ mặt không vui của chàng thì cười thầm: “Văn chiêu nghi tuy tài hoa hơn người nhưng tánh tình cũng rất thanh cao, xưa nay không hay làm thân với người khác. Dù bên ngoài bảo hậu cung không can chính nhưng giờ cũng chỉ có mình nàng ta can dự được vào quyết định chuyện Linh Châu của thánh nhân thôi, nếu như nàng ta đề cử nhà ngươi…”
“Huynh đã bảo nàng ta không dễ kết giao thì sao nàng lại chịu đề cử thần đây?”
Lý Minh Duệ sung sướng cười cười bảo Lý Ẩn: “Nếu bảo nàng ta đề cử người khác thì khó bề trót lọt, nhưng đến hôm nay cũng chỉ mình ngươi có cơ hội thôi.”
Hết 26.Chú thích:
(1): Trong cuốn sách “ Trà Kinh “ Do Lục Vũ đời đường có ghi chép lại về Trà Mao Tiêm Tín Dương là một loại trà ngon nhất vùng Hoài Nam (Trích bài đăng từ blog Trà đạo đông phương).