Lý Ẩn chợt nghe Đào Hoa nói mình có cách, không khỏi nhướng mày nhìn nàng hỏi: “Là cách gì?”
Đào Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi mới đáp: “Cách tốt nhất đương nhiên là chàng bắt được tên Diệp Cầm kia rồi lấy lại hổ phù. Nhưng tình thế trước mắt cấp bách, mấy hôm nữa nội quan sẽ đến, không thì……chúng ta làm một cái hổ phù giả đưa cho y? Từ Linh Châu về kinh cũng cả ngàn dặm đường, sau này bắt được Diệp Cầm rồi tìm cách đổi lại đồ thật là được.”
Lý Ẩn nghe nàng nói xong thì ừ một tiếng, tìm người làm thêm hổ phù giả rồi tráo đổi là một cách, nhưng trên hổ phù có khắc ấn nhỏ, chế tác không dễ chút nào.
“Hổ phù này rất phức tạp, khuôn ấn trên đó cũng nhỏ, ta sợ rất dễ bị phát hiện đấy là đồ giả.”
Đào Hoa nghe vậy, cười cười, “Ấn kia chàng không nhớ kỹ có đúng không?”
Lý Ẩm trầm tư, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên chàng bừng tỉnh, quay sang ôm chặt lấy Đào Hoa: “Đúng rồi! Trí nhớ nàng tốt, nhìn qua một lần là đã có thể nhớ rõ đến tận bảy, tám phần. Tối qua nàng đã ngắm hổ phù khá lâu, đương nhiên là có thể nhớ vô cùng chi tiết, rõ ràng.”
Đào Hoa vẫn duy trì nụ cười, gật đầu, “Ừ, ta nhớ khá là rõ, sẽ vẽ lại một bản vẽ hồ phù có đầy đủ kích thước và chi tiết cho chàng để tiện bề tìm người phỏng chế.”
Lý Ẩn nghe xong cũng không buông tay, hôn hôn nàng rồi hỏi: “Yêu Yêu, sao nàng lại nghĩ ra được cái chiêu gạt người này thế?”
Đào Hoa lườm chàng một chập: “Còn không phải vì bị chàng lừa gạt quá nhiều lần rồi đấy sao?”
Trong nhất thời, Lý Ẩn thấy có hơi khó xử, chàng sờ sờ mũi mình: “Yêu Yêu quả là tiến bộ, sau này nàng có ra ngoài du ngoạn ta cũng không cần canh cánh trong lòng sợ nàng bị kẻ khác lừa nữa rồi.”
Đào Hoa hừ lạnh: “Chàng cho rằng người ta cũng thích lừa gạt ta như chàng à? Sao chàng không đi làm kẻ lừa đảo luôn đi? Chỉ lừa mỗi mình ta.” Nàng dứt lời thì im lặng, chẳng hiểu sao lại ngơ ngẩn nhìn bàn tay bị thương của Lý Ẩn.
Lý Ẩn bị nàng mình tới mức bồn chồn cả người, định hỏi thì bỗng thấy nàng choàng tay qua vai mình, nhéo vành tai chàng mà rằng: “Lý Tàng Phong, ta không cho phép chàng bị người ta ức hiếp.”
Lý Ẩn nghe vậy, cười rất chi là vui vẻ, còn cảm thấy lòng mình chưa bao giờ vui sướng đến nhường này.
Đương nhiên, lúc Lý Ẩn cầm trên tay bản vẽ của Đào Hoa rồi thì cũng tức tốc tìm thợ thủ công phỏng chế hổ phù giả. Bên cạnh đó, chàng cũng dốc sức bày binh bố trận truy bắt Diệp Cầm và cầm chân vị nội quan kia đến Linh Châu. Mấy ngày sau, Lý Ẩn hay tin hổ phù giả đã thành hình thì mừng rỡ muốn báo cho Đào Hoa để nàng đi với mình đến lấy hổ phù.
Đào Hoa bên kia vốn đang thay đổi xiêm y, trang điểm lại cho tỉ mẩn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, thị nữ mời người vào phòng, là Ngọc Lâu phu nhân đến. Từ sau khi Đào Hoa bị Diệp Cầm đả thương, Ngọc Lâu phu nhân cũng đã vài lần ghé đến thăm nàng, nhưng nàng ấy và Diệp Cầm dẫu sao vẫn còn quan hệ với nhau, lúc hai người các nàng ở chung cũng không còn tự nhiên như khi mới quen nữa rồi.
Ngọc Lâu phu nhân vừa thấy Đào Hoa đã lên tiếng chào hỏi ngay, sau đó cẩn thận nhìn vết thương trên mặt nàng, nói rằng: “Người nọ….người nọ hại mặt muội bị thương, lòng ta áy náy lắm,” Nàng ấy lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp bằng bạc, “Chỗ tỷ tỷ đây có một loại thuốc mỡ, hiệu quả trị thương ngoài da rất tốt. Vết thương trên mặt muội đã kết vảy, chỉ cần đêm nào cũng thoa thuốc lên vùng bị thương thì nhất định trên mặt sẽ không bao giờ để lại sẹo gì.”
Đào Hoa cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy chiếc hộp bạc kia, để sang một bên.
Ngọc Lâu phu nhân lại hỏi tiếp: “Muội muội đang muốn cùng đô đốc ra ngoài à?”
Đào Hoa cười nhạt, đáp vâng.
“Vì chuyện hổ phù kia ư?”
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Đào Hoa đã chớm tắt, “Phu nhân sao lại hỏi chuyện này?”
“Thật ra muội muội không cần đề phòng ta đến vậy.” Ngọc Lâu phu nhân cười khổ, nói tiếp: “Tuy đây vẫn là phủ đệ của ta nhưng giờ lại hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của đô đốc, người của ngài ấy cũng giám thị ta rất sát sao.”
Đào Hoa thở dài, “Đợi chúng ta rời đi rồi, phu nhân chẳng phải…..”
“Muội muội đừng hiểu lầm.” Ngọc Lâu phu nhân nắm tay Đào Hoa, “Ta chẳng qua có chút ngưỡng mộ muội……Lúc trước đô đốc đối xử với ta vẫn lịch thiệp đường hoàng, giờ lại hành sự thế này e là vì đêm đó Diệp Cầm làm muội bị thương, cũng có thể thấy rõ trong lòng đô đốc chỉ có mình muội, thậm chí ngài còn sẵn lòng dùng hổ phù đổi lấy muội……”
Đào Hoa thấy đôi mắt hạnh của nàng ấy đã ướt đẫm lệ, lòng cũng không khỏi tiếc thương, nàng vội khuyên nhủ: “Nếu người nọ….đối xử với phu nhân không tốt thì phu nhân cũng hãy buông tay đi thôi.”
Ngọc Lâu phu nhân nghe thế, lấy khăn tay lau khóe mi, đáp: “Y đối xử với ta rất tốt, chỉ là sau này y một lòng muốn trèo cao, muốn sống một cuộc sống trên muôn người, muôn nhà…..”
“Phu nhân hối hận ư?”
Ngọc Lâu phu nhân chỉ cười cười, “Nam tử ấy à, đều là cái dạng này cả. Nếu không phải. Người xưa cũng từng bảo đấy thôi, xui chàng rong ruổi công hầu làm chi?”
Xui chàng rong ruổi công hầu làm chi (1) ——— Đào Hoa nghe nàng ấy nói câu này thì cũng giật mình, chẳng phải nàng và Lý Ẩn cũng thế à? Nếu bọn họ đi sai một bước, có khi nào sẽ dẫm lên vết xe đổ của Ngọc Lâu phu nhân và Diệp Cầm không?
Ngọc Lâu phu nhân thấy Đào Hoa đột nhiên ngẩn người, gọi thêm một tiếng muội muội.
Đào Hoa đang muốn trả lời nàng thì nghe thấy tiếng người truyền đến từ bên ngoài, cả hai người cùng nhìn về phía người mới bước vào gian phòng là Lý Ẩn. Ngọc Lâu phu nhân rất hiểu ý, vừa thấy Lý Ẩn đến bèn tìm cớ rời đi.
Đợi người đi cả rồi, Lý Ẩn bước đến hôn lên mi mắt Đào Hoa, bảo: “Lần trước mới khen nàng có tiến bộ, đảo mắt một trận đã thấy nàng bị người ta lừa.”
Đào Hoa hờn dỗi đẩy đẩy chàng: “Nói bậy….” Nàng nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi: “Chàng đang nói tới Ngọc Lâu phu nhân ư?”
“Đương nhiên.” Hoá ra, ban nãh Lý Ẩn đứng bên ngoài đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai người rồi mới bước vào.
“Nàng ấy gạt ta làm chi?”
Lý Ẩn bật cười, âu yếm khuôn mặt Đào Hoa, trả lời nàng: “Ngọc Lâu phu nhân biết nàng hay mềm lòng nên đã bày ra bộ dạng đáng thương để nàng thương hại đấy.”
Đào Hoa hừ một tiếng, “Ta thương hại nàng ấy thì có tác dụng gì?”
“Tất nhiên là mong nàng thổi gió bên tai để ta nương tay với Diệp Cầm.”
Đào Hoa nghe chàng nói mấy chữ “thổi gió bên tai” thì xì một tiếng, đưa tay muốn đấm chàng. Có điều nàng vừa vươn tay, đã bị Lý Ẩn kiềm giữ.
“Nàng ta biết ta vì nàng nên mới đồi phương thuốc nuôi trồng Âu Bích. Tình cảm hai chúng ta bây giờ lại đang tốt, Diệp Cầm còn làm nàng bị thương, nàng ta đương nhiên sợ ta sẽ lật lọng, đuổi cùng giết tận Diệp Cầm.”
Đào Hoa thở dài, “Vậy chàng định thế nào? Ngọc Lâu phu nhân dù có tính toán, nhưng suy cho cùng tình cảm của nàng ấy dành cho Diệp Cầm là thật.”
Lý Ẩn trầm tư, đùa nghịch một sợi tóc lẻ loi rơi bên cổ Đào Hoa, “Ta vốn không định giết y….Nhưng y dùng tay nàng khiến nàng bị thương, ta sẽ đích thân đòi lại cánh tay ấy.”
Lý Ẩn dứt lời, vẫn chưa thấy Đào Hoa nói gì, chàng nhớ lại những lời ban nãy Đào Hoa trò chuyện với Ngọc Lâu phu nhân, bèn ôm chặt nàng nói tiếp: “Ta sẽ không giống như Diệp Cầm.”
Đài Hoa nghe chàng nói vậy thì cũng trở tay nắm lại bàn tay chàng, “Ta không đồng tình với cách làm của Ngọc Lâu phu nhân, nhưng ta giống nàng ấy, đều chỉ ngóng trông….ngóng trông người bên gối an khang.”
Hết 54.
Chú thích:
(1): Trích câu cuối bài thơ Khuê Oán của Vương Xương Linh
(Câu hán việt: Hối giao phu tế mịch phong hầu.)