Lý Ẩn nghe lời đề nghị của Ngọc Lâu phu nhân thì trầm ngâm một lúc lâu, đã nửa năm trời rồi chàng không gặp Đào Hoa, đương nhiên là muốn cận kề bên nàng cả ngày lẫn đêm, chỉ là nghĩ lại chuyện hôm qua, nếu chàng không đến kịp thì có lẽ Đào Hoa đã bị liên lụy rồi, hậu quả khôn lường.
Ngọc Lâu phu nhân nhìn vẻ mặt chàng, cũng hiểu chàng đang nghĩ gì, “Tuy ở đây không bằng Linh Châu, nhưng giờ khuyên Xích Thủy tiên sinh tìm chỗ khác cũng bất tiện.”
“Tối qua ta đã nghĩ đến chuyện này rồi, sáng nay ta sẽ điều thêm quân từ Linh Châu đến đây canh phòng cho cẩn mật. Bọn họ muốn đến Linh Châu cũng phải mấy ba bốn ngày. Ngươi ở đây chớ nên ra ngoài, giờ mà ra ngoài thì chỉ cho bên kia thêm cơ hội xuống tay.”
Ngọc Lâu phu nhân đồng ý, sau đó lại thở dài: “Đô đốc đã nghĩ chu toàn trước sau hết cả, khiến ta thật sự ngưỡng mộ muội muội.”
Lý Ẩn nghe xong, dường như đang mệt mỏi lắm vậy, chàng nhắm hờ mắt rồi bảo: “Ngưỡng mộ cái gì? Chờ sau khi ta tóm gọn tên Diệp Cầm đó về cho người rồi thì chớ có quên thứ ta muốn đấy.”
“Đương nhiên không dám quên. Có điều, Ngọc Lâu nhiều chuyện, muốn mạo muội nhắc nhở đô đốc một phen. Diệp Cầm kia tuy chỉ là phường thổ phỉ nhưng y quả thật có chút đầu óc, nếu không thì sao chỉ mất hai năm ngắn ngủi đã là tay sai đắc lực nhất của thủ lĩnh thổ phỉ đây? Đô đốc đối phó với y vẫn nên đề phòng cẩn thận là hơn.”
Lý Ẩn cười khỉnh: “Ừ, nếu y không lợi hại thì sao có thể leo lên cây cổ thụ họ Tiết? Nói đi cũng phải nói lại…..Đến lúc y vào tay ngươi rồi, ngươi định làm gì để chế ngự tên đó?”
Ngọc Lâu phu nhân cười cười, đảo đôi mắt hạnh xinh đẹp: “Đến lúc đó, mong đô đốc phế bỏ võ công của y đi.”
Lý Ẩn gõ gõ bàn: “Ngươi cũng tàn nhẫn thật.”
“Đô đốc cứ đùa, nếu không có ta, e rằng sau khi đô đốc tóm được y thì cũng đem y giết quách đi rồi.”
Lý Ẩn im lặng một chút rồi nói, “Ngươi không sợ tên đó sẽ hận ngươi?”
“Y sẽ còn căm hận ta hơn nếu ta để y chết dưới tay kẻ khác. Lúc trước, y là phường thổ phỉ trộm ngựa, tuy là chuyện phạm pháp nhưng dẫu sao cũng là dạng minh bạch rõ ràng. Giờ y lại dựa vào Tiết gia, sợ rằng dù y có bỏ mạng rồi ta cũng chẳng biết phải nhặt xác cho y kiểu gì, nếu đã như thế, chi bằng ta cứ chặt đứt đôi cánh của y, để y ở bên cạnh cũng khiến cuộc sống của y an ổn hơn một chút.”
Lý Ẩn cứ tưởng Ngọc Lâu phu nhân hận Diệp Cầm bỏ rơi nàng ta nên mới muốn liên thủ với chàng đối phó với Diệp Cầm, không ngờ nàng lại tính như thế.
Ngọc Lâu phu nhân nhìn sắc mặt Lý Ẩn, cười hỏi chàng: “Có phải đô đốc cảm thấy ta là một kẻ ác phụ đúng không?”
Lý Ẩn không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi là người thông minh, sao không tính cách khác?”
Nàng ta cười ra tiếng, cười đến mức khóe mắt ươn ướt, trông hơi mất thể diện, Ngọc Lâu phu nhân thở dốc, lấy khăn tay ngăn nước mắt, đợi ổn định hơi thở rồi mới hỏi Lý Ẩn: “Thứ cho Ngọc Lâu nhiều lời, đô đốc đến Linh Châu tiêu diệt thổ phỉ là một chuyện nguy hiểm. Ngài nói xem Đào muội muội có sợ không? Nàng ấy có muốn khuyên ngài không? Đô đốc thân là nhị công tử phủ Vệ Quốc Công, cả đời không cần lo đến chuyện miếng cơm manh áo. Hôm nay Ngọc Lâu thay muội muội hỏi nàng một câu, ngài có đồng ý vì muội muội mà buông bỏ chức đô đốc này, cởi giáp từ quan, bên nàng suốt đời?”
Sau đêm biến cố đó, Lý Ẩn đã tăng cường thủ vệ ở phủ Ngọc Lâu phu nhân. Chỉ có người chàng mang đến từ Linh Châu là được phép đi, còn tất cả những người còn lại trong phủ đều bị giam lỏng trong ấy. Hai ngày sau đó Lý Ẩn có đến nói chuyện với Đào Hoa, nhưng chưa dám nhắc lại chuyện cũ. Đêm nay, lúc đang dùng cơm lại nghe Đào Hoa chủ động đến hỏi về thương thế của chàng, lòng lại bắt đầu suy tính vài chuyện. Lý Ẩn thấy Đào Hoa đứng ngoài cửa, bèn nhanh chóng đi lên đón nàng rồi kéo tay nàng ngồi xuống, chàng thấy nàng không đẩy tay mình ra thì lại càng vui sướng hơn.
Có điều, hai người vừa ngồi xuống Đào Hoa đã hất tay chàng ra, hỏi: “Vì chàng đang trọng thương nên lúc trước ta không muốn hỏi nhiều. Chàng đã tra ra chuyện đêm đó là do ai bày ra hay chưa?”
Lý Ẩn xoa cằm, nói: “Mấy kẻ đó dùng công phu hỗn tạp, trên người cũng không để lại manh mối gì, tạm thời ta vẫn chưa tìm ra thân phận của bọn họ. Sau chuyện đó ta đã tìm Ngọc Lâu phu nhân hỏi thử…..hình như tên đầu sỏ là Diệp Cầm.
Đào Hoa nghe xong thì kinh ngạc, “Không phải lúc trước chàng đã bảo….Sao y lại muốn hại Ngọc Lâu phu nhân?”
Lý Ẩn mỉm cười, “Nàng có biết Ngọc Lâu ogu nhân làm gì ở đất bắc không?”
Đào Hoa lắc đầu.
“Mua bán tin tức. Làm chuyện này nhất định phải có người chống lưng, lúc trước chỗ dựa của nàng ta là Diệp Cầm. Nay Diệp Cầm đã đổ, nàng ta bèn nói với người ngoài Lý Ẩn ta là nam nhân của nàng ta, bên ngoài cũng thấy ta thường đến đây, không biết rõ cũng sẽ tin mấy phần. Đêm hôm đó nàng ta gọi mấy tiếng Lý đô đốc liền cũng là vì lẽ ấy. Có điều, nàng ta bảo nàng ta theo phe ta là bởi vì Diệp Cẩm nhưng ta lại không tin lắm, nhìn tình hình lúc đó cũng biết người này đã tự chọc không ít phiền toái rồi. Yêu Yêu, ta thật sự không an tâm để nàng ở đây…..Không thì, không thì mai ta sai người đưa nàng đến Linh Châu ngay nhé?”
Đào Hoa im lặng một chút rồi bảo: “Chàng thì sao?”
Lý Ẩn thấy nàng quan tâm đến mình, thoải mái cười cười, “Nàng đừng lo lắng, ta ở lại đây chờ Diệp Cẩm sa lưới rồi thì sẽ chạy về Linh Châu. Ra rõ trắng đen phải trái hết rồi ta sẽ mang nửa mảnh hổ phù về kinh thành, đến lúc đó…….”
“Đến lúc đó chàng sẽ chính thức trở thành đô đốc Linh Châu, đúng không?”
Lý Ẩn nghe, gật đầu xem như trả lời.
Bấy giờ, Đào Hoa lại lấy ra một vật từ trong vạt áo, là nhẫn ban chỉ của Lý Ẩn thật chẳng sai.
Lý Ẩn giật mình, vội vàng kêu: “Yêu Yêu!”
Đào Hoa nắm tay chàng mà bảo: “Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta không muốn đến Linh Châu.”
Lý Ẩn nghe được thì đau xót trong lòng, sợ nàng lại muốn trả nhẫn ban chỉ thì muốn rút tay mình lại.
Nhưng lần này Đào Hoa lại siết chặt tay chàng, tiếp lời: “Chàng nghe ta nói đã…..Nửa năm rồi ta vân du tứ hải cùng sư phụ thật sự rất vui vẻ, giang sơn Lý triều ta còn chưa được ngắm hết. Lý Ẩn, chàng có đồng ý chờ ta ba năm không? Ba năm sau, ta nhất định sẽ đến tìm chàng.”
Một ngày không gặp đã như cách ba thu, đây lại còn là ba năm, ba năm, đổi bao nhiêu thu mới đủ cơ chứ? Lý Ẩn xa nàng nửa năm đã nếm đủ khổ tương tư, giờ lại thêm ba năm……..
Đào Hoa thấy chàng chẳng nói chẳng rằng thì đeo nhẫn ban chỉ vào ngón tay cái chàng, “Chàng cũng đừng trả lời ta vậy….chàng nói với ta đeo nhẫn là này sẽ được Huyền Vũ bảo vệ, nhưng giờ người cần được bảo vệ là chàng, nên hãy cứ mang nhẫn trước đi đã.”
Hết 48.