Đào Hoa nằm gục xuống sau trận mây mưa, chỉ thấy hai chân mình tê dại, cả người mất sức đến mức không động đậy nổi chân tay.
Lý Ẩn thấy thế cười cười, giúp nàng tháo mảnh vải lụa đen che mặt lại rồi ôm nàng mà bảo, “Tiên sinh nói xem cuối cùng ai mới là rùa đen đây hả? Ta còn phải giúp nàng xoay người.”
Đào Hoa không ưa cái bộ dạng chiếm hời còn khoe mẽ của chàng, bèn kéo tay chàng ta sáng cắn một trận, chỉ là nàng không đủ sức nên dấu răng chỉ vừa mờ vừa ươn ướt.
Lý Ẩn mê cái vẻ trẻ con làm càn của nàng với mình lắm, đương nhiên không lấy gì làm giận, chàng nhéo mũi nàng: “Thích cắn người thế à.”
Đào Hoa hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
Lý Ẩn thấy thế, cười rồi đỡ nàng dậy, sửa sang lại xiêm y cho nàng thật chỉnh tề. Có lẽ vì có kinh nghiệm từ những lần trước rồi nên Lý Ẩn mặc áo trong cho nàng vô cùng thuận tay, lúc đang thắt đai ngực thì chàng nghe nàng nói: “Chặt một chút.”
Đợi Lý Ẩn thắt xong xuôi, Đào Hoa đưa tay sờ thử sau đó hài lòng ừ một tiếng.
“Chuyện quen tay hay làm thôi ấy à?” Lý Ẩn hôn lên mu bàn tay Đào Hoa, nàng sợ chàng ta lại tiếp tục muốn nữa bèn mở miệng thúc giục, đến lúc hai người chỉnh trang lại xiêm y mũ áo tươm tất rồi Đào Hoa mới phát giác ra không khí giao hoan nồng nặc vẫn còn đang quanh quất trong xe.
Mặt nàng đỏ bừng, nói với Lý Ẩn: “Chúng ta ra ngoài hít thở không khí chút đã.”
Lý Ẩn tán thành ừ một tiếng rồi mở cửa xe ôm nàng xuống rồi khép hờ cửa. Đào Hoa vốn sợ ngựa nên chân tay đã yếu hơn lúc thường rồi, trải qua chuyện ban nãy thì chân nàng còn tê đến mức sắp mất tri giác đến nơi nên vẫn là phải dựa vào người Lý Ẩn.
Lý Ẩn cố ý đứng gần ngựa một chút, pha trò: “Có còn sợ không.”
Lời này nhắc Đào Hoa nhớ đến chuyện Lý Ẩn hứa sau này nàng sẽ không phải sợ nữa bèn nhắm nghiền mắt không thèm đoái hoài gì tới người trước mặt nữa, khuôn mặt thì vẫn đỏ ửng miết.
Lý Ẩn cười, sau đó đi về phía gốc đại thụ gần đó, chàng để nàng dựa vào thân cây nghỉ ngơi, đỡ nàng ngồi đâu vào đấy rồi mới xuống bên cạnh.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu soi lên hai người, thế mà khiến người ta nảy sinh cảm giác buồn ngủ.
“Yêu Yêu, ta có chuyện muốn nói với nàng.” Lý Ẩn nói, tay thì bận rộn đùa nghịch mấy sợi tóc bung xõa chỉnh trang không nổi của nàng.
Đào Hoa đáp một tiếng, đôi mắt mơ màng sắp ngủ của nàng chợt bắt gặp một khoảng dịch trắng dính trên tà áo đỏ.
Nàng chỉ vết dính ấy kêu vội: “Lý Ẩn!”
Lý Ẩn bèn nuốt chuyện muốn bàn ngược trở lại, đáp: “Cách đây không xa có một con suối nhỏ, nàng lấy khăn ra đây đi, ta sẽ lấy khăn thấm nước lau qua cho bớt rõ.”
Đào Hoa đồng ý, đưa khăn tay luôn mang theo bên người cho chàng. Lý Ẩn vừa rời đi không lâu, Đào Hoa đã buồn ngủ đến ríu cả mắt lại. Còn đang mờ mịt đã nghe thấy một tràn tiếng sồn sột, Đào Hoa còn chưa kịp mở to mắt nhìn, tay đã bị cắn đau.
Nàng hét lên một tiếng, Lý Ẩn ở gần đấy nghe thấy bèn vội vàng chạy lại. Chàng vừa cách Đào Hoa dăm bảy bước chân đã thấy ngay dưới chỗ nàng ngồi có một con rắn đen. Lý Ẩn lập tức lấy roi giắt trên người xuống, vung tay một phát, chiếc roi ngựa bằng da bay đến chỗ con rắn như chớp giáng, chỉ kịp nghe thấy một tiếng thịt bị đứt lìa, Lý Ẩn thế mà đã dùng một roi quất con rắn độc kia thành hai khúc. Lý Ẩn bước đến, đá xác rắn sang một bên, cầm tay Đào Hoa lên xem thì thấy trên mu bàn tay nàng đã hiện rõ dấu răng rắn tím đen, mà mặt nàng cũng trắng bệch.
Lý Ẩn vội vã ôm Đào Hoa gọi: “Yêu Yêu à.”
Nhưng Đào Hoa đã mất ý thức, bất tỉnh luôn rồi.
–
Lúc Đào Hoa tỉnh lại thì đã là nửa đêm, nàng đã được đưa về Đào phủ, nàng vừa tỉnh, cả người đã kiệt sức, mở mắt nhìn thử thì thấy Lý Ẩn đang siết tay nàng gục đầu xuống mép giường chợp mắt rồi.
“Tàng Phong…..” Đào Hoa mở miệng gọi chàng, gọi rồi mới biết giọng mình khản đặc như cổ họng vừa bị đốt cháy vậy.
Lý Ẩn ngủ rất nông, mấy giây ngắn ngủi sau đã tỉnh dậy. Thấy Đào Hoa đã tỉnh bèn rót cho nàng một chung nước, đút nàng uống rồi bảo: “Ban chiều nàng bị rắn độc cắn lên tay. Đại phu đã đến khám rồi, vết thương này cũng phải điều dưỡng hơn tháng mới trừ được hết toàn bộ độc rắn trong người.”
Đào Hoa nghe thấy thế, đáp ừ một tiếng, thử cử động tay phải, quả nhiên là đến cả nhúc nhích còn không nổi.
Lý Ẩn nói xong thì bắt đầu đút cháo trắng cho nàng, sau đó để nàng uống thuốc rồi leo lên giường ngủ cùng.
Không biết có phải vì ban chiều bị dọa hay không mà tối ấy Đào Hoa gặp ác mộng. Trong giấc mộng ấy Lý Ẩn vốn đang ở bên cạnh nàng mài mực cho nàng vẽ tranh, hai người tình chàng ý thiếp được một lúc, bỗng nhiên, có một con rắn nhảy ra từ bức tranh, còn xé rách cả bức tranh nữa, Đào Hoa giật mình, nhìn về phía Lý Ẩn thì phát hiện chàng đã hóa thân thành một con mãng xà lớn tự bao giờ, bổ nhào về phía nàng.
Đào Hoa hoảng hốt thét một tiếng, còn chưa mở mắt đã cảm thấy có người gọi Yêu Yêu rồi ôm lấy mình. Đào Hoa choàng tỉnh, thấy ngay vẻ mặt đã hiện lên vài phần lo lắng của Lý Ẩn: “Gặp ác mộng à?”
Đào Hoa gật đầu, không muốn nói nhiều mà chỉ cố gắng vùi người vào lồng ngực Lý Ẩn hòng tìm chút cảm giác an tâm.
Sang ngày hôm sau, nhân lúc trời còn chưa hửng sáng, Lý Ẩn đã rời khỏi phủ nhà họ Đào. Sau giờ ngọ mới đến thăm nàng. Lý Ẩn đến rồi lại tận tình bón thuốc cho Đào Hoa, đợi nàng uống xong rồi đưa nàng ăn mận khô giải đắng. Nghỉ ngơi trọn một ngày trời, tinh thần Đào Hoa cũng bắt đầu minh mẫn hơn nhiều, chỉ là tay phải vẫn không thể cử động.
Nàng ăn mận khô, nhớ lại chiều hôm qua trước lúc nàng bị rắn cắn Lý Ẩn bảo có việc muốn bàn với nàng bèn hỏi luôn rằng hôm qua chàng muốn nói gì với mình.
Lý Ẩn im lặng một chút rồi mới xoa đầu nàng mà bảo: “Đã nhiều ngày chưa nhận được hồi âm của Đào đại nhân nên ta mới muốn bàn với nàng chuyện đến thẳng Liễu Lâm. Giờ nàng lại bị thương, trước mắt cứ dưỡng thương cho tốt lên đi đã.”
Đào Hoa nghe chàng nói thế thì thuận theo ừ một tiếng, cũng vì uống thuốc, không bao lâu sau đã thiếp đi bên cạnh Lý Ẩn.
Độ nửa tuần sau ấy, hầu như hôm nào Lý Ẩn cũng sẽ đến thăm Đào Hoa. Ngoại trừ Đan Sa và Anh Thảo ra thì trong phủ còn có hai ông nô bộc có tuổi, cả hai người họ đều cảm thấy quan hệ giữa nàng và vị Kim ngô tướng quân thật sự rất gần gũi.
Hôm ấy, Lý Ẩn lại đến tìm Đào Hoa. Chàng cũng không đợi Anh Thảo dẫn đường mà quen cửa quen nẻo đẩy cửa vào khuê phòng Đào Hoa luôn.
Đan Sa thấy người vào là Lý Ẩn bèn tự giác lui ra ngoài.
Đào Hoa nhìn Lý Ẩn, thấy hôm nay vẻ mặt chàng khoan khoái, trong đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười.
Bèn hỏi: “Có chuyện gì tốt à?”
Lý Ẩn cười, ngồi xuống rồi nắm tay nàng: “Hôm nay ta có hai tin tốt muốn nói cho nàng hay.”
Đào Hoa thấy chàng vui thì cũng mong lây, cười theo: “Chàng nói xem.”
“Tiết Cẩm Đường cuối cùng cũng đã cuốn gối về Mộc Châu rồi.”
Chuyện Tiết nữ lang kia rời kinh quả là chuyện tốt, Đào Hoa vui vẻ hỏi tiếp: “Vậy chuyện Ngự Sử Đài dâng sớ hạch tội chàng thì sao?”
“Đó là tin tốt thứ hai đó. Thánh nhân đã ra lệnh cho ta đến Linh Châu diệc lũ ô hợp cướp ngựa tráo hàng, ông ấy còn hứa nếu thắng sẽ ban chức đô đốc Linh Châu cho ta.”
Vậy lỡ thất bại thì sao?
Đào Hoa tuy trong lòng tự hỏi như thế nhưng cũng không dám nói ra miệng.
Mà Lý Ẩn lại cứ như đang đi guốc trong bụng nàng: “Yêu Yêu, trận dẹp loạn này chỉ được thành, không dung bại. Hai tháng sau ta phải xuất phát đến Linh Châu rồi. Nàng có muốn…..”
Lý Ẩn còn chưa dứt lời, Đào Hoa đã hiểu ngay, nàng cười mà bảo: “Ta ở kinh chờ chàng.”
Hết 32.