Nghe ý trong lời nói của Đường Nghi, còn có vị quận chúa này đột nhiên xuất hiện ở đây, trong lòng Ngưu Hữu Đạo thầm nghĩ, xem ra vị Ninh Vương và Đông Quách Hạo Nhiên kia có giao tình không tệ đâu! Chẳng lẽ Đông Quách Hạo Nhiên từng làm pháp sư bên cạnh Ninh Vương?
Đường Nghi lại giới thiệu Ngưu Hữu Đạo:
– Quận chúa, vị này chính là Ngưu Hữu Đạo, sau khi sư thúc gặp nạn, đệ tử phía dưới chỉ còn sót lại mình hắn!
Thương Thục Thanh cúi người hành lễ lần nữa.
– Ra mắt pháp sư!
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đáp lễ, nói:
– Quận chúa khách khí.
Liếc mắt nhìn Đường Nghi, không biết nữ nhân kia dẫn vị quận chúa này tới là có ý gì.
– Sư đệ, chắc đệ không muốn để khách nhân cứ đứng ở cửa ra vào nói chuyện đâu nhỉ?
Đường Nghi nói một câu.
Sư đệ? Chân mày Ngưu Hữu Đạo khẽ nhúc nhích, thầm mắng một tiếng tiện nhân, trước kia tới gặp còn gọi tiếng phu quân, ở trước mặt người ngoài kêu sư đệ là có ý gì? Ông đây đẹp trai phóng khoáng để cho cô trâu già gặm cỏ non cô còn cảm thấy thua lỗ à?
Lời này chỉ dám nói trong lòng, ngoài miệng thì không dám nói ra, vội vàng đưa tay ra mời:
– Là ta chậm trễ, xin mời!
Sau khi mấy người đi vào, Đường Nghi nhìn xung quanh giới thiệu:
– Quận chúa, đây chính là nơi sư thúc thanh tu khi còn sống, bây giờ bên sư thúc chỉ còn lại mình sư đệ, haiz!
– Thanh tịnh lịch sự tao nhã, nơi tốt!
Thương Thục Thanh khen.
Lần lượt ngồi xuống nghỉ trong sân đình, Thương Thục Thanh gỡ cái hộp dài đeo sau lưng xuống đặt ở một bên.
Đường Nghi cho Đồ Hán một ánh mắt, người sau khi châm trà ngon thì rời đi. Hai nữ nhân dùng trà nói chuyện phiếm, Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh căn bản là không lên tiếng, cũng vì không rõ tình huống của Thượng Thanh cho lắm, không muốn nói nhiều gây ra rắc rối gì. Ai ngờ sau khi Đường Nghi buông chén trà xuống, lại nói:
– Sư đệ, lần này quận chúa tới là tìm đệ.
– Ta ư?
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào lỗ mũi mình, nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Thương Thục Thanh đặt hộp gỗ bên cạnh lên bàn rồi mở ra, lộ ra đồ vật trong đó cho Ngưu Hữu Đạo nhìn, bên trong lẳng lặng nằm một thanh trường kiếm. Ngưu Hữu Đạo vẫn không hiểu đây là có ý gì, mắt lộ ra vẻ ngờ vực nhìn về phía Đường Nghi, như muốn hỏi “Đưa cho ta sao?
Đường Nghi thản nhiên giải thích:
– Đây là năm đó lúc Thượng Thanh tông nhận ân huệ của Ninh Vương, sư thúc đưa cho Ninh Vương một thanh bội kiếm, từng nói với Ninh Vương rằng khi nào có chuyện cần, chỉ cần trong khả năng, sẽ báo ân này! Bây giờ quận chúa cầm kiếm đến đây, sư thúc không còn trên đời nữa, phần ân tình này chỉ có thể do đệ trả!
Ngưu Hữu Đạo câm nín, có lộn không vậy, thế mà cũng được sao? Nhưng hắn cũng biết ở đây không có chỗ cho hắn nói lý, thử hỏi:
– Không biết phải báo ân thế nào?
Đường Nghi bình tĩnh nói:
– Lần này Quận chúa và Tiểu vương gia cùng đi ra ngoài, bên cạnh thiếu pháp sư tùy tùng.
Chuyện báo ân này nghe thì đơn giản nhưng Ngưu Hữu Đạo đâu phải kẻ ngu, từ đâu nhảy ra một tên Tiểu vương gia, người ta mang thân phận gì đi ra ngoài. Theo tình huống của cái thế giới này, thân phận cao quý như vậy, bên cạnh có thể không có pháp sư tùy tùng ư? Đường đường quận chúa lại đích thân chạy tới đây yêu cầu trả ân tình, mà cũng chỉ là pháp sư tùy tùng bình thường? Nghe thế nào cũng thấy có vấn đề. Hắn nhìn về phía Thương Thục Thanh, đối phương đội nón lá, không thấy rõ phản ứng.
– Chuyện này…
Ngưu Hữu Đạo không tình nguyện nói:
– Ta đi chỉ sợ không thích hợp lắm?
Đường Nghi đứng lên nói:
– Sư đệ, đệ ra đây một chút.
Ngưu Hữu Đạo đành phải mang theo đầy bụng thắc mắc đi theo nàng.
Tiến vào chính đường, vào buồng trong, Đường Nghi bỗng nhiên xoay người nhìn hắn.
– Thượng Thanh tông ta là danh môn chính phái, lời hứa ngàn vàng, tuyệt không thể đổi ý. Năm đó sư thúc đã hứa với người ta, nếu nói không giữ lời, Thượng Thanh tông ta há có thể không bị người ta chế nhạo? Bây giờ sư thúc không còn nữa, ân tình sư thúc để lại, chàng có trả hay không?
Ngưu Hữu Đạo thở dài:
– Người ta muốn là pháp sư tùy tùng, ta chạy tới tính là cái gì, nàng cảm thấy ta có thể xem là pháp sư sao?
– Người ta là thân phận gì? Chàng cho rằng thiếu tùy tùng như chàng sao? Trong môn không biết bao nhiêu người muốn đi làm pháp sư cho người ta nhưng người ta mang lời hứa của sư thúc tới. Chàng nói xem phải làm sao bây giờ?
Đường Nghi tiếp lời.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào mắt nàng, bình tĩnh nói:
– Ta không đi không được ư?
Dùng ánh mắt này nói thế, làm Đường Nghi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của hắn.
– Chàng không đi chính là làm hỏng danh dự của Thượng Thanh tông, sẽ bị nghiêm trị theo môn quy!
Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo hơi lộ sự mỉa mai, mỉm cười nói:
– Xem ra ta không có lựa chọn khác. Được thôi, nếu là ân tình mà sư phụ thiếu thì ta đi là được!
Thấy hắn đồng ý, Đường Nghi không nói gì nữa, xoay người bỏ đi.
Hai người trở lại đình trong sân, Ngưu Hữu Đạo nhận thanh kiếm kia, tương đương đồng ý, ở trước mặt hai nữ nhân cầm kiếm trong tay, soạt một tiếng rút ra một đoạn thân kiếm lạnh lùng sắc bén. Thân kiếm mang theo đường vân, mơ hồ có sát cơ bức người lộ ra hàn ý, không khỏi khen:
– Kiếm tốt!
Vị trí gần chuôi kiếm có khắc bốn chữ “Bích Huyết Đan Tâm”, có phải kiếm của Đông Quách Hạo Nhiên hay không thì hắn không biết nhưng thời khắc này bốn chữ ấy ngược lại có mấy phần bi tráng.
Sau khi Đường Nghi nói thêm mấy câu, Thương Thục Thanh nhìn Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm tạ:
– Tạ ơn pháp sư!
Kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo soạt một tiếng trở vào bao, nhìn nàng ta:
– Từ đầu tới cuối Quận chúa không chịu lấy hình dạng thực sự gặp người…
Mới nói một nửa, Đường Nghi bỗng nhiên quát một tiếng cắt ngang:
– Sư đệ không được vô lễ!
– Không sao!
Thương Thục Thanh ngược lại thẳng thắn hào phóng, nói xong đưa tay vén mạng che mặt lên, lộ ra khuôn mặt.
Ngưu Hữu Đạo vốn có chút chờ mong, ai ngờ chỉ nhìn một lần đã nhịn không được giật khóe miệng một cái, xém chút giật mình. Nghe giọng nói, nhìn dáng vẻ, giọng nói dịu dàng êm tai, dáng vẻ mềm mại đẹp đẽ, cử chỉ ưu nhã như vậy còn tưởng rằng dù không phải là mỹ nữ thì cũng tàm tạm. Ai ngờ mặt mũi đối phương quả thực là gương mặt Âm Dương, hơn phân nửa khuôn mặt mọc ra một bớt xanh đen, thực sự xấu xí, giữa ban ngày cũng có thể dọa người nhảy dựng một cái. Cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao đối phương vẫn một mực đội nón lá.
Đường Nghi không phản ứng gì, hiển nhiên đã từng thấy qua, lạnh lùng trừng Ngưu Hữu Đạo một cái, có vẻ như đang nói bây giờ chàng hài lòng chưa.
– Khuôn mặt tiểu nữ xấu xí, làm pháp sư bị sợ hãi.
Thương Thục Thanh khẽ hé miệng lộ ra hàm răng trắng ngà cất tiếng xin lỗi, sau đó thả mạng che mặt xuống.
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo xấu hổ, chắp tay nói:
– Là Ngưu mỗ đường đột, quận chúa chớ trách.
– Được rồi!
Đường Nghi ngăn cản hai người tiếp tục khách sáo.
– Bây giờ sắc trời đã muộn, không tiện xuất hành, nhân tối nay đệ thu dọn một chút, sáng sớm ngày mai cùng quận chúa xuống núi.
– Biết rồi.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Đường Nghi đưa tay mời Thương Thục Thanh cùng nhau rời đi. Ngưu Hữu Đạo đưa họ đến cửa ra vào, cùng Đồ Hán đứng canh giữ ngoài cửa nhìn nhau, người sau cũng theo đuôi rời đi, trong thời gian ngắn nhân khí tan đi, lại khôi phục vắng vẻ bình thường.
Hoa đào vẫn cười gió xuân như cũ, Ngưu Hữu Đạo lại đi đến ngồi dưới gốc cây đào, rút bảo kiếm trong tay ra, mũi kiếm không phí sức vạch ra một đường thật sâu trên mặt đất, vô cùng sắc bén. Trong lòng chậc chậc, trước có gương đồng giấu giếm huyền cơ, bây giờ lại nhìn bảo kiếm này, xem ra công nghệ rèn đúc trên đời này quả thật hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của mình.
Vuốt ve bảo kiếm thưởng thức, tâm tư lại không ở trên thân kiếm, nghĩ đến lần này cuối cùng có thể thoát khốn chính thức rời khỏi đây nhìn xem thế giới bên ngoài, thế mà lại không cao hứng nổi. Rõ ràng hắn đã nhận ra lần này xuất hành hình như mơ hồ có che giấu chuyện gì đó, là tốt hay xấu, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả. Hắn thật không ngờ lại dùng loại phương thức này thoát khỏi giam lỏng của Thượng Thanh tông.
Mặt trời từ từ về Tây, nằm dưới tàng cây đào rực rỡ như mây, tắm dưới ánh chiều tà, đẹp thì có đẹp nhưng không nhúc nhích, không biết hắn suy nghĩ cái gì…
Trong cung điện vắng lặng, Đường Tố Tố ngồi khoanh chân xếp bằng trên đệm hương bồ. Đường Nghi chậm rãi đi vào, tới bên cạnh Đường Tố Tố hành lễ nói:
– Trưởng lão!
– Chưởng môn, chuyện làm xong rồi ư?
Đường Tố Tố hỏi.
Đường Nghi “Ừ” một tiếng, không nhiều lời thêm nữa. Đường Tố Tố lại hỏi:
– Có phải chưởng môn cảm thấy ta làm như vậy là hơi quá đáng rồi không?
– Chẳng qua ta cảm thấy nếu năm đó Thượng Thanh tông chịu ân huệ của Ninh Vương thì hẳn nên để Thượng Thanh tông đi trả, cần gì đổ toàn bộ trách nhiệm toàn bộ lên người Đông Quách sư thúc.
Đường Nghi đáp.
– Chẳng lẽ hắn ta không phải đệ tử Thượng Thanh tông ư? Huống chi năm đó tặng kiếm hứa hẹn quả thật cũng là Đông Quách Hạo Nhiên. Bây giờ con gái Ninh Vương gặp phải rắc rối, sư phụ hứa hẹn, đệ tử đi trả cũng coi là thiên kinh địa nghĩa, không có gì là không ổn?
Đường Nghi cúi đầu nhìn dưới đất, khẽ thở dài:
– Huynh muội bọn họ đâu phải kẻ ngu, Ngưu Hữu Đạo có năng lực hay không, đi theo bên cạnh bọn họ sớm muộn cũng sẽ nhìn ra đầu mối, đến lúc đó đương nhiên sẽ hiểu rõ Thượng Thanh tông đã lừa gạt bọn họ.
– Vậy thì sao? Nếu thật là người thông minh thì nên biết không nên tìm đến Thượng Thanh tông vào thời điểm này, không nên làm Thượng Thanh tông khó xử. Bọn họ tìm tới cửa, Thượng Thanh tông ta danh môn chính phái cũng không tiện nói không giữ lời, đương nhiên là phải giữ tròn lời hứa. Người đã cho bọn họ, bọn họ còn muốn thế nào nữa?
– Nhưng chúng ta làm như vậy, không khác gì để Ngưu Hữu Đạo đi nộp mạng.
Đường Tố Tố từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Đường Nghi.
– Chưởng môn, không phải cô đã động chân tình với hắn đó chứ? Chưởng môn phải hiểu rõ một việc, cô gánh vác chính là trách nhiệm lớn phục hưng Thượng Thanh tông, mấy bà già bọn ta cố gắng giúp cô thượng vị, ôm hi vọng với cô, cô không thể vì tư tình nhi nữ mà quên mất đại nghĩa!
Đường Nghi lắc đầu:
– Trưởng lão suy nghĩ nhiều, ta và hắn chẳng qua chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ngay cả mặt mũi cũng chẳng gặp được mấy lần, ở đâu ra cái gì mà tư tình nhi nữ. Chẳng qua ta cảm thấy chúng ta làm như vậy sao có thể gọi là cách làm của danh môn chính phái?
Đường Tố Tố như mèo bị dẫm đuôi, giọng nói trở nên cao vút:
– Vậy cũng là do Đông Quách Hạo Nhiên tự tìm, biết rõ hành động của Ninh Vương đã khiến cho tu sĩ thiên hạ căm phẫn, sớm muộn gì cũng không được chết tử tế, hắn ta còn dám mắt đi mày lại với Ninh Vương. Năm đó sư huynh muốn hắn tiếp nhận chức chưởng môn, bị mấy vị sư trưởng đè xuống, sự thật chứng minh không sai. Bây giờ Ninh Vương kết quả thế nào? Nếu thật bị cuốn vào mà nói, cô cho rằng những người kia sẽ bỏ qua Thượng Thanh tông ư? Đã đến nước này, bọn họ còn dám tới tìm Thượng Thanh tông, không phải gây rắc rối cho Thượng Thanh tông thì là gì? Lấy nội tình của Thượng Thanh tông bây giờ thật sự không được giày vò, làm không tốt sẽ mang đến họa diệt môn. Cô là chưởng môn, phải biết nặng nhẹ!
Đường Nghi bình tĩnh nói:
– Hình như trưởng lão đã quên một chuyện, hắn là phu quân trên danh nghĩa của ta, để hắn ra mặt, một khi tin tức truyền ra, cùng việc Thượng Thanh tông bị cuốn vào trong đó có khác nhau chỗ nào ư?
Dường như ý thức được sự thất thố của mình, cảm xúc của Đường Tố Tố rất nhanh ổn định lại, thản nhiên nói:
– Nha đầu à, điều này cô không cần quan tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi. Sau này không có cơ hội dính dáng nào nữa đâu, bây giờ địa vị cô đã ổn định, đừng để lại hậu hoạn gì!
Đường Nghi sợ hãi cả kinh, ý thức được thâm ý trong lời nói của bà ta, đồng tử đột nhiên co lại gắt gao nhìn chằm chằm bà ta…
Đường Nghi đi không bao lâu, một nữ đệ tử tên Điền Hương liền rảo bước đi tới trước mặt Đường Tố Tố thì thầm vài câu. Đường Tố Tố nhíu mày, cười lạnh, rồi thấp giọng dặn dò vài lời. Một lát sau, lại có người tới ngoài cửa bái kiến, chính là Tống Diễn Thanh.
Tống Diễn Thanh được cho phép đi vào gặp Đường Tố Tố đưa một phong thư cho Điền Hương bên cạnh, dặn dò:
– Để cho Ngưu Hữu Đạo xuống núi thì giao cho trụ trì Nam Sơn Tự của Tiểu Nam Sơn ở quận Quảng Nghĩa, cũng tiện đường thôi, để hắn cầm đi luôn!
– Rõ!
Điền Hương đưa hai tay đón lấy, khi quay người rời đi đã lặng lẽ liếc nhìn Tống Diễn Thanh.
Tống Diễn Thanh nhìn chằm chằm lá thư trong tay ả, khá lưu ý, quay đầu lại cung kính hành lễ với Đường Tố Tố, cung kính hành lễ:
– Đệ tử bái kiến trưởng lão!
Đường Tố Tố vui tươi hớn hở giơ tay lên, ra hiệu không cần đa lễ.
Tống Diễn Thanh vẫn không tỏ vẻ gì, bình tĩnh nói:
– Trưởng lão, nghe nói Ngưu Hữu Đạo phải xuống núi làm tùy tùng cho Thương Triều Tông?
Đường Tố Tố hơi gật đầu:
– Đúng là có chuyện như vậy.
Tống Diễn Thanh khá căng thẳng, trầm giọng nói:
– Trưởng lão, trước đó ngài đã cam đoan Thượng Thanh Tông sẽ không phái pháp sư tùy tùng cho Thương Triều Tông.
Trước khi Thương Thục Thanh quay về Thượng Thanh Tông, hắn ta đã tới gặp Thượng Thanh Tông, hiện giờ Thượng Thanh Tông lại muốn phái người cho Thương Triều Tông, sau này hắn ta biết báo cáo với người nhà thế nào.
Đường Tố Tố thở dài:
– Thực sự là chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Thương Quận chúa lấy ra tín vật báo ân năm xưa Thượng Thanh Tông đưa cho Ninh Vương, tự mình lên núi tìm tới cửa, bảo Thượng Thanh Tông làm sao từ chối? Thượng Thanh Tông là danh môn chính phái, nợ người ta ân tình, giờ người ta đòi, nếu mình không trả, sau này Thượng Thanh Tông có mặt mũi nào gặp người trong giới tu hành nữa? Sẽ bị người ta đem ra làm trò cười. Diễn Thanh, đây không phải là một việc nhỏ làm cũng được bỏ cũng xong, thực sự là không có cách nào khác.
– Chuyện báo ân hay không đệ tử cũng không rõ chuyện cũ nên không tiện bình luận, đệ tử chỉ biết, bên Kinh thành kia đã nhắc nhở Thượng Thanh Tông. Hiện giờ, hành động của Thượng Thanh Tông đã vượt ngoài dự đoán của bên Kinh thành, đệ tử muốn hỏi trưởng lão, đệ tử nên báo cáo lại với bên Kinh thành thế nào?
Tống Diễn Thanh trầm giọng vừa hỏi vừa có ý đe dọa.
– Ha ha ha, quá lo lắng rồi. Tình hình Ngưu Hữu Đạo thế nào, có bản lĩnh bao nhiêu, ngươi lại không biết sao? Chỉ như hắn cũng có thể làm pháp sư tùy tùng cho người ta sao? Chỉ là đáp ứng Thương Triều Tông cho có thôi.
Thực ra, ngay từ đầu, bên này đã hoàn toàn không muốn phái người đi theo Thương Triều Tông nhưng người ta đã tìm đến tận cửa, còn lấy ra cả tín vật, việc này quan hệ tới danh dự của cả một môn phái, Đường Tố Tố không thề từ chối trực tiếp, không thể không cân nhắc cẩn thận. Bà để cho Thương Thục Thanh đi gặp Ngưu Hữu Đạo cũng là vì muốn nàng ta biết khó mà lui, dù sao tuổi tác Ngưu Hữu Đạo vẫn còn trẻ, ai mà ngờ Thương Thục Thanh mặc kệ, đồng ý, khiến cho Thượng Thanh Tông đâm lao phải theo lao.
Tống Diễn Thanh lạnh nhạt nói:
– Mấy năm nay đệ tử không có ở Thượng Thanh Tông, không biết tình hình Ngưu Hữu Đạo thế nào. Đệ tử chỉ biết, bên Kinh thành có ý không thể phái người theo Thương Triều Tông, một người cũng không!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!