Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Hôm nay là cuối tuần, trung tâm thương mại rất đông người, Cố Trường Sinh vừa đến cửa đã thấy cả đống người bên trong. Cậu lập tức vứt bỏ ý muốn đi vào: Hay là đi chỗ khác mua nhỉ, dù sao cũng chưa biết nên mua quà gì.

“Thiến Thiến, cậu nghĩ mình nên mua đồng hồ hay là mua cái khác? Không thì mua đại chiếc xe để tặng?” Đúng lúc này có hai cô gái trang điểm thời thượng khoác tay nhau đi ngang qua cậu, cô gái cao hơn hỏi cô bạn thấp hơn mình.

Cô gái tên Thiến Thiến nghe vậy hơi rối rắm, suy nghĩ một lúc mới nói: “Năm kia hình như cậu đã tặng xe rồi mà, tớ nhớ sinh nhật 18 tuổi của em họ cậu đã tặng nó một chiếc xe thể thao thì phải? Giờ tặng nữa thì trùng rồi, chẳng có gì mới mẻ. Với lại, nhiều xe như thế em họ cậu có dùng hết đâu. Nói thật, với gia thế của các cậu, em họ cậu chắc hẳn không thiếu mấy món đồ xa xỉ này.”

“Cái này tớ biết, cơ tớ thật sự không nghĩ ra nên tặng quà gì, quà có thể tặng tớ đều đã tặng hết rồi.” Đúng là cái gara nhà em họ cô đã chất đầy siêu xe rồi. Cô gái cao hơn thở dài: “Này, cậu nói xem tại sao đứa em họ của mình lại là con trai chứ, nó mà là con gái có phải tốt hơn không? Quà sinh nhật mỗi năm cứ mua đồ trang điểm, mỹ phẩm, quần áo,… đỡ phải đau đầu biết bao nhiêu.”

Mấy món đó năm nào cũng ra vài mẫu mới, thay đổi chóng mặt, căn bản không cần lo thiếu đồ mua làm quà. Dù năm nào cũng tặng cùng một loại quà vẫn chẳng sao, con gái ai mà chẳng thích quần áo đẹp, mặc bao nhiêu vẫn thấy thiếu, trang sức cũng vậy, chả bao giờ thấy đủ.

Cơ mà thằng em họ của cô là một thanh niên mặt mũi không tệ lắm, nhưng lại lười chăm chút vẻ ngoài, chỉ thích ăn mặc đơn giản, càng đừng nói ăn diện như minh tinh. Hơn nữa trang sức đàn ông có thể dùng toàn loanh quanh mấy món như cà vạt, nút tay áo hoặc ghim cài áo, phạm vi quá hẹp.

Nghe bạn mình nói, đôi mắt Thiến Thiến lộ ra vẻ đồng tình. Đồng tình bạn thân mỗi năm đều đau đầu vì việc mua quà sinh nhật cho em họ, cũng đồng tình đứa em họ kia bị bạn thân chê trách giới tính.

“Không thì đừng quan tâm việc mua quà nữa, tìm cách tặng một phần tâm ý? Tớ nghe nói em họ cậu là tác giả viết sách, nhà cậu không phải có một công ty xuất bản sao, cậu có thể liên hệ giúp nó xuất bản sách mới.”

“Thật ra việc này tớ cũng nghĩ tới rồi, nhưng vấn đề là em họ tớ còn chưa mở bút viết sách mới, các tác phẩm trước của nó thì rất nổi tiếng, đã ký hợp đồng với nhà xuất bản hết rồi, lại còn chuyển thể thành phim điện ảnh nữa. Giờ này đoàn phim cũng đã tập hợp xong, đâu còn chỗ cho tớ nhúng tay.”

Hai cô gái càng đi càng xa, dù sao cũng là người lạ, nếu không phải các cô nhắc tới quà sinh nhật thì Cố Trường Sinh đã không để tâm nghe ngóng. Nghe xong đoạn đối thoại vẫn không thấy gì có thể tham khảo được, cậu cũng đem lực chú ý thu về.

Thấy đồ tôn nhỏ vẫn đang rối rắm, Khương Thời Niên xoa đầu Cố Trường Sinh, nói: “Không thì ta vẽ cho hắn một lá bùa?”

Tổ sư gia còn biết vẽ bùa?

Lúc này Cố Trường Sinh mới nhớ Tổ sư gia còn một thân phận khác, người được Đạo giáo tôn sùng là Ngũ Cốc Thần Nông thì sao có thể không biết vẽ bùa. Bùa của Đạo trưởng Long Hổ Sơn được mọi người xem là thượng đẳng, có tiền cũng không mua được, nhiều lúc phải nhờ quan hệ mới có. Mà bùa do chính Tổ sư gia đích thân vẽ chắc chắn tốt hơn hẳn so với đạo trưởng, lấy làm quà tặng chắc chắn là quá tốt.

Cuối cùng cũng chọn được quà sinh nhật, Cố Trường Sinh lười đi dạo phố tiếp. Mua xong nguyên liệu để vẽ bùa, cậu liền kéo Tổ sư gia về khách sạn.

Khó có được một lần vẽ bùa, Khương Thời Niên không chỉ vẽ một tấm bùa bình an mà còn vẽ thêm các loại phù chú khác như bùa kim cương các kiểu, tấn công lẫn phòng ngự đều có. Trừ một lá bùa bình an là để làm quà, số bùa còn lại đều được Khương Thời Niên nhét vào nhẫn không gian của Cố Trường Sinh: “Giữ lại phòng thân.”

Nhưng mà “Đem cá cho người không bằng dạy người câu cá”, vẽ bùa là một kỹ năng có ích, học cũng không có hại gì.

Vẽ bùa không phải là chuyện dễ dàng, sơ sót một tí lá bùa sẽ biến thành giấy lộn, mà cho dù có vẽ được thì chưa chắc bùa đã phát huy được hết sức mạnh. Vốn dĩ thuật sĩ Hoa Quốc đã không nhiều, mà thuật sĩ có thiên phú vẽ bùa lại càng ít. Rất nhiều người biết vẽ bùa nhưng chỉ hiểu được phần da lông, có thể vẽ ra một lá bùa chính cống thực sự rất hiếm, tính cả nước chắc chỉ được vài người. Đạo trưởng Long Hổ Sơn là một trong số đó, vì thế bùa do ông ấy vẽ luôn được mọi người tranh nhau cướp đoạt.

Lấy bản lĩnh của Khương Thời Niên, bùa vẽ ra chắc chắn không sợ hỏng cái nào. Vì thế nguyên liệu vẽ bùa sau khi ngài vẽ xong còn dư rất nhiều. Bây giờ vẫn còn sớm, Khương Thời Niên bèn dạy Cố Trường Sinh vẽ bùa.

Một mạch Táo thần thập phần tinh thông trù nghệ. Dù từ trước tới giờ chưa động đến, thì chỉ cần nghe người khác miêu tả cũng đã mường tượng được bảy, tám phần. Chưa kể tới Cố Trường Sinh có thiên phú trác tuyệt, tuy rằng không thể học làm ra món ăn y đúc, nhưng cũng gần giống như món gốc. Về thuật pháp, Cố Trường Sinh được coi là thiếu niên thành danh, lúc xuất sư mới mười mấy tuổi đã được nhiều người trong ngành biết đến. Hiện tại mới hai mấy tuổi, nhưng thuật pháp của cậu còn cao hơn so với những thuật sĩ ba, bốn chục tuổi.

Được cha Cố giáo dục, Cố Trường Sinh chưa bao giờ kiêu ngạo vì thiên phú của mình, nhưng cậu tự biết bản thân cũng không phải là kẻ ngu dốt.

Cố Trường sinh – kẻ học cái gì cũng đặc biệt nhanh, sau khi động bút vẽ bùa mới phát hiện ra ông trời rất công bằng. Thiên phú của cậu chắc là đã bỏ hết vào trù nghệ với thuật pháp, vậy nên không hề có chút thiên phú vẽ bùa nào.

“Lúc hạ bút không được chần chừ, cố gắng vẽ liền mạch lưu loát, như vậy khả năng thành công sẽ cao hơn một chút.”

“Em nhìn chỗ này, phần đầu lá bùa không phải vẽ như vậy. Vẽ gần bên này hơn một chút, đừng vẽ ra ngoài.”

Khương Thời Niên chăm chú dạy dỗ.

Rõ ràng tất cả những gì Tổ sư gia nói cậu đều hiểu được, cũng rập khuôn làm theo. Nhưng đống bùa vẽ sai rơi đầy đất cứ như đang há miệng cười nhạo Cố Trường Sinh.

Tổ sư gia có thấy cậu rất ngốc hay không?

Lúc trước, mỗi khi cần bùa cậu đều đem thức ăn đến trao đổi với đạo trưởng Long Hổ Sơn chưa từng nghĩ đến việc tự tay vẽ. Cậu bây giờ cảm thấy hối hận tới nhói tim, sớm biết có hôm nay thì khi trước đạo trưởng ngỏ ý muốn dạy vẽ bùa cậu đã không từ chối rồi. Ít nhất còn có tí kiến thức, chẳng đến mức mất mặt trước Tổ sư gia như thế này.

Ai mà chẳng muốn bày ra mặt tốt đẹp nhất của bản thân trước người mình yêu chứ. Cậu cũng không ngoại lệ.

Bàn tay cầm bùa toát ra mồ hôi, mất cả buổi cũng không thể vẽ thành, người luôn bình tĩnh như Cố Trường Sinh bắt đầu cảm thấy nóng nảy.

“Đừng căng thẳng, thư giãn một chút.” Khương Thời Niên đến phía sau Cố Trường Sinh, nửa ôm lấy cậu. Cố Trường Sinh thấp hơn ngài một chút, cằm Khương Thời Niên vừa vặn đặt trên đầu vai cậu.

Đột nhiên được Tổ sư gia ôm lấy, Cố Trường Sinh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, tay cầm bút đã cảm nhận được ấm áp khi được tay Khương Thời Niên bao lấy.

“Cầm bút vẽ như vậy mới đúng, nét đầu là nét chính, nét giữa phải kéo đúng chỗ, nét cuối không thể kéo quá dài.” Vừa nói vừa cầm tay Cố Trường Sinh vẽ một lá bùa.

Ngay khi dừng bút, trên mặt bùa lóe lên ánh sáng nhạt, sau đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Cố Trường Sinh nhìn hình vẽ trên mặt bùa, vẫn không biết làm sao để vẽ cho đúng.

“Thử lại lần nữa xem.” Quen tay hay việc. Đem lá bùa vừa vẽ xong để sang một bên, Khường Thời Niên tiếp tục cầm tay Cố Trường Sinh vẽ tiếp lá thứ hai, thứ ba, thứ tư. Liên tục vẽ hết năm lá, Cố Trường Sinh vẫn không tìm được cảm giác, cậu nhịn không được nhíu mày nhìn lá bùa, trong lòng có chút buồn phiền.

Lòng tự tin bị đả kích gần như không còn.

“Đừng ngẩn ngơ, tập trung chú ý.”

Thanh âm mang ý cười của Khương Thời Niên vang bên tai, vành tai bị hơi ấm nhiễm phải mà hiện lên màu đỏ nhạt tươi đẹp.

“Vâng.” Cố Trường Sinh hoàn toàn không biết mặt mình đã ửng đỏ, bây giờ còn đang buồn rầu vì tim đột nhiên đập nhanh, cảm tưởng bản thân mình như Niên thú ngày cuối năm bị tiếng tim đập như tiếng pháo đốt ‘đùng đùng đùng’ đuổi đi.

Sợ tổ sư gia phát hiện mình bất thường, Cố Trường Sinh vội vàng tập trung vẽ bùa. Trải qua hai tiếng nỗ lực, cuối cùng Cố Trường Sinh cũng miễn cưỡng nhớ cách vẽ bùa bình an như thế nào. Khương Thời Niên buông tay, lui về sau một bước để Cố Trường Sinh tự vẽ một lần.

Đột nhiên rời khỏi cái ôm của Tổ sư gia, trong lòng Cố Trường Sinh bỗng nhiên dấy lên chút mất mác. Nhưng cảm giác này qua rất nhanh, cậu nhanh chóng tập trung tinh thần vẽ bùa. Bình tâm tĩnh khí, rất nhanh một lá bùa bình an đã thành hình dưới tay cậu.

“Bùa bình an hạ cấp.” Tuy phẩm chất bình thường, nhưng ít nhất không còn thất bại. Khương Thời Niên xem xong nhận xét một câu, cũng đã nhận thức về thiên phú vẽ bùa của Cố Trường Sinh, xem xét tổng thể thì đối với kết quả này ngài vẫn khá vừa lòng.

Chỉ là hạ phẩm.

Bùa chú phân ba cấp bậc là thượng, trung, hạ, hạ cấp là loại kém cỏi nhất. Thấy Tổ sư gia không tỏ vẻ thất vọng, Cố Trường Sinh lén lút thở phào một hơi.

“Hôm nay đến đây thôi, dọn dẹp một chút, chúng ta nên đi rồi.” Sinh nhật Tiền Hoan sẽ tổ chức vào buổi tối, bây giờ đã gần 5 giờ chiều, còn nhây nữa chắc chắn sẽ đến trễ. Nghe Tổ sư gia nói vậy, Cố Trường Sinh như một đứa học sinh kém nghe thầy giáo nói tan học, cảm giác như trút được gánh nặng.

Hai người vội vàng thay quần áo, cầm theo quà tặng đến Tiền gia. Bởi vì học vẽ bùa quá tốn thời gian, đáng lí Cố Trường Sinh dự định nấu thêm cho Tiền Hoan một bàn tiệc sinh nhật, cơ mà giờ không kịp đi mua nguyên liệu nấu ăn cũng không kịp chuẩn bị quà tặng khác thay thế. Cố Trường Sinh đành phải chọn một lá bùa do Tổ sư gia vẽ cho cậu, chọn loại mà người thường có thể sử dụng được, bỏ vào hộp gói lại làm quà sinh nhật.

Vì không phải ngày sinh nhật chính thức, Tiền Hoan cũng không có ý làm tiệc lớn mà chỉ mời mấy người bạn tốt, anh chị em cùng lứa chơi thân với nhau làm một bữa tiệc nhỏ, coi như chúc mừng đơn giản. Thời điểm Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên tới nơi, người đã đến hơn phân nửa.

Tiền Hoan đã được Cố Trường Sinh nhắc trước là sẽ đi cùng bạn, nên lúc nhìn thấy Khương Thời Niên hắn không thấy ngạc nhiên. Tiền Hoan nhiệt tình chào đón cả hai, bàn tay vỗ nhẹ một cái lên vai Cố Trường Sinh, oán giận nói: “Rõ ràng đã nói là nếu tới tỉnh C chơi thì tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho cậu mà. Kết quả sao đây, đã tới sớm không nói, đến hôm sinh nhật tôi mới chịu xuất hiện.”

Tiền Hoan giả bộ bản thân bị tổn thương cực mạnh, làm Cố Trường Sinh không nhịn được bật cười: “Đánh một cái là đủ rồi nhé, còn đánh thêm cái nữa thì không có quà đâu.” Vừa nói Cố Trường Sinh vừa cầm hộp quà nhỏ quơ quơ trước mặt Tiền Hoan.

“Quà sinh nhật mà cũng có vụ lấy lại à? Đã đưa cho tôi thì là của tôi.” Tiền Hoan giơ tay chộp lấy. Cố Trường Sinh vốn chỉ muốn đùa giỡn, tay cầm không chắc, vì thế hộp quà liền bị Tiền Hoan cướp mất.

“Có thể mở luôn chứ?” Cố Trường Sinh gật đầu, nhưng Tiền Hoan chưa kịp mở hộp đã thấy Cố Trường Sinh nhíu mày. So với quà tặng, hắn càng để ý tới bạn bè hơn, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Có một luồng tà khí đang hướng về phía này, nó sắp đến đây rồi, khả năng cao là hướng đến cậu hoặc khách trong đây.” Tiệc sinh nhật của Tiền Hoan tổ chức ở phòng khách nhà hắn. Hôm nay trừ người quen đến dự sinh nhật thì không hề có người ngoài đến đây. Cho dù là khách ba mẹ Tiền mời đến cũng vậy. Mục tiêu của tà khí cực kỳ rõ ràng, Cố Trường Sinh nhìn Tiền Hoan, hỏi: “Cậu đã mời những ai?”

- -----oOo------
Nhấn Mở Bình Luận