Giấy đôi giấu tin.
Hổ phù.
Đào Hoa chỉ nghĩ đến đây tim đã hẫng một nhịp. Lý Ẩn nên tin nàng, nhưng chuyện này có quá nhiều điểm trùng hợp — Khiến người ta không thể không hoài nghi, nàng thế mà lại đến tìm ngay lúc chàng nhập cung nhận hổ phù.
Đào Hoa vẫn đang chờ Lý Ẩn trả lời, nhưng chàng lại không nói gì, chỉ nhìn nàng, mắt sáng như đuốc, dường như muốn nhìn xuyên qua da thịt nạng, soi xét trái tim chân thành của nàng vậy.
Một lúc sau, Lý Ẩn mới giật giật môi từ tốn nói: “Tần gia đã là người bên phe Lục hoàng tử từ lâu, Tần Lại Huyền sẽ không thật sự muốn giúp nàng.”
Nói rồi, Lý Ẩn đưa tay muốn sờ khuôn mặt Đào Hoa, nhưng lòng bàn tay vừa đụng vào làn da nàng đã bị nàng né tránh, Đào Hoa hỏi chàng:
“Lời này của chàng là có ý gì?”
Lý Ẩn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một lát sau mới đáp.
“Yêu Yêu, ta tin nàng.” Lý Ẩn cầm lấy trang giấy có dòng tin mật từ tay Đào Hoa, “Nhưng việc này phải giải quyết tận ngọn để đề phòng bất trắc.”
Từ sau hôm ấy, Lý Ẩn để Đào Hoa ở lại phủ tướng quân. Trước gian phòng nàng vẫn là gốc hoa đào kia, nhưng lần này hoa đã hết, thay vào đó là từng tán lá cây xanh um tốt tươi, mầm đào quả nhiên đã rụng, mầm rụng rồi năm sau cây hoa đào này mới nghênh đón được mùa hoa đào nở rộ xum xuê khiến lòng người thổn thức.
Cũng trong thời gian này, Lý Ẩn phải bận rộn chuyện bày kế diệt bọn cướp ngựa, chỉ có tối muộn mới có thời gian đến thăm nàng, Trăng đã treo cao, có hôm Đào Hoa vốn đã nằm lên giường rồi nhưng lại cứ mãi trằn trọc không ngủ được, nàng nghe thấy tiếng chân của Lý Ẩn cách mình ngày càng gần, Đào Hoa không muốn tiếp chàng nên đã nhắm tịt hai mắt như cũ. Một lát sau thì cảm thấy chăn đệm bên cạnh bị lún xuống, bàn tay mang theo vết chai sạn vô cùng cẩn thận chạm vào tóc mai của nàng, sau đó cảm nhận được làn môi quấn quýt và hơi thở phả vào mặt mình của chàng. Tình trạng như thế cứ tiếp diễn mấy hôm liền, có lúc Đào Hoa không nhịn được muốn mở mắt nhưng lại nghĩ mở mắt rồi, lại không biết phải nói gì nên vẫn cố gắng giả vờ ngủ. Đào Hoa nghĩ có lẽ Lý Ẩn cũng biết, giống như giấy mỏng giấu tin kia vậy, chẳng qua chàng chỉ giả vờ mình không biết gì hết mà thôi.
Đêm nay cũng như mọi đêm, dẫu sao Đào Hoa cũng chẳng có việc gì để làm ở phủ tướng quân nên đi ngủ rất sớm. Lúc đầu óc nàng đang lơ lửng mông lung thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, sau đó là đầu ngón tay và đôi môi lành lạnh. Nhưng lần này Lý Ẩn lại âu yếm đặc biệt lâu, một lúc sau, Đào Hoa cảm nhận được chăn đang đắp trên người mình bị xốc lên, không khí lạnh tràn vào. Có lẽ là vì đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa không nên Đào Hoa không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng mà gọi Lý Ẩn.
Lý Ẩn nghe nàng gọi, nhỏ giọng hỏi: “Đã muốn nói chuyện với ta hay chưa?”
Đào Hoa lúc này vẫn còn mơ hồ, không tỉnh táo lắm, chỉ ừ một tiếng, sau đó, nàng nghe được tiếng cởi giày, tiếp nữa thì bỗng cảm nhận được cơ thể rơi vào một cái ôm ấm áp.
Lý Ẩn ôm rịt lấy nàng, làn môi mỏng trằn trọc hôn lên khuôn mặt nàng, cái hôn này không giống cái hôn tự tìm niềm an ủi mà mang theo sự triền miên và mãnh liệt, cái hôn ấy còn khiến tim Đào Hoa đập mạnh từng cơn.
Nhưng Lý Ẩn vẫn không biết gì, bàn tay đang đặt hờ trên vai nàng bắt đầu thăm dò xuống dưới, hướng đến chiếc đai thắt. Ngay lúc chàng duỗi đầu ngón tay muốn cởi ra, Đào Hoa đã cầm tay ngăn chàng lại.
Lý Ẩn ngừng động tác, chăm chú nhìn nàng. Chàng thấy nàng đã mở mắt nhưng vẫn rũ mi, chẳng nói gì. Hai người im lặng mất một lúc, Lý Ẩn bắt đầu bất an vì bầu không khí ngột ngạt này, bèn buông bàn tay đang chạm vào đai thắt, dùng cả hai tay ôm chặt lấy Đào Hoa.
Đào Hoa bị chàng siết đến đâu, nhịn không được nói nhỏ: “Cuối cùng chàng vẫn không thật sự tin ta.”
Lý Ẩn quýnh lên, đáp ngay: “Ta tin nàng, ta tin nàng mà.” Nói rồi bèn nâng cằm nàng lên.
Đào Hoa không muốn gần gũi với chàng, xoay mặt sang một bên, nụ hôn của Lý Ẩn cũng vì thế rơi xuống cổ trên của nàng. Nhưng Lý Ẩn lại chẳng để tâm, vẫn hôn nơi đó, tay thì bắt đầu cởi xiêm y nàng.
Đào Hoa đã ra sức đẩy vài lần nhưng vẫn tránh không thoát, nàng thở gấp bảo chàng: “Chàng…..đừng ép ta.”
Lý Ẩn lại làm như không nghe thấy gì, chỉ chuyên tâm hôn nàng, chàng hôn dần xuống, mãi đến khi hôn đến ngực mới dùng tay cởi đai ngực ra. Đào Hoa đang thở gấp, bầu ngực đẫy đà kia cũng theo đó mà “thở”, phập phồng kịch liệt. Lý Ẩn bèn lấy nhẫn ban chỉ của mình đặt lên phần ngực trắng nõn của nàng rồi ngậm vào miệng. Chiếc nhẫn ban chỉ bị ngậm mút đến mức ươn ướt, Lý Ẩn còn bạo gan lấy nhẫn treo lên đỉnh ngực nàng. Đào Hoa thấy chàng trêu ghẹo mình như thế thì giận lắm, giơ chân đá cái người trước mặt một cái. Có điều, tuy Lý Ẩn đã mờ mắt vì dục vọng nhưng cũng đâu phải là đồ vô dụng, chàng nhẹ nhàng tránh chân của nàng rồi riết lấy vòng eo mảnh mai của Đào Hoa, đè nàng xuống giường.
Đào Hoa tự dưng bị chàng đè xuống người, lại thấy gậy th*t của chàng đang vô cùng phấn chấn chọc vào ngực mình, hét lên: “Buông ta ra! Mau buông ta ra!”
Lý Ẩn sao có thể nghe lời nàng đây. Đào Hoa thấy đôi mắt chàng ngày càng tối đen, hơi thở gấp gáp, chàng dùng một tay ôm gáy nàng, tay còn lại chạm vào phần gậy th*t đã cương cứng từ lâu, đợi đến khi gậy th*t bắt đầu tiết dịch mới đẩy eo lên trên, để cây gậy th*t kia kề sát mặt Đào Hoa mà rằng: “Yêu Yêu ăn nó một lát đi.”
Đào Hoa xoay mặt đi, sau đó thì bị Lý Ẩn giữ cằm xoay lại, cây gậy th*t to lớn kia cứ thế hợp tình hợp lý dính lên làn môi mềm mại của nàng. Đào Hoa vẫn không chịu mở miệng mà Lý Ẩn cũng chẳng chịu dừng lại, dùng gậy th*t cọ xát môi nàng.
Lý Ẩn cứ càn quấy như thế một hồi, Đào Hoa đã thở không nổi, nàng mở hé môi, hơi thở ấy tức thì phả lên đầu cây gậy th*t. Lý Ẩm bị hơi thở bâng quơ này chọc đến mức váng cả đầu, thấy mình bắt đầu không xong rồi thì nhích eo xuống đến khi thứ to lớn kia dừng trước bầu ngực nàng.
Đào Hoa còn đang hoài nghi chàng muốn làm gì. Đã thấy Lý Ẩn để hai bên ngực mình “bao bọc” gậy th*t, Đào Hoa không ngờ chuyện chăn gối nam nữ còn có thể làm chuyện này thì kinh ngạc đến mức trợn trắng cả mắt. Chính trong giây phút ngây người ấy, Lý Ẩn đã thúc nhẹ hông, từ tốn chơi ngực nàng. Chuyện này tuy không mê ly bằng cảm giác do huyệt mềm mang lại nhưng vẫn khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không nổi. Lý Ẩn còn dùng tay nhéo đỉnh ngực nàng, Đào Hoa thấy thứ kia đã ngày càng tiết nhiều dịch hơn, ngực mình bị ức hiếp đến vậy mà nàng còn cảm giác được huyệt mềm của mình đã bắt đầu “hưởng ứng” luôn rồi.
Rõ ràng nàng không muốn, nhưng cuối cùng vẫn động tình rồi, Đào Hoa tức giận lắm, nói lớn: “Ngươi…mau buông ta ra!”
Lý Ẩn thấy mặt nàng tuy ửng hồng nhưng mắt vẫn có mấy phần buồn bực uất ức thì tê dại cả lòng, chàng dỗ dành:
“Yêu Yêu, đừng vậy. Ta tin nàng mà.”
Đào Hoa bị chàng miết đến đau, run giọng: “Nhưng ta không tin chuyện ngươi tin ta.”
Hết 39.