Cái gì đấy?
Tự dưng bị kéo đến đây, còn bị hắt nước bẩn vào người, nếu không phải sợ phá hủy hình tượng thì cô đã há miệng mắng chửi nãy giờ rồi. Nhưng nhịn thế nào cũng có giới hạn.
Nông Gia Nhạc có nhiều trò thú vị, đồ ăn cũng ngon, nhưng dù sao cũng chỉ là nơi nghỉ dưỡng, trải nghiệm cuộc sống nông thôn mới mẻ, chứ không phải nơi ăn chơi hiện đại. Đồ ăn ở Nông Gia Nhạc đều là các món mang đậm hương vị miền quê. Ví dụ như các loại thổ sản, gà nhà vịt nhà, các loại lương thực ngũ cốc tự trồng. Ngay cả đồ chơi cũng đều làm từ các loại củ quả sấy khô. Hoàn toàn tự nhiên, không chứa chất hóa học, tốt cho sức khỏe.
Vậy nên ở đây không có mấy loại đồ ăn vặt bán trong thành phố. Khoai cắt lát, thạch trái cây,… nhìn quanh cả Nông Gia Nhạc đều không có. Mà cô gái trẻ tuổi này là người thích đồ ăn vặt, lúc đến đây cũng không ngờ sẽ không có đồ ăn vặt.
Tuy đồ ăn ở đây rất ngon, nhưng không có đồ ăn vặt thì không thể chịu nổi.
Hôm qua vất vả lắm mới vượt qua được một đêm không có đồ ăn vặt làm bạn, hôm nay vừa mới sáng sớm, cô gái bắt đầu thèm đồ ăn vặt đến khó chịu. Đặc biệt khi nghe nhân viên phục vụ bảo gần Nông Gia Nhạc có một tiệm bán đồ ăn vặt, cả người liền ngứa ngáy.
Dù sao cũng có thể dùng di động quét mã trả tiền, cô gái lười về phòng lấy tiền mặt, lập tức đi tìm cửa tiệm đó.
Nói chỉ là một tiệm quà vặt nhưng thật ra lại không nhỏ. Diện tích lớn, đồ ăn vặt trong tiệm cơ bản đều bán đầy đủ hết, nói là một siêu thị nhỏ cũng không quá. Trong tiệm không có ai, chỉ có một bà lão đang trông coi. Cô gái trẻ tùy ý chọn lấy một bao khoai cắt lát, một túi que cay, hai lon nước ngọt có gas, một thanh chocolate, thêm một đống đồ linh tinh, sau khi quét mã trả tiền, cô gái liền xách theo một túi đầy đồ ăn vặt đi về.
Ai biết cô vừa ra khỏi cửa mấy bước, bà lão dùng tốc độ không phù hợp với độ tuổi liền chạy theo, vừa đuổi vừa hét to: “Cô còn chưa trả tiền!”
Rõ rành đã trả rồi, lúc quét mã xong cô còn cố ý đưa điện thoại cho bà lão nhìn. Nghĩ có thể là do hiểu lầm gì đó, cô gái trẻ cố gắng giải thích một lần.
Ai biết không giải thích còn dỡ giải thích xong bà lão càng cảm thấy cô đang quỵt tiền. Dù cô đã cho bà lão xem lịch sử giao dịch, cái tay khô gầy của bà lão vẫn như gọng sắt, gắt gao nắm chặt cổ tay của cô không buông. Hai người cứ dây dưa mãi, biết cô gái là khách ở chỗ ông chủ Triệu, bà lập tức kéo người đến Nông Gia Nhạc đòi công đạo.
Bà không tin việc này ồn ào lên, cô gái này còn dám không biết xấu hổ mà quỵt tiền. Tuy rằng hồi nãy cô ta đã không biết xấu hổ, nhưng lúc đó không có ai, giờ nơi này có nhiều người như vậy, chắc chắn cô ta không dám mặt dày nữa đâu.
“Đừng nghĩ tôi đây già nên không biết cái gì là công nghệ cao, đúng là tôi không rành nhưng con của tôi biết đấy. Bọn chúng có chỉ cho tôi rồi nhé, có chuyển khoản hay không tôi đều biết. Tôi nhìn không hiểu mấy cái gì mà lịch sử giao dịch đó, muốn dùng cái này đề lừa tôi à, nói cho cô biết, mơ đi! Nếu tiền được chuyển đến, di động sẽ có thông báo, số dư tài khoản cũng sẽ tăng lên. Đây là chuyện ai cũng biết, cô nói cô đã thanh toán, nhưng tôi không thấy thông báo tiền vào tài khoản, vậy ai thèm tin cô hả?” Bà lão nhìn ông chủ Triệu: “Ông Triệu, ông nói như thế mà tin được sao?”
Cô gái trẻ cảm thấy cực kỳ bất lực, cảm giác không thể nói lý được với bà lão: “Cô à, cháu đã thanh toán rồi, thật đó, cháu không làm giả nổi lịch sử giao dịch đâu.” Cô nào có bản lĩnh thế. Cô gái trẻ nói tiếp: “Lại nói, cháu cũng không thiếu tiền, giống như cô nói lúc nãy, mấy vạn cháu còn chi được mà lại đi thiếu cô vài chục đồng sao?” Cái khác không nói, mỗi chiếc túi của cô đều phải vài vạn trở lên ấy chứ.
“Đúng thế, cô có tiền, nhưng kẻ có tiền mà keo kiệt thì thiếu à? Như hôm trước báo chí có đăng có một tên nhà giàu, tiền cả đống, là người giàu số một thành phố T, vậy mà hắn lại có thói quen thu gom phế liệu đấy. bán phế liệu có được bao nhiêu đâu, mà cô thiếu tôi đến 50 đồng. Nhiêu đó bằng với thu nhập một ngày của nhiều người đó.” Bà lão không hề tin cô gái: “Ai biết mấy kẻ có tiền như mấy người đang nghĩ gì?”
Vãi, cái này mà cũng so sánh?
Vị nhà giàu số một kia lập nghiệp bằng nghề thu gom phế liệu, bây giờ sự nghiệp thành công vẫn không quên quá khứ, thói quen nhặt phế liệu đó là để tưởng nhớ những năm tháng khổ cực ấy.
Thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, đúng lúc cô gái trẻ sắp bùng nổ, đã đại khái hiểu được vấn đề từ cuộc cãi vã giữa hai người, ông chủ Triệu vội vàng chen vào nói: “Có thể cho tôi xem lịch sử giao dịch đó không?”
Cái này thì có gì không thể?
Tự giác đứng nghiêm chỉnh lại, cô gái trẻ lập tức đem điện thoại giao cho ông chủ Triệu xem.
Hiện giờ là 7h20 sáng, lịch sử giao dịch của cô gái là 7h01 sáng, từ tiệm bán quà vặt về đây, trừ hao phần thời gian tranh chấp, thời gian vừa khớp. Hơn nữa giao dịch chi trả vừa đúng 50 đồng, tuy rằng phần mềm tự động giấu đi số tài khoản của người nhận, nhưng tên người nhận đúng là tên của bà lão.
“Kim Hoa”. Ông chủ Triệu đưa màn hình điện thoại cho bà lão nhìn: “Bà coi, đây có phải là tên bà không?” Người trẻ tuổi sẽ không gọi thẳng tên của người già, người thế hệ trước cũng rất ít người nói thẳng tên mình với những người nhỏ hơn. Khi còn nhỏ, nếu có gặp khách cha mẹ sẽ bảo con mình gọi người lớn là cô hoặc chú. Gọi nhiều thành quen, sau khi lớn lên, không ai cố gắng tìm hiểu tên thật của những người lớn tuổi hơn hẳn mình.
Ông chủ Triệu có thể biết tên của bà lão là do con trai của bà dùng tên mẹ mình làm mã QR thanh toán. Ông đã từng đi qua tiệm ăn vặt mua đồ vài lần, lúc trả tiền có thấy, vậy nên mới nhớ kỹ.
Bà lão nghe vậy, lại gần màn hình nhìn thoáng qua, buồn bực nói: “Đúng là tên tôi.” Tên bà đúng là Kim Hoa, tên này quá bình thường, nghe cũng tục khí, nghe xong cảm thấy không thoải mái. Nhưng mà tên dùng lâu rồi nên cũng đã quen. Bà chưa từng đọc sách, tuy không biết chữ nhưng tên mình viết thế nào bà vẫn biết. Trước kia chồng bà từng dạy bà.
Coi như đã rửa sạch nỗi oan này rồi!
Cô gái trẻ nhìn bà lão còn nắm tay mình chưa buông, nói: “Bây giờ cô có thể thả tay cháu ra rồi rồi chứ? Cháu đã nói là cháu trả tiền rồi mà cô cứ không tin.”
Trên đó hiển thị tên bà không sai, nhưng bà lão vẫn nắm tay cô gái không buông. Ngược lại đưa tay vào túi quần mình lấy di động ra, đưa cho ông chủ Triệu: “Nhưng bên tôi lại không thấy báo. Bằng không một người lớn tuổi như tôi, không thiếu ăn không thiếu mặc, đang yên lành thì đi bôi nhọ con gái nhà người ta làm gì?”
Ông chủ Triệu mở màn hình nhìn lịch sử giao dịch. Lịch sử gần đây nhất là giao dịch đêm qua, còn cô gái trẻ này là khách hàng đầu tiên của hôm nay.
Một bên đúng là có trả tiền, một bên cũng xác thật chưa nhận được tiền.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cố Trường Sinh ở trên lầu hai nhìn xuống từ trên cao, bằng thị lực hơn người của mình nhìn rõ được nội dung trên màn hình di động trong tay ông chủ Triệu. Đúng lúc mọi người phía dưới đang hoang mang không hiểu gì, Cố Trường Sinh nói vọng xuống: “Có phải mã QR dán trong cửa tiệm của dì bị người ta đổi mất rồi.”
Loại chuyện này không phải không có, báo chí cũng rất hay đưa tin này. Nghe Cố trường Sinh nói vậy, ông chủ Triệu cũng giật mình tiếp lời; “Có thể là như vậy, hôm kia trên mạng có đăng tin về vụ này. Tin tức nói hôm trước có người cố tình thay đổi mã QR của xe đạp công cộng thành mã QR của mình để trục lợi, nhắc nhở mọi người đề cao cảnh giác.” Đúng là nhất thời không nghĩ đến việc này.
“Chuyện này không có khả năng.” Bà lão phủ định hoàn toàn, bà suốt ngày ngồi ở trong tiệm, không có bà thì cũng có người nhà trông coi, ai có thể đứng ngay trước mặt họ mà đổi mã QR? Vừa nãy, cửa tiệm bà không thèm khóa đã chạy đuổi theo cô gái, bởi vì tuy nhìn bề ngoài cửa tiệm chỉ mình bà, nhưng cách một gian phòng, con gái út của bà đã từ dậy từ sớm, hiện đang rửa mặt. Trong tiệm có chuông cửa bằng cảm ứng, chỉ cần có người đi vào thì con gái bà sẽ biết ngay. Huống chi: “Tuy rằng cái tên Kim Hoa rất phổ biến, nhưng làm gì có chuyện trùng hợp thế, kẻ lừa đảo kia cũng vừa vặn là tên này.”
“Có đúng hay không chỉ cần quay lại xem là biết.” Chỉ cần từng bị thay đổi thì chắc chắn sẽ có dấu vết. Cô gái muốn chứng minh mình trong sạch vội vàng đưa ra ý kiến.
Này cũng là một biện pháp. Mọi người dời trận địa, Cố Trường Sinh tò mò trong lòng, cũng đi theo.
Đến nơi rồi, Cố Trường Sinh mới phát hiện trong tiệm loáng thoáng có chút hắc khí, chỗ hắc khí này rất mỏng manh, nhưng vẫn cậu vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Chẳng lẽ từ đường quốc lộ theo đến đây, do người bị lây nhiễm hắc khí để lại? Nghĩ lại thì không phải là không có khả năng, đoạn quốc lộ đầy hắc khí kia cách cửa tiệm này không quá xa. Nói không chừng gần đây có người bị nhiễm đã làm việc này.
Xem ra ban ngành đặc thù đúng là rất thiếu nhân lực, qua một đêm rồi vẫn chưa xử lý hết những người bị hại. Trong lúc Cố Trường Sinh đang nghĩ có nên chủ động làm việc nghĩa, giúp bên ban ngành đặc thù một chút, trước khi rời đi thanh trừ hết hắc khí của những người bị lây nhiễm quanh đây, thấy đám người bước vào trong tiệm mới phát hiện có gì đó không đúng.
Đám hắc khí này, không phải tà khí, mà giống như là quỷ khí.
Ngọn nguồn đám hắc khí này đến từ hai tờ giấy in mã QR trên bàn thu ngân. Hai mã QR là hai phần mềm thanh toán khác nhau, ông chủ Triệu tìm bà lão nói muốn xem lại, cẩn thận so sánh hai bên.
Phía dưới không có mã QR nào khác, hiển nhiên tên trộm đã rất cẩn thận, không trực tiếp dãn mã QR giả lên, mà gỡ mã QR cũ ra rồi cẩn thận dán lại mã giả tại vị trí đó.
Cơ mà cái bàn này, chỉ cần từng dán băng keo, khi gỡ ra sẽ dính keo lại. Lúc trước keo thừa bị che bởi tờ mã QR giả nên không thấy, giờ chỉ cần bóc lớp giấy kia ra liền lộ ngay lập tức.
Cho dù như vậy, ông chủ Triệu vẫn không yên tâm mà xác nhận lại: “Chỗ này trước kia không dán cái gì khác nữa chứ?” Đúng là có keo thừa, nhưng đừng nói là trước kia từng dán thứ khác vào rồi dính lại nhé, vậy thì việc này khó mà giải quyết lắm.
“Không.” Con gái của bà lão từ cách vách đi ra, nghe được ông chủ Triệu hỏi liền nói: “Cái bàn này là đồ mới, lúc mới mua về mẹ tôi không cho ai dán thứ gì linh tinh lên hết, sợ làm xấu cái bàn.” Nói xong, con gái bà lão liền lấy tay chỉ chỉ mã QR.
Keo dán không khớp, hiển nhiên là có người trộm đổi mã QR. Cố Trường Sinh nghe mọi người kết luận, nhịn không được bổ sung trong lòng một câu: Đừng khẳng định sớm vậy, kẻ đổi mã QR là người hay quỷ còn chưa xác định đâu.
Không nói phía trên mã QR có quỷ khí, Cố Trường Sinh quan sát tiệm quà vặt một lần, trong đây trừ việc luôn có người trông coi, còn có camera lẫn chuông cảm ứng ở ngay cửa. Người ngoài muốn đổi được mã QR, mà đổi được hoàn hảo như kia chắc chắn không thể tốn một thời gian ngắn được.
Bóc mã QR cũ, sau đó cẩn thận dán mã QR mới vào vị trí cũ, quá trình này, chủ tiệm cùng camera đều không phải đồ trang trí, không thể nào không phát hiện ra. Cố Trường Sinh nhìn hai tờ giấy in mã QR trong tay ông chủ Triệu, nghĩ kiểu gì cũng thấy xác suất quỷ gây án đều cao hơn so với người.
- -----oOo------