Chỉ có điều Đường Tố Tố hôm nay tựa hồ xem như là dễ nói chuyện, thản nhiên nói:
– Còn ra thể thống gì nữa, không mau dọn dẹp cho sạch sẽ?
– Vâng!
Hai người đáp một tiếng, như được đại xá. Ngưu Hữu Đạo đang dự định cùng Trần Quy Thạc quét dọn, ai ngờ Đường Tố Tố lại nói:
– Ngưu Hữu Đạo, đến đây một lát.
Nói xong xoay người đi vào trong viện trước.
– ….
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, đưa mắt nhìn Trần Quy Thạc hỏi thăm, không biết là chuyện gì.
Trần Quy Thạc nhanh chóng nghiêng đầu ra hiệu, ý bảo hắn mau đi vào, đừng để Đường trưởng lão đợi lâu.
Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng đi vào trong, cũng không biết Đường Tố Tố này đến là muốn làm cái gì. Thấy Đường Tố Tố chầm chậm tản bộ ở trong đình viện, hắn chỉ có thể nhắm mắt đi theo đằng sau, thái độ cung kính. Đối với vị Đường trưởng lão này, có thể nói, ấn tượng sâu sắc của hắn vào lần đầu tiên gặp mặt là không chút khách khí, trực tiếp muốn lấy mạng của hắn, khi đó nếu như không phải do Đông Quách Hạo Nhiên bày ra truyền pháp hộ thân phù trong cơ thể hắn, cái mạng nhỏ này sớm đã tiêu rồi, cho nên hắn luôn cẩn thận cảnh giác.
– Quét dọn cũng xem như sạch sẽ đấy.
Đường Tố Tố đi vòng một chuyến từ trong ra ngoài, mở miệng nói rồi dừng bước ở trước mặt tượng ngồi của tổ sư gia cung kính hành lễ. Sau khi đứng thẳng người lên, bà ta lại nhìn chằm chằm vào vào tượng ngồi của tổ sư gia, từ tốn nói:
– Năm đó tổ sư gia đến đây khai sơn lập phái, liêm khiết thanh bạch, cái gì cũng không có, nơi dừng chân đầu tiên chính là Đào Hoa Nguyên này, có thể sống ở nơi này, chẳng khác nào được hưởng vinh dự của tổ sư gia, cũng xem như là phúc khí của ngươi.
– Vâng!
Ngưu Hữu Đạo cung kính đáp:
– Là phúc khí của đệ tử.
Nhưng trong lòng lại đang lẩm bẩm, phúc khí khỉ ấy, rõ ràng là giam lỏng ông đây.
Đường Tố Tố xoay người lại, đánh giá xung quanh căn phòng một lát, hỏi:
– Ở có quen hay không?
Ngưu Hữu Đạo đáp:
– Thưa trưởng lão, rất thanh tịnh.
Đường Tố Tố trực tiếp bỏ qua hàm ý khác trong lời nói của hắn, mặt không phản ứng, lại hỏi:
– Trong nhà ngươi có hôn phối hay chưa? Thí dụ như đã từng định qua hôn ước chẳng hạn.
– Ách….
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc ngẩng đầu, không biết bà ta hỏi cái này để làm gì, cẩn thận đáp lại:
– Tuổi còn nhỏ chưa từng có hôn phối, gia cảnh nghèo hàn, cũng không có điều kiện hứa hôn.
– Nói chuyện mà cũng có thể xuất khẩu thành thơ, không giống như là xuất thân sơn dã.
Đường Tố Tố nói một câu không rõ là khen hay là châm chọc, tiếp theo lại quay trở về chủ đề chính:
– Nam tử hán đại trượng phu, tranh giành chính là tiền đồ, nếu như muốn bàn về xuất thân thì không phóng khoáng rồi, chỉ có điều bây giờ ngược lại có một mối lương duyên cho ngươi, cũng xem như là vận khí của ngươi đến rồi.
Ngưu Hữu Đạo mơ hồ nhìn bà, như vậy là có ý gì? Muốn nghe câu sau của bà.
Đường Tố Tố lại quay đầu nhìn tượng ngồi của tổ sư gia, đứng đối diện tổ sư gia, tựa hồ vài lời nói ra cũng có phần kiêng kị, gọi Ngưu Hữu Đạo đến Đào Hoa Đường, cùng nhau tản bộ đến hậu viện, mới lần nữa mở miệng nói:
– Chưởng môn Đường Mục quy tiên, con gái của ông ấy Đường Nghi cũng chính là Đường sư tỷ của ngươi, ngươi cũng đã từng gặp qua nàng rồi, thấy tướng mạo như thế nào?
– ….
Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ không thôi, nghe hết ngữ khí của cả câu nói, chẳng lẽ mối lương duyên được nhắc đến chính là Đường Nghi và mình, không phải nói đùa chứ? Hắn do dự đáp lại:
– Đường Nghi sư tỷ hiển nhiên là xinh đẹp.
– Ừ!
Đường Tố Tố gật đầu, dừng bước, lộ ra ý cười nói:
– Mối lương duyên này chính là Đường sư tỷ của ngươi, ta chính là bà cô thân nhất của nàng, có thể làm chủ chuyện này, chuẩn để nàng đính hôn với ngươi, ý ngươi như thế nào?
– A!
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc thốt lên, quả thật là lo lắng cái gì thì xuất hiện cái đó, lần trước thì nói để mình làm chưởng môn, bây giờ lại bảo mình lấy con gái của Đường Mục, Thượng Thanh tông này rốt cuộc là đang muốn làm trò gì? Vội vàng khoát tay nói:” Không được, không được!
Nụ cười trên mặt Đường Tố Tố biến mất trong nháy mắt, sầm mặt lại:
– Có cái gì mà không được chứ? Đường sư tỷ của ngươi, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tư thái có tư thái, ngươi bây giờ tuổi còn nhỏ, có những việc vẫn chưa hiểu, đợi đến khi ngươi lớn thêm một chút, trở thành một nam tử hán có thể phân biệt tốt xấu, sẽ tự nhiên hiểu được cái tốt của Đường sư tỷ ngươi.
Ngưu Hữu Đạo sao có thể đáp ứng sự việc quái lạ này, quả thực quá kỳ lạ rồi:
– Trưởng lão, ta tuổi còn nhỏ, không xứng với Đường sư tỷ….
Không đợi hắn nói hết, Đường Tố Tố không khách khí ngắt lời nói:
– Cũng không nhỏ nữa rồi, nếu xét ở thôn các ngươi mà nói, những người đồng tuổi cũng đã có con, chuyện này cũng không có gì mà xứng với không xứng, sư phụ ngươi lúc còn sống đã từng minh ước hôn sự với Đường Mục chưởng môn, song phương đã hẹn, con gái của Đường Mục gả cho đồ đệ của Đông Quách. Bây giờ đệ tử của Đông Quách cũng chỉ còn lại mỗi mình ngươi, hôn sự này còn thuộc về ai nữa chứ? Nếu nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, huống hồ chi lệnh sư khó trái.
Đã từng liên minh hôn ước? Ngưu Hữu Đạo mở to hai mắt, gặp ma đi còn tạm được, còn có thể chỉ hôn như vậy? Đường Mục và Đông Quách Hạo Nhiên liên minh thì liên quan quái gì đến ta chứ! Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ, thấy thế nào cũng cảm thấy có một cái hố đang đợi mình nhảy xuống, nếu thật sự là chuyện tốt nhất định sẽ không đến lượt hắn, liền kiên trì đến cùng nói:
– Tuổi của đệ tử và Đường sư tỷ thực sự là không xứng…
Đường Tố Tố rất hung hăng, không để hắn nói hết, lại cắt ngang nói:
– Ngươi có biết ở Thượng Thanh tông, cãi lại lệnh sư sẽ có hậu quả như thế nào hay không? Bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, Thượng Thanh tông tuyệt đối sẽ không để kẻ bại hoại như thế tồn tại, ta thân là chấp pháp trưởng lão, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn loại đệ tử này tồn tại! Nếu như ngươi thật sự muốn cãi lại lệnh sư, ta cũng không muốn làm bẩn tay của mình, sườn núi ở bên ngoài, ngươi tự mình nhảy xuống đi!
– …
Ngưu Hữu Đạo thật sự không còn gì để nói, còn có đạo lý hay không, trực tiếp bảo hắn nhảy xuống sườn núi tự vẫn? Cái hôn ước quỷ quái đó có tồn tại hay không hắn còn không biết, nhưng hiện tại lại biết được là không thể nói lý lẽ với bà già này, hắn nuốt nước miếng nói:
– Chuyện này đệ tử muốn trưng cầu ý kiến của Đường sư tỷ, có thể cho đệ tử với sư tỷ gặp mặt nói chuyện hay không?
Đường Tố Tố lạnh nhạt nói:
– Không cần đâu, phía bên sư tỷ không cần ngươi quan tâm, bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, tuân theo mệnh sư hay không?
Cuối cùng, tinh thần Ngưu Hữu Đạo có chút hoảng hốt tiễn Đường Tố Tố rời khỏi Đào Hoa Nguyên, bản thân hắn trở về như thế nào cũng không nhớ rõ.
Kết quả hiển nhiên không cần nói nhiều, Đường Tố Tố hung hăng khiến hắn rối tinh rối mù, căn bản không có bất kỳ cơ hội thương lượng nào, rõ ràng nếu không đáp ứng thì sẽ giết ngươi, đến cả một chút ý tứ che giấu cũng không có, Ngưu Hữu Đạo căn bản không thể nào cự tuyệt bà ta. Bản năng hắn ý thức được, chuyện này nhất định có vấn đề, nếu là bình thường sao có thể như vậy được chứ, không nói đến hắn, Đường Nghi có thể chấp nhận chuyện này sao?
Sau khi thất thần tỉnh táo lại, hắn lại nhanh chóng chạy ra ngoài, muốn tìm Trần Quy Thạc thám thính chút tình hình, kết quả phát hiện y không còn ở đó nữa. Hắn từ trên thềm đá chạy xuống núi, kết quả ở giữa sườn núi bị người ta ngăn lại, là hai đệ đi theo Đường Tố Tố đến đây.
Hắn trở về Đào Hoa Nguyên, lấy cái gương ra khỏi Đào Hoa Đường, xem xét gương mặt mình dưới ánh trăng, non nớt như thế này mà phải kết hôn ư?
Loại trừ những cái khác không nói, bối cảnh của Tống Diễn Thanh hắn không phải không biết, quyền lực của Tống gia e là đến cả Thượng Thanh tông cũng không thể trêu vào, người phụ nữ Tống Diễn Thanh nhắm trúng, hắn dám nhúng chân vào, đây không phải là tìm chết sao? Hắn rất hoài nghi, Tống Diễn Thanh có thể tha cho hắn mới là lạ! Nhưng tình trạng hắn hiện tại hoàn toàn chính là đi một bước tính một bước, không có sự lựa chọn!
Khi đặt tấm gương trên tay xuống, hắn đột nhiên liếc mắt nhìn bên trên chum nước, năm cái cọc vị phân bố trong đình viện đều có bố trí chum nước, bình thường dùng để tưới hoa cỏ các loại, trong chum nước đựng đầy nước sạch, ban nãy dường như có gì đó từ mặt nước hiện lên.
Hắn lại chậm rãi nhấc tấm gương trong tay lên, chỉ thấy trong chum nước phản chiếu hình đáng của gương đồng, dưới bóng không thể nhìn rõ nhưng theo góc độ lay động của gương đồng, sau khi mặt kính đối diện ánh trăng, hình chiếu của gương đồng trong nước vậy mà xuất hiện chín điểm sáng mờ ảo.
Ngưu Hữu Đạo khe khẽ “A” một tiếng, lùi về sau mấy bước, mặt trước tấm gương vẫn đối mặt với ánh trăng như cũ, mặt sau đối diện với hắn, nhưng bóng trên mặt đất lại không thấy xuất hiện điểm sáng, giơ tấm kính lên đỉnh đầu đối diện với ánh trăng nhìn mặt sau, không nhìn thấy bất kỳ điểm sáng nào ở mặt sau tấm kính.
Lại chạy đến gần bên vạt nước, kết quả lại thấy chín điểm sáng mơ hồ xuất hiện bên trên mặt nước, hắn ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn tấm gương trong tay, miệng từ từ lẩm bẩm nói.
– Trời là dương, mặt kính là dương, đất là âm, mặt sau kính là âm. Trời là thiên bàn, kính cách âm dương là môn, chính là môn bàn, đất là địa bàn, thiên, môn, địa tam bàn…
Lẩm bẩm một chuỗi, Ngưu Hữu Đạo lộ ra thần sắc bừng tỉnh, hai mắt nhìn chằm chằm tấm kính bỗng dưng phát sáng, thốt ra một tiếng:
– Cửu Cung Bát Quái!
Tâm tình hắn rõ ràng trở nên hơi kích động, nhanh chóng lật tấm gương trong tay.
Bách hoa phù sau lưng tấm gương được khắc sinh động như thật, chứng minh chính là tấm gương đồng Đông Quách Hạo Nhiên cho hắn, ban nãy vô tình lấy ra lại không ngờ đến bí ẩn vẫn mãi không hiểu đã được phá giải dưới ánh trăng. Trước đây vì giải câu đố của tấm gương đồng, đừng nói là dưới ánh trăng, ngay cả dưới ánh mặt trời hắn cũng đã thử qua, càng đừng nói đến việc nấu nước dùng lửa đốt nhưng vẫn không thấy xuất hiện bất kỳ manh mối nào, thế mà trong tình huống vô tình này lại phát hiện ra!
Hắn vươn tay vào nước lạnh khuấy khuấy nước trong chum, trong miệng vẫn nói lẩm bẩm như cũ:
– Trăng là âm, địa thế khôn, nước tụ mà hiện ra, Cửu Cung Bát Quái, sao lại không nghĩ đến chứ…
Sau một hồi thì thầm, hắn chợt thất thần, nghĩ đến tình hình trước khi xảy ra chuyện trong cổ mộ. Chính là bởi vì hắn đã phá giải mê chướng Cửu Cung Bát Quaí trong núi mới tìm thấy cửa vào cổ mộ, lại bởi vì đã chạm mặt gương đồng cổ trong cổ mộ mới xảy ra chuyện. Chẳng lẽ tấm gương đồng này thật sự có liên quan đến gương đồng cổ trong cổ mộ? Nếu như thật sự là như vậy, vậy người thiết lập Cửu Cung Bát Quái trận kia cho cổ mộ, mục đích e là nhằm về phía tấm gương đồng này, người có thể phá trận hiển nhiên có thể mở ra bí mật của gương đồng.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được nặng nề vỗ trán, rồi lại lắc đầu, bởi vì tấm gương đồng trên tay là do Đông Quách Hạo Nhiên cho nên trong lúc vô tìn hắn không liên tưởng đến. Hon nữa nếu như không phải ở cổ mộ xảy ra chuyện thì hắn đã mang gương đồng cổ về, sử dụng khoa học kỹ thuật hiện đại để nghiên cứu hơn nữa, còn có thể liên tưởng đến trận pháp phá cổ mộ để thăm dò ra bí mật của nó từ lâu rồi.
Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy nghi ngờ khó hiểu. Cố đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, trở về hiện thực, tấm gương lại đối diện với ánh trăng, chín điểm sáng mơ hồ lại lần nữa hiển hiện ở trên mặt nước hơi dập dờn.
Ngưu Hữu Đạo một tay cầm gương đồng, một tay bắt đầu bấm ngón tay suy tính, chầm chậm xoay quanh chum nước, xem xét vị trí của hoa văn ở sau lưng tấm gương. Sau khi trong lòng có tính toán, nhìn góc độ đối diện với ánh trăng một chút, lật tấm gương trong tay lại, mặt sau của kính lộ ra đối diện với ánh trăng, ngón tay điểm lên trên từng đóa hoa được điêu khắc trên bách hoa đồ, trong miệng nói thầm:
– Càn, khảm, cấn, chấn, trung, tốn, ly, khôn, đoái!
Xác nhận chín đóa hoa kia, hắn ngồi xổm bên chum nước, gương đồng úp lên trên mặt đất, song chưởng mở ra. Hai ngón cái hợp lại, điểm lên trên đóa hoa to nhất, bốn ngón tay trái phải nhấn lên những đóa hoa khác. Bốn ngón trái phải là tám, thêm ngón tay cái hợp lại ở giữa là chín, hai ngón tay cái ở giữa tách ra lại trở thành hai điểm mắt cá trong Âm Dương Bát Quái Đồ, mười ngón hợp lại cùng nhau như vậy chính là Cửu Cung Bát Quái chỉ pháp. Hắn dùng chỉ pháp này đồng thời nhấn xuống chín đóa hoa, phát lực đều đặn.
Trong gương đồng vang lên tiếng “Răng rắc”, lông mày Ngưu Hữu Đạo giật một cái, không ngoài dự đoán, phải tìm đúng chín đóa hoa đồng thời phát lực mới có thể mở phong ấn của gương đồng, có một sai sót cũng không cách nào mở ra.
Hai tay buông ra, tơ vân của chín đóa hoa kia trước đây không thấy gì giờ đây đã trồi lên, bên dưới hoa lộ ra kẽ hở.
Ngưu Hữu Đạo cầm gương đồng trong tay, lại đối diện ánh trăng hướng chiếu xuống nước, chín điểm sáng đó đã biến mất rồi, lại ngước đầu lên nhìn trời, không nhịn được khẽ gật đầu thầm nói:
– Đúng rồi! Âm phá dương xuất, xem ra phải đời ngày mai thấy mặt trời rồi!
Quay đầu nhìn xung quanh một chút, nhanh chân bước vào trong nhà, một đêm không muốn tu luyện, lặng lẽ chờ ngày mai mặt trời mọc…
Ngày kế tiếp xuất hiện, bên ngoài Hứa Dĩ Thiên trông coi, người này từ đầu đến cuối khinh thường không nói câu nào với Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo chào hỏi một tiếng, cũng lười nhiều lời với hắn ta, biết rằng có hỏi cũng như không, ăn xong bữa sáng Hứa Dĩ Thiên đem đến liền trở về viện.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!