Một bước sai, vạn bước sai.
Lý Ẩn cứ tưởng nguyên nhân hai người rạn nứt chỉ là chuyện chàng tự ý tách tranh, mãi đến khi trông thấy hoa mẫu đơn Âu Bích này, mới hay rằng mình chưa từng thật sự chưa từng nhìn ra tấm chân tình của Đào Hoa. Lý Ẩn yêu Đào Hoa, nhưng tình cảm của chàng cũng hàm chứa cả sự toan tính, suy xét thiệt hơn nữa — Chàng tin với tánh tình của nàng, sẽ không bao giờ chịu cam tâm làm thiếp cho Tần Lại Huyền, chàng càng tin chuyện Tần Lại Huyền giở trò mờ ám như vậy cốt chỉ để châm ngòi ly gián giữa mình và Đào Hoa. Thế mà chữ “tin” và chữ “tình” của Đào Hoa lại xuất phát từ tận đáy lòng nàng, không so đo, không một chút toan tính.
Tới tận bây giờ chàng mới hiểu vì sao khi ấy Đào Hoa lại bảo không tin chuyện chàng bảo tin nàng.
Đan Sa thấy Lý Ẩn nhìn tranh không chớp mắt, vẻ mặt đầy đau thương. Tuy cô nàng muốn hoàn thành lời phó thác của Đào Hoa nhưng vẫn chần chừ, không dám tiến lên.
Hai người yên lặng như thế thật lâu, đột nhiên Đan Sa nghe Lý Ẩn nhỏ giọng hỏi mình một câu: “Yêu Yêu có nhờ ngươi truyền lời cho ta?”
Đan Sa đáp vâng, rón ra rón rén đi đến trước mặt Lý Ẩn, lấy từ trong vạt áo ra một vật rồi kính cẩn cúi thấp đầu dâng lên.
Lý Ẩn nhìn, trong lòng bàn tay Đan Sa là một chiếc nhẫn ban chỉ bằng hồng ngọc, chàng vươn tay đến nhưng rồi lại không muốn nhận mà chỉ hỏi:
“Nàng ấy nói gì?”
Đan Sa vốn đang cúi đầu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khóe mắt Lý Ẩn đỏ bừng, cô nàng vội vã cúi thấp đầu hơn, run giọng trả lời: “Nữ lang…..nữ lang nói với ngài, nàng ấy muốn bội ước.”
Đan Sa dứt lời, tim cũng đập nhanh vài nhịp. Cô đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy Lý Ẩn nói năng gì, sợ mình chọc giận chàng rồi nên chỉ dám cố gắng vươn tay giữ nguyên tư thế cũ, mãi đến khi hai cánh tay cứng đờ, cô nàng mới nghe Lý Ẩn ừ một tiếng rồi nhận lấy chiếc nhẫn ban chỉ kia. Đan Sa cũng phải vật vã lắm mới hoàn thành lệnh của Đào Hoa, lại không dám nói chuyện với Lý Ẩn nên âm thầm lui ra ngoài.
Lý Ẩn nhận nhẫn ban chỉ, siết chặt nó trong lòng bàn tay.
Chàng biết Đào Hoa thật sự không cần đến mình.
Có lẽ là vì có thêm Lý Hiển âm thầm “tương trợ”, mấy ngày liền sau ấy Lý Ẩn chẳng thể hỏi thăm được nửa phần tin tức về Đào Hoa. Lý Ẩn nghĩ nếu Lý Hiển đã chặn tin tức về Đào Hoa thì chàng sẽ xuống tay từ chỗ Xích Thủy tiên sinh. Lúc còn ở kinh thành quả thật Xích Thủy đã từng bảo với bạn cũ mình muốn đến phương bắc.
Nếu đã thế, Lý Ẩn phải phụng mệnh đến Linh Châu thật ra lại là đi cùng một tuyến đường với bọn họ. Thế nên Lý Ẩn đã gấp rút chuẩn bị hành trang, lên đường đến Linh Châu sớm hơn mấy hôm.
Ngày Lý Ẩn ời kinh, Lý Hiển có đến đưa tiễn. Từ lần nói chuyện không vui dạo trước, hai người đã lâu lắm rồi không gặp nhau, Lý Ẩn vừa thấy huynh trưởng đến thì nhảy xuống ngựa bước đến thi lễ.
Lý Hiển thấy chàng như thế, nhướng mày, “Ta để nữ tử Đào gia kia rời kinh, đệ không trách ta à?”
“Là đệ làm nàng ấy giận nên mới rời đi, nếu tính cho chính xác thì chẳng có quan hệ gì tới huynh cả.”
Lý Ẩn vốn là người kiêu căng, Lý Hiển nghe chàng nói vậy cũng lấy làm ngạc nhiên lắm. Y nhìn kỹ chàng, thấy khuôn mặt vốn đã sắc sảo lạnh lùng nay trông càng sắc bén hơn, cũng nhìn được vẻ tiều tụy hốc hác của chàng.
Lý Hiển lớn hơn Lý Ẩn mười tuổi ròng, vừa là kẻ làm anh vừa gánh nửa chữ cha, nhìn Lý Ẩn như thế cũng đau lòng. Có điều, y thật sự không ủng hộ chuyện của chàng và Đào Hoa, suy nghĩ một chút rồi lại bảo:
“Nam nhi đại trượng phu, sao có thể cứ treo cổ lên một gốc cây như thế?”
“Thê thiếp dễ có, mà chân tình lại khó cầu.” Lý Ẩn nói xong, muốn xoay người lên ngựa.
Nhưng Lý Hiển vẫn chưa tắt hy vọng: “Nếu thật sự nàng ta có tình cảm với đệ thì sẽ không rời đi.”
Lý Ẩn nghe thấy câu này thì cười cười, nhủ thầm, e rằng nàng thật sự chân thành với chàng nên mới chọn cách rời đi như thế.
Nhưng chàng không muốn cãi cọ với Lý Hiển, chỉ đáp: “Nàng đi thì đệ sẽ đuổi theo.”
Nói xong cũng không đợi Lý Hiển đáp mà xoay người lên ngựa, nghênh ngang rời thành.
Lần này đến Linh Châu trước, việc đầu tiên Lý Ẩn làm là cho người điều tra tung tích Đào Hoa, thứ hai là vòng đến Liễu Lâm. Trước khi chàng rời kinh đã nhận được tin Đào Tây Phượng đã được chứng minh vô tội trong vụ án tham ô, cũng được được khôi phục chức quan.
Đoàn người của Lý Ẩn dùng ngựa khỏe, hành lý ít, đến Liễu Lâm cũng chỉ mất nửa tuần. Đào Tây Phượng là huyện lệnh, Lý Ẩn có muốn gặp ông cũng phải gửi bái thiếp theo lệ thường. Lý Ẩn đoán Đào Hoa rời kinh rồi nhất định sẽ ghé đến Liễu Lâm, lòng chàng cũng lo Đào Tây Phượng biết hết chuyện của hai người sẽ không gập mình. May thay, cùng hôm Lý Ẩn gửi bái thiếp, Đào Tây Phượng đã sai người đến gặp chàng nhắn lại rằng cảm nhớ mối ân tình tương trợ của phủ Vệ Quốc Công, ông biết Nhị lang Lý gia đến thì muốn mở tiệc tẩy trần cho chàng.
Tuy nói là mở tiệc, chẳng qua chỉ là muốn chiêu đãi Lý Ẩn ở Đào phủ Liễu Lâm. Lúc chạng vạng, Lý Ẩn mang theo quà đáp lễ đến, bấy giờ Đào Tây Phượng đã đứng chờ ở sảnh lớn trong phủ rồi. Hai người vừa gặp nhau, Lý Ẩn đã lấy bối phận vãn bối hành lễ với ông, Đào Tây Phượng thấy Lý Ẩn tuy là người có địa vị cao nhưng lại rất khiêm tốn tôn trọng mình thì cũng vui vẻ ra mặt.
Lý Ẩn hành lễ xong thì ngẩng đầu nhìn ông, ngũ quan Đào Tây phượng mang vẻ nho nhã thư sinh, có mấy phần tương tự Đào Hoa, biểu cảm khi cười cũng trông rất giống nhau.
Đào Tây Phượng cười cười dẫn Lý Ẩn vào chỗ, rượu quá ba tuần, hai người mới bắt đầu thật sự trò chuyện với nhau.
“Lần này lão phu có thể bình an vô sự, phần lớn là nhờ ơn tương trợ của phủ Vệ Quốc Công.” Đào Tây Phương nói hết câu lại nâng chung rượu lên kính Lý Ẩn.
Đợi Lý Ẩn cạn hết rồi ông mới nói tiếp: “Xui xẻo thay, sau khi lão phu nhận được thư của tướng quân gửi không lâu thì xảy ra chuyện…..nên đến nay vẫn chưa hồi âm được.”
Lý Ẩn nghe nói thế, bảo rằng không có gì phải ngại, tay lại siết chặt lấy chung rượu.
Đào Tây Phương nói tiếp: “Tướng quân là người tài hoa, xuất chúng, nếu hai nhà có thể kết thông gia thì tất nhiên là chuyện cực kỳ tốt. Chỉ là…..chỉ là…..”
“Đào Hoa đã đến rồi ư?”
Đào Tây Phượng nhìn sắc mặt Lý Ẩn một chút rồi mới nói: “Đúng thế! Nói đi cũng phải nói lại, cũng là do ta quá cưng chiều con bé nên mới khiến tánh tình nó ương bướng thế này. Ngày đó Đào Hoa đến nói với ta rằng con bé muốn đi du ngoạn với Xích Thủy….Còn bảo, bảo rằng…..sẽ không gả cho ai hết.”
Lý Ẩn nghe xong cũng không thấy bất ngờ chút nào, nhưng vẫn không biết phải nói gì nên chỉ ừ một tiếng.
“Tánh tình Đào Hoa không tốt, đã phụ tâm ý của tướng quân rồi. Lão phu đây xin lấy một ly rượu thay nữ nhi tạ tội với tướng quân.”
Lý Ẩn đương nhiên không dám để ông kính rượu mình nữa, chỉ đáp:
“Nàng……..rất tốt, lỗi là do ta.”
Nói chuyện này xong, hai người yên lặng dùng bữa, uống rượu. Mãi đến khi dốc sạch rượu trên bàn, Đào Tây Phượng sai người mang đến một bầu rượu mới. Lý Ẩn đang muốn từ chối, ông đã mở giấy xuyên được quấn dây làm thành nắp bầu rượu ra.
Lý Ẩn ngửi được mùi rượu phất qua từ bầu rượu đã cứng đờ cả người.
Đào Tây Phượng dường như không để ý, cười cười châm rượu cho Lý Ẩn, nói đoạn: “ Tướng quân có còn nhớ trong thư có nói muốn xin một bầu nữ nhi hồng không?”
Lý Ẩn bật cười, hóa ra tánh tình Đào Tây Phượng thật sự rất khác Đào Hoa, nhưng ông đã muốn phạt chàng thì đừng nói là nữ nhi hồng, dù cho có là rượu độc đi chăng nữa chàng cũng sẽ uống cạn.
Lý Ẩn đưa tay nhận chung rượu, tay chàng run lên, rượu trong chung cũng theo đó sánh ra ngoài một nửa, làm ướt cả tay áo chàng. Rượu thấm vào tay, cả tay cũng đượm hương rượu nồng. Lý Ẩn ngửi mùi rượu này lại không khỏi nhớ lại những lời chàng đã từng nói với Đào Hoa, rằng mình đã gửi thư cầu thân với Đào đại nhân, cũng nhớ đến bộ dạng vui vẻ ngạc nhiên của nàng khi ấy.
Lúc đó nàng đã hỏi chàng: “Chàng thật sự muốn lấy ta làm vợ à? Bạc đầu chẳng rời xa?”
Chàng cũng nhớ mình đã trả lời: “Ừ, ở bên nàng cả đời.”
Rượu này tuy không phải rượu ngon ủ hai mươi lăm năm, nhưng quả thật là rượu ngon.
Lý Ẩn ngửa đầu dốc cạn, nhủ thầm, rượu trên thế gian dù ngon ngọt đến mức nào, đến khi uống nào trong dạ rồi thì đều hệt như uống một chén nước đắng cả thôi.
Hết 42.