Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Cố Trường Sinh nhìn Tổ sư gia ngồi bên cạnh, có Định Hải Thần Châm ở đây rồi, việc gì phải sợ.

Nghĩ vậy, Cố Trường Sinh lập tức yên lòng. Cho dù bên trong có vấn đề gì, hoặc Tà Thần xuất hiện cũng không thể khiến cậu sợ hãi rút lui.

Sân trước biệt thự vốn được dùng để đậu xe, đều bị trưng dụng làm vườn rau. Xe không chạy thẳng vào trong mà dừng trước cửa, mọi người cùng xuống xe, có người đang đứng ngoài cửa chờ họ.

Là một người đàn ông 30 tuổi, hẳn là đồng hương của bếp trưởng Lâm. Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm, lông mày níu lại, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng, thoạt nhìn rất khó chịu.

Bởi vì mức độ xanh hóa cao, và là vùng ngoại thành, độ ẩm tại khu biệt thự không cao như ở trung tâm thành phố. Hơn nữa trời hôm nay nhiều mây, cho nên nhiệt độ không khí mát mẻ, chỉ cần không vận động mạnh sẽ không đổ mồ hôi. Huống chi người đàn ông trông như đang cố gắng gượng, vừa nhìn liền biết là do thân thể không khỏe mạnh. Bếp trưởng Lâm vội vàng đỡ tay đối phương: “Thân thể không thoải mái còn ra đây làm gì? Có phải người ngoài đâu, anh tự dẫn bọn họ vào được mà.”

Nói xong, bếp trưởng Lâm lại vội vàng hỏi: “Thím Vương với em dâu thế nào? Đứa nhỏ đâu?”

Người đàn ông miễn cưỡng cười: “Đều nằm trên giường, không dậy nổi. Còn mỗi em có thể hoạt động được.” Lúc đầu mọi người đều tưởng bị cảm mạo nên chỉ trị bệnh cảm. Nhưng về sau bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, bác sĩ cũng không biết vấn đề ở đâu, sợ có chuyện xảy ra nên anh ta cùng vợ con đều chịu đựng chạy về nhà. Nói bi quan một chút, lỡ có bị làm sao thì ít nhất vẫn được gặp mặt nhau lần cuối.

Đỡ người vào nhà, mọi người giới thiệu với nhau, người đàn ông nói: “Kỳ thật người đầu tiên nghi nhà tôi bị trúng tà là mẹ tôi.” Bà tương đối tin điều này. Khi nhận ra có khả năng không phải bị bệnh, bà lập tức đi tìm đại sư, nhưng chỉ tốn công vô ích, toàn gặp kẻ lừa đảo. Có hai người bởi vì giả danh lừa bịp, tuyên truyền mê tín dị đoan nên hiện đang ngồi xổm ở đồn công an.

“May mà có anh giới thiệu Cố đại sư, nếu không nhà chúng em như ruồi mất đầu bay lung tung, không biết phải làm sao.” Chủ yếu là vì không tìm được ai đáng tin. Tuy anh ta vẫn cố gắng đi tìm đại sư, chứ thật ra đã hết hy vọng, thậm chí nếu tình hình vẫn cứ chuyển biến xấu, khả năng cao cả nhà anh sẽ phải chết. Nếu không phải người chết không chỉ mình anh ta mà còn có người nhà, nói không chừng anh ta đã từ bỏ lâu rồi. Nhìn mẹ, vợ và con mình, người đàn ông lại quyết tâm tìm cho bằng được.

Một tên đại sư là giả, hai người ba người rồi bốn người, năm người vẫn là giả, anh ta không tin mình không thể tìm được một người có bản lĩnh thật sự.

“Đây là do cơ duyên xảo hợp.” Bếp trưởng Lâm xua tay, cũng không kể công, chỉ đem vấn đề đẩy qua cho Cố Trường Sinh: “Ông chủ nhỏ, tình huống nhà cậu ta như thế nào, có thể phá giải không?”

Câu hỏi của bếp trưởng Lâm cũng là vấn đề anh ta muốn biết. Anh ta chờ mong nhìn về phía Cố Trường Sinh. Cố Trường Sinh tuy trẻ tuổi, nhưng đồng hương anh ta không phải là người ba hoa chích chòe, anh ta rất tin tưởng bếp trưởng Lâm, cảm thấy người đối phương mang đến rất đáng tin cậy, có vẻ không phải kẻ lừa đảo.

Lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Cố Trường Sinh đã quan sát xung quanh một lượt, không phát hiện ra vấn đề gì. Nhưng cảm giác bất thường vẫn còn đó, nhất là sau khi vào nhà lại càng rõ ràng hơn. Cố Trường Sinh không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi bệnh trạng của người đàn ông: “Trừ cảm mạo đổ mồ hôi thì còn phản ứng nào nữa không?”

Lúc này người đàn ông mới nhớ mình vẫn chưa nói kỹ càng về tình huống.

Đến bác sĩ xem bệnh còn phải hỏi rõ ràng bệnh tình, tiến độ trị liệu tới đâu. Anh ta vội vàng nói: “Ban đầu là choáng váng, cảm giác mệt mỏi, sau đó thì đau đầu. Thân thể cũng trở nên nặng nề, tay chân vô lực, người mềm nhũn như bông. Ngủ cũng không ngủ được, vất vả mãi mới thiếp đi thì lại gặp ác mộng.”

“Không chỉ gặp ác mộng, đôi khi còn bị bóng đè. Không giống bóng đè bình thường khiến tay chân không thể động đậy, mà là cảm giác trên giường có thứ gì đó bắt lấy mình, không cho mình cử động.” Cái này mới đáng sợ. “Nhưng sau khi giãy dụa rời khỏi giường lại chẳng thấy gì trên giường, chỉ là ảo giác.”

Vốn dĩ đã rất khó chịu, giấc ngủ không tốt càng khiến tinh thần cả nhà mệt mỏi. Biết Cố Trường Sinh sắp tới, ban đầu bọn họ đều muốn ra tận cửa đón người, biểu đạt sự tôn kính. Kết quả tất cả đều không thể dậy nổi, thái dương đau nhói.

Bình thường vợ anh ta mang giày cao mười phân vẫn bước đi như bay. Vây mà buổi sáng vừa mới bước xuống giường hai chân đã nhũn ra, lảo đảo một cái, nếu không phải kịp bám vào tường thì đã ngã rồi. Càng khỏi bàn đến thím Vương và đứa trẻ. Cũng may anh ta tương đối cường tráng nên mới có thể miễn cưỡng đi lại.

“Gần đây nhà mình có mua đồ gì kỳ quái không? Ví dụ như đồ cổ châu báu.”

Mấy thứ kỳ quái gì cơ? Trong lòng người đàn ông nghi hoặc, nhưng không suy nghĩ gì nhiều, chắc là sợ nhà có đồ cổ mới khai quật nên mang thứ không sạch sẽ. Nghe Cố Trường Sinh hỏi, người đàn ông khẳng định: “Không, nhà tôi không có ai thích đồ cổ, chưa bao giờ mua mấy thứ này, đều thấy phí tiền. Đến cả trang sức cũng rất ít mua, không cần thiết, có mấy món giữ thể diện là đủ rồi. Gần nhất có mua cho mẹ tôi đôi hoa tai vàng, nhưng đấy là từ hồi cuối năm ngoái.”

So với trang sức, mẹ anh ta thích làm việc hơn, vợ anh ta thích đồ trang điểm, con anh ta thích sản phẩm điện tử. Còn anh ta không có sở thích gì, khá là tùy hứng. Có thì dùng, không có cũng chẳng sao.

Cố Trường Sinh gật đầu, lại hỏi: “Có thể lên thăm mọi người không?”

Cái này có gì mà không thể. Người đàn ông lập tức đứng dậy, đi trước dẫn đường. Lúc nãy đứng trên đất bằng không thấy gì, đến khi lên lầu bước chân anh ta lập tức hỗn loạn, hữu khí vô lực.

Xem qua tình trạng ba người, giống như lời người đàn ông nói, tình huống của họ ngày càng nghiêm trọng. Đặc biệt là đứa trẻ, thậm chí còn không biết bọn họ đã vào phòng. Đi một vòng biệt thự, mỗi phòng đều có một cái laptop hoặc máy tính. Hơn nữa trong phòng đứa trẻ còn có đầy đủ từ di động, laptop, notebook đến máy tính, có thể thấy đối phương rất thích sản phẩm điện tử. Trong nhà cũng rất yêu thương cậu bé.

Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, Cố Trường Sinh đảo mắt bỗng chú ý đến notebook, suy nghĩ một chút, cậu hỏi: “Có thể mở ra nhìn không?” Đi khắp nơi không thể tìm ra manh mối, Cố Trường Sinh hoài nghi việc này có khả năng lại liên quan đến Tà Thần. Cậu nhìn về phía Tổ sư gia, quả nhiên thấy Tổ sư gia khẽ gật đầu, càng thêm khẳng định suy đoán của cậu.

Lần trước Tà Thần đã lợi dụng internet mê hoặc lòng người. Trong nhà đồng hương bếp trưởng Lâm còn có đủ loại máy tính, laptop, chẳng phải là quá tiện cho Tà Thần lợi dụng?

Nghĩ đến việc tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được diễn đàn “Nhà có vợ ác”, tâm tình Cố Trường Sinh chợt không tốt lắm.

Nghe Cố Trường Sinh nói, người đàn ông hơi do dự, nhìn con trai nằm trên giường lông mày nhíu chặt, ngủ không an ổn, cuối cùng mở miệng nói: “Có thể.” Anh ta chưa bao giờ đụng vào đồ của con trai, nhưng hiện tại là tình huống đặc biệt, nói không chừng manh mối ở ngay bên trong, đụng thì đụng, mạng sống quan trọng hơn.

Thật sự có manh mối ở bên trong. Không biết lần này là Tà Thần tự mình làm hay là có thủ hạ trình độ cao, trước khi mở máy tính hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào. Nhưng vừa mở máy tính ra, Cố Trường Sinh liền nhìn ra điểm mấu chốt. Tuy lần này đối phương có vẻ đã rút được kinh nghiệm từ mấy lần trước, không để lại bất kỳ hắc khí nào. Nhưng chỉ cần có tà khí tồn tại, thì bất cứ hành động nào cũng sẽ lưu lại dấu vết. Là người khác có lẽ không thể nhìn ra, tiếc rằng cái này lại không làm khó được Cố Trường Sinh.

Giống như một ngôi nhà, khác biệt giữa nhà có người ở với không có người ở rất rõ ràng. Cho dù trước khi rời nhà đã dọn dẹp kỹ lưỡng, thì vẫn thiếu hơi người. Cố Trường Sinh nhìn về phía người đàn ông: “Có thể cho tôi mượn di động của anh không?”

Di động lưu trữ không ít tài liệu cơ mật mà anh ta cũng chẳng ngại chút nào, lập tức rút ra đưa cho Cố Trường Sinh.

Di động này cũng từng dính tà khí. Kiểm tra xong, Cố Trường Sinh chuyển sang di động của mẹ và vợ anh ta, quả nhiên cũng có dấu vết hắc khí. Kết quả quá rõ ràng, có người lợi dụng internet để tà khí ăn mòn thân thể họ. Trên cơ thể người nhà họ xuất hiện đủ loại bệnh trạng, đều là dấu hiệu bị tà khí xâm nhập. Sau khi xâm nhập, tà khí còn khiến bọn họ lo lắng sợ hãi, làm cho bệnh tình của họ càng thêm nghiêm trọng.

Bệnh càng nặng, bọn họ càng sợ hãi. Càng sợ hãi, bệnh lại càng nặng, một vòng luẩn quẩn.

Trước đây tà khí đều dựa vào cảm xúc tiêu cực để gây ảnh hưởng đến lòng người, còn lúc này lại phá hư thân thể, sau đó mới mượn việc đó để người ta nảy sinh cảm giác tiêu cực. Đột nhiên thay đổi cách thức gây hại, kết hợp với bệnh tình của họ mà Cố Trường Sinh đã nghe trước đó, nên bây giờ cậu mới nhìn ra vấn đề nằm ở đâu.

“Không phải vấn đề gì lớn, có thể giải quyết.” Nghe Cố Trường Sinh nói vậy, người đàn ông cực kỳ mừng rỡ. Cơ mà cao hứng chưa được bao lâu, Cố Trường Sinh đã bồi thêm một câu: “Nhưng trị ngọn không trị được gốc, nếu không tìm thấy người đứng đằng sau giật dây, rất có thể chân trước tôi vừa xử lý giúp anh xong, chân sau anh lại mắc bẫy.” Chỉ cần từng dính tà khí, không cần internet nữa mà có thể sử dụng đồ ăn, quần áo, họăc các loại đồ vật khác để hại người. Người có thể không chơi máy tính, xài di động, nhưng liệu có thể không ăn cơm, không mặc quần áo sao? Hoàn toàn khó lòng phòng bị.

Người đàn ông đã sớm hoài nghi có người đang cố hại mình. Anh ta nhớ lại tất cả những người mà mình từng tiếp xúc, không thể đoán ra ai có năng lực lớn như vậy, trong lòng vô cùng thất vọng. Niềm vui khi biết người nhà có thể khỏi bệnh cũng mất tăm.

“Em và em dâu đắc tội người nào, sao thủ đoạn âm hiểm đến vậy?” Bếp trưởng Lâm hỏi. Hại cả nhà người ta, người già trẻ nhỏ cũng không tha, đúng là đuổi cùng giết tận.

Bà và đứa trẻ tương đối đơn thuần, có lẽ là không tiếp xúc với người nào điên rồ dữ vậy. Chắc là do hai vợ chồng từng đắc tội với ai đó.

Người đàn ông cười khổ, anh ta không biết, so với mọi người ở đây, anh ta là người muốn biết nguyên nhân hơn bất cứ ai: “Công việc của vợ em khó làm mích lòng ai lắm. Hình như là tại em đoạt sinh ý của người khác, người ta phật ý nên muốn diệt em cho đỡ ngứa mắt.” Cái nghề trang hoàng này cạnh tranh rất khốc liệt. Anh ta có thể đưa công ty phát triển lớn như hiện tại đã chiếm không ít thị trường, đương nhiên sẽ chắn đường người khác.

“Biết đâu không liên quan gì đến công việc, sống trên đời, ai có thể không bao giờ đắc tội với người khác? Ví dụ như đi mua đồ, người ta thấy em lấy ra nhiều tiền, không phải cũng làm người ta ganh ghét à?” Nói chung không thể suốt ngày sợ đầu sợ đuôi rồi để người khác lợi dụng. Chưa kể nhiều khi mình giúp người ta, người ta còn không thấy cảm kích, ngược lại sẽ coi mình như con dê béo làm thịt, khiến mọi việc trầm trọng hơn.

Nói cũng đúng.

Cuối cùng vẫn là Cố Trường Sinh gọi điện thoại cho Tần Dực, nhờ điều tra những người gần đây có tiếp xúc với người đàn ông, lúc này mới khoanh vùng được mục tiêu.

Đáng nghi nhất là Thi Khánh Quốc. Không vì lý do gì, chỉ là lúc gia đình người đàn ông xảy ra chuyện, cuộc sống Thi Quốc Khánh lại có biến chuyển nghiêng trời lệch đất, riêng điểm này đã khiến người khác hoài nghi. Hơn nữa hắn còn không thèm che dấu, nghênh ngang tự đắc, hận không thể cho tất cả mọi người đều biết.

Thi Khánh Quốc bỗng trở nên giàu có, hắn không vội tìm công việc, mỗi ngày đều nhậu nhẹt chơi bời.

“Quần áo của anh hình như rất đắt? Vải dệt phẳng phiu. Còn cả giày nữa này, bóng loáng.”

“Di động cũng là hàng vừa ra mắt, Iphone đời mới nhất, giá tiền khoảng một vạn, lúc mới tung ra thị trường con trai tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi chưa dám mua cho nó.”

“Con trai bà Thi thật có tiền đồ.”

Thi Khánh Quốc một thân hàng hiệu đứng giữa đám người, nghe người chung quanh khen đến mức thỏa thuê đắc ý. Cảm thấy quyết định về quê đúng là anh minh sáng suốt. Đạo lý áo gấm về làng quả nhiên là chân lý. Lúc ở thành phố A, hắn cố ý mời giám đốc và đồng nghiệp cũ đi ăn cơm, kết quả lúc đến nơi, ánh mắt bọn họ không thèm để ý đống đồ xa xỉ trên người hắn, cho dù hắn cố tình khoe ra cũng đều như mù không thấy, chẳng ho he tí nào. Về đây vẫn tốt hơn, đây mới là thái độ chính xác mà người khác nên có khi nhìn hắn.

Thi Khánh Quốc khiêm tốn tươi cười, nhưng động tác và thần thái lại toát ra vẻ ngạo mạn. Ba nguyện vọng của hắn chính là: trả thù nhà thím Vương, trở nên giàu có, và mở một công ty lớn ngày ngày hốt bạc. Hiện tại trước mắt đã thực hiện được hai cái, quản trị viên làm việc vô cùng hiệu suất, phỏng chừng cái thứ ba rất nhanh cũng sẽ tới thôi. Hắn cao ngạo nghĩ.

“Nhưng sao mẹ cháu lại không về cùng? Chúng ta còn định tâm sự cùng bà ấy.” Một thím đã lớn tuổi hỏi. Biểu tình Thi Khánh Quốc cứng đờ, thầm nghĩ đối phương không có mắt, cái hay không nói lại đi nói cái dở, đang êm đẹp tự dưng nhắc tới mẹ hắn làm gì, thật là mất mặt.

Sợ mọi người nhớ đến việc mẹ mình là công nhân vệ sinh môi trường, Thi Khánh Quốc vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Kế tiếp tôi định mở một công ty, lần này trở về muốn hỏi có ai trong thôn tình nguyện theo tôi không. Tôi đảm bảo trả lương đầy đủ, không bạc đãi ai. Dù sao cũng là tuyển người, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đương nhiên nên ưu tiên tìm người trong thôn chúng ta.”

Sau khi quay về, dưới sự trợ giúp của quản trị viên hắn có thể công ty mở rồi, nhưng vấn đề tuyển người Thi Khánh Quốc chỉ thuận miệng nói thôi. Chủ yếu là để khoe khoang, căn bản không có ý định nhận người ở quê.

Nhưng những người khác không biết, nghe Thi Khánh Quốc nói vậy lại tưởng thật, lập tức kích động: “Khánh Quốc, cậu xem tôi có được không? Tuy lớn tuổi nhưng chỉ mới hơn bốn mươi, có thể làm thêm hai mươi mấy năm nữa. Nếu cậu tuyển tôi, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức làm việc cho cậu.”

Người vừa nói bị giảm biên chế, công ty cũ hoạt động thiếu hiệu quả, gã lại không có bằng cấp nên bị cho nghỉ. Nhưng năng lực cá nhân vẫn còn, hiện giờ về quê nghỉ ngơi một khoảng thời gian, điều chỉnh lại trạng thái rồi đi tìm việc. Không ngờ cơ hội đến rồi, gặp được Thi Khánh Quốc nói muốn mở công ty. Thay vì đi làm cho người ngoài, còn không bằng làm cho người quen trong thôn. Ít nhất khi mở công ty, đều là người cùng thôn, đã thế còn hơn tuổi, kiểu gì đối phương cũng sẽ không bạc đãi mình.

“Còn có con trai tôi năm nay vừa tốt nghiệp, về chưa được bao lâu, Khánh Quốc cậu xem có được không?”

“Đúng đúng, nhà tôi cũng có. Nó đang xin đi thực tập, nhưng đợi công ty trả lời lâu quá, nếu cậu Khánh Quốc muốn, tôi liền bảo nó từ chức trở về.”

Mọi người mồm năm miệng mười, ban đầu Thi Khánh Quốc còn đắc ý không thôi, nhưng càng nghe càng cảm thấy kỳ kỳ. Toàn là kiểu người gì ứng tuyển thế này? Hoặc là lớn tuổi, năng lực làm việc kém. Hoặc là quá trẻ, tóc mọc chưa xong, không có kinh nghiệm làm việc.

Trong lòng Thi Khánh Quốc không thoải mái, nếu là trước kia, hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng hiện tại hắn tự coi mình đang trên đỉnh cao nhân sinh, hoàn toàn không có ý cho người trong thôn chút mặt mũi. Hắn mất kiên nhẫn, khinh miệt nói: “Chỗ của tôi có phải bãi rác đâu? Loại người lung tung gì cũng có thể đến.”

Không khí trở nên xấu hổ. Càng xấu hổ hơn là lúc có người định lý luận cùng Thi Khánh Quốc, bỗng có xe cảnh sát tới, Thi Khánh Quốc bị bắt ngay trước mặt mọi người.

“Không đúng, mấy người bắt tôi làm gì, bắt sai người rồi. Mau thả tôi ra, có tin tôi kiện các mấy người không.” Thi Khánh Quốc sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại, vừa giãy dụa vừa uy hiếp. Cảnh sát mặc kệ Thi Khánh Quốc, trực tiếp áp giải hắn lên xe đi mất.

Nhìn xe cảnh sát đến rồi đi, chỉ còn lại chút khói ô tô, người trong thôn trợn mắt há mồm một loạt, có người không nhịn được nói: “Mấy món đồ đắt tiền của hắn, không phải là kiếm được từ hành vi bất hợp pháp đấy chứ?”

“Còn nói mở công ty, may mà không đi làm ở công ty hắn, nếu không trời mới biết có bị biến thành đồng lõa hay không.” Một người thở phào một cái.

Nực cười, còn bày đặt ghét bỏ bọn họ là rác rưởi, không thèm nhận. Giờ nhìn xem, không biết ai mới là rác rưởi.

Sau khi bị bắt, cảnh sát còn chưa kịp thẩm vấn, Thi Khánh Quốc đã khai toàn bộ.

“Lại là diễn đàn trên chim cánh cụt?” Sao dạo này nhiều người lợi dụng cái này gây án vậy. Tần Dực theo khẩu cung của Thi Quốc Khánh đi tìm diễn đàn “Có cầu ắt có cung” kia, quả nhiên không thể tìm thấy. Một cảnh sát khác kiểm tra tài khoản chim cánh cụt của Thi Khánh Quốc, báo: “Cũng không có.”

“Sao có thể không có?” Thi Khánh Quốc không tin bật hỏi. Hắn đang hy vọng nếu hắn thẳng thắn, biết gì nói đó, nửa lời không giấu diếm thì sẽ được giảm bớt mức độ phạm tội.

Hiện tại không tìm thấy diễn đàn, có khi nào cảnh sát cho rằng hắn nói dối không?

Xong rồi.

Thi Khánh Quốc hối hận cực kỳ, sớm biết như vậy, hắn không nên vì thỏa mãn hư vinh mà đòi mở công ty. Dù sao có tiền làm gì mà chẳng được, dù phải nằm yên ở nhà, mỗi ngày trôi qua vẫn thật vui vẻ.

Mở công ty cái gì, đáng ra nên ước sẽ không bị bắt vào đồn cảnh sát, hoặc thuận lợi ra khỏi cục cảnh sát mới đúng. Quản trị viên thần thông quảng đại như vậy, có cầu ắt có cung, nhất định có thể làm được điều này. Đáng tiếc giờ này có hối hận cũng không kịp rồi, hắn đã ở cục cảnh sát không nói, ba nguyện vọng cũng dùng hết rồi.

Thi Khánh Quốc càng tuyệt vọng hơn khi cảnh sát điều tra ra nguồn tiền của hắn là từ những tài khoản khác trực tiếp chuyển đến, thậm chí còn không được chủ tài khoản đồng ý.

“Thảo nào gần đây liên tục có vài người báo án, nói là mất tiền trong tài khoản, hóa ra đều ở chỗ này.” Một cảnh sát thuận miệng hỏi: “”Rất có bản lĩnh, nhờ hacker làm hả?”

Thi Khánh Quốc nào còn tâm trạng trả lời vấn đề này, biết tiền mình từ đâu mà có, đầu óc hắn ngập tràn oán hận. Vì sao thủ đoạn của quản trị viên lại đơn giản như vậy, vì sao lại bại lộ? Gã không thể cẩn thận một chút sao? Giờ thì hay rồi, gã tránh ở sau lưng chẳng có việc gì, còn mình thì sắp bị tống vào tù.

Từ từ, Thi Khánh Quốc đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, đây có khi nào là mục đích của quản trị viên không? Làm gì có cái gọi là có cầu ắt có cung, thần thông quảng đại, đây chắc chắn là âm mưu nhằm vào hắn!

Ba nguyện vọng, trả thù nhà thím Vương, vì thế cả nhà thím Vương đều bị bệnh. Nói là bệnh sắp chết nhưng thật ra chẳng ai chết cả, vẫn sống khỏe mạnh. Nói là nghỉ bệnh, nhưng ai mà biết, có khi chỉ là giả bệnh. Khổ hắn còn cho rằng lần này sẽ nghe được tin tức tốt, lòng đầy mong đợi.

Nguyện vọng thứ hai là có tiền, nhưng tiền này lại hại mình bị bắt, còn sắp bị bỏ tù. Nói là giúp hắn, không bằng nói là hại hắn. Còn nguyện vọng thứ ba là mở công ty, nhưng đến tận bây giờ chẳng thấy cái công ty nào.

Nhất định con trai thím Vương không chịu buông tha hắn, lên kế hoạch mờ ám hãm hại hắn, ý đồ chỉnh chết hắn. Nói không chừng lúc hắn đang dạt dào đắc ý, đối phương ở ngay sau lưng cười trộm. Người này sao có thể hiểm ác như vậy? Nghĩ thông suốt mọi chuyện, toàn thân Thi Khánh Quốc đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hắn vội vàng nói hết suy đoán của mình ra. Là hắn bị hãm hại.

“Nếu tôi biết tiền này từ đâu tới, tôi chắc chắn không dám tiêu mà đã sớm đến đây nộp lại rồi.” Nghe Thi Khánh Quốc nói, có cảnh sát nhịn không được nói: “Sao tôi thấy anh tiêu rất thoải mái nhỉ. Mới có mấy ngày mà đã mua bao nhiêu thứ.” Lại còn toàn là vật phẩm xa xỉ, không cái nào đụng hàng cái nào.

Huống chi suy đoán của Thi Khánh Quốc không hề có căn cứ. Nếu là giả bệnh, người thường có thể không nhận ra, nhưng chẳng lẽ bệnh viện cũng không biết? Hơn nữa, Thi Khánh Quốc có thể không biết tiền từ đâu đến, nhưng hắn có ý hại người, chỉ cần xác nhận việc này này là đủ.

Mặc kệ Thi Khánh Quốc nói gì, cảnh sát cũng không phản ứng lại. Tần Dực nhìn di động như suy tư gì đó. Lúc nãy Thi Khánh Quốc nói diễn đàn chim cánh cụt kia đột nhiên xuất hiện, hiện tại đột nhiên biến mất cũng không phải không có khả năng.

Cái diễn đàn “nhà có vợ ác” lần trước cũng vậy. Xuất phát từ trực giác của cảnh vụ, tuy tạm thời chưa có chứng cứ, nhưng Tần Dực hoài nghi hai diễn đàn này là do cùng một người tạo ra. Hoặc diễn đàn chỉ thay tên đổi họ để tiếp tục hại người.

Xem ra vẫn không thể thả lỏng điều tra về phương diện này. Lần trước bỏ qua vì có quá nhiều vụ án, phải điều gần hết người đi, chỉ để lại một người lo liệu. Một người thì có thể tìm thấy cái gì. Việc cần nhất bây giờ là tìm thêm người, xin bên trên thành lập tổ chuyên án điều tra đến cùng.

Lần này vận khí tốt nên mới không để đối phương ra tay thành công, nhưng liệu lần sau có còn may mắn như vậy nữa hay không. Chờ đến khi có người chết thì quá muộn rồi.

- -----oOo------
Nhấn Mở Bình Luận