Ngoài việc thưởng thức Ultraman bao ngầu, Cố Trường Sinh còn được nhắc nhở việc quái thú khi dễ nhân loại. Muốn quái thú không tổn thương nhân loại nữa thì cần sự trói buộc.
Đối với đệ tử thuật gia, khai trừ xác thật là một việc rất nghiêm trọng. Không cần phụ huynh mắng chửi, tự bọn họ nhận thức được tính chất nghiêm trọng, không chừng còn hổ thẹn đến mức trốn chui lủi trong nhà. Nhưng đối với đám học sinh bắt nạt thành thói, khai trừ tính đã là gì?
Chỗ này không cho học, thì đổi trường khác.
Cùng lắm thì ra xã hội làm công, hoặc về nhà ăn bám chơi máy tính, kiểu gì cũng sướng hơn học hành? Không cần lên lớp, không cần đối mặt với thầy cô, cuộc sống càng thêm sung sướng. Chúng nó chẳng sợ bị cha mẹ mắng, dù sao cũng quen nghe chửi rồi. Cái gì cũng dở, riêng giả vờ câm điếc là giỏi nhất, đứa này giỏi hơn đứa kia. Lời nói vào tài này ra tai, nước đổ đầu vịt, nói riết vẫn vô dụng nên cha mẹ mất kiên nhẫn, lười giáo huấn nữa.
Bởi vậy bọn nó sẽ hình thành quan niệm rằng, bắt nạt bạn bè bị trường khai trừ chỉ bị cha mẹ giáo huấn, mắng mỏ. Sau khi bị giáo huấn tất nhiên sẽ có đứa hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng đa số vẫn lì như cũ, không chịu sửa đổi. Nói không chừng cùi không sợ lở, làm nhiều chuyện quá quắt hơn.
Cố Trường Sinh suy nghĩ một hồi, quyết định không thu tay, không thu ảo cảnh về. Lúc cậu cài ảo cảnh đã thiết lập theo quá trình vật chủ trưởng thành. Chỉ cần bọn nhóc nảy sinh ý niệm khi dễ người khác, ảo cảnh sẽ xuất hiện và cho bọn nó nếm mùi bị bắt nạt.
Bị khi dễ trong ảo cảnh, dù bọn nó có tố khổ, méc cha méc mẹ, thậm chí báo cảnh sát cũng vô dụng. Cảnh sát có kiểm tra chỉ ra một kết luận, đó là bọn nó nói dối. Da thịt trên người hoàn hảo không tổn thương, một vết bầm bé xíu cũng không có thì bị bắt nạt kiểu gì.
Mà dù có là cảnh sát kiêm chức nhân viên ban ngành đặc biệt, phát hiện dấu vết bất thường, nhưng chỉ cần bọn họ hơi chút hiểu biết loại ảo cảnh, hoặc nhận ra đó là thủ pháp quen dùng của Cố Trường Sinh, cũng sẽ không xen vào chuyện này nữa.
Bọn trẻ ranh bắt nạt thành thói cần phải sống khó khăn một chút.
Huống chi chỉ cần bọn nó không có ý đồ xấu, không vô cớ khi dễ người khác, chỉ tự vệ theo bản năng, thì ảo cảnh sẽ không bao giờ kích phát.
Có lẽ làm người tốt sẽ gặp chuyện tốt. Trong nhà nuôi vài miệng ăn vô dụng, nếu không phải cần bọn chúng làm mồi câu cá, Cố Trường Sinh đã tống hết bọn chúng vào ngục giam đặc thù rồi. Thật ra tiền thức ăn mỗi ngày không cao, nhưng cứ nghĩ đến việc mình còng lưng cực khổ kiếm tiền, mà tiền ấy lại dùng để nuôi lũ khốn nạn, Cố Trường Sinh luôn nhịn không được đau lòng.
Không tìm được thêm thủ hạ Tà Thần, Cố Trường Sinh có hơi lo lắng. Cậu thầm nghĩ có nên tìm người của ban ngành đặc biệt hỗ trợ tra tìm hay không, lại sợ người ban ngành đặc biệt một đối một anh dũng hy sinh.
Các nhân viên của ban ngành đặc biệt có thực lực tương đối đồng đều, đối đầu với tà thuật sĩ bình thường còn có phần thắng, chứ đối đầu trực diện với thủ hạ nòng cốt trực thuộc Tà Thần, kết quả khó nói. Thủ hạ của Tà Thần không phải mấy cọng bún với sức chiến đấu bằng 5, đứa duy nhất kém cỏi đã sớm bị bắt. Nhưng không tìm người hỗ trợ, Cố Trường Sinh sợ trì hoãn lâu, bắt không được người, kế hoạch không thể tiến hành tiếp là phụ, sợ bọn chúng hại thêm nhiều người mới là chính.
Trong lúc Cố Trường Sinh đang rối rắm, tin tốt ập tới. Sau đợt moi được tình báo từ bọn tù binh, Cố Trường Sinh trong khoảng thời gian này liên tục lắc lư khắp các ngõ phố, đáng tiếc phỏng chừng do liên tục tổn thất đồng bọn, đám còn lại học được khôn, ý thức được sự tình bất thường, tất cả đều biến mất như rùa rụt đầu. Giấu mình còn kín hơn rùa ấy chứ, vô luận Cố Trường Sinh tìm kiểu gì cũng không thấy.
Hôm nay lại là một ngày trắng tay, Cố Trường Sinh tìm rùa mệt tâm, mệt đến mức đói bụng, thấy cửa tiệm nhà mình gần đó, bèn vô kiếm cơm ăn luôn.
Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng.
Rất khéo, bấy giờ không phải giờ ăn cơm, trong tiệm không bận rộn lắm, Cố Trường Sinh đi vào ăn cơm, vừa vặn nhìn thấy nhân viên phục vụ mới tuyển đang lướt trang web thuê nhà.
Phúc lợi nhân viên Bếp Lửa không tệ lắm, lương bao ăn ở. Ăn thì không cần phải nói, tiệm cơm chẳng lẽ bạc đãi nhân viên đói há mồm? Cố Trường Sinh là một ông chủ phúc hậu, đồ ăn phục vụ cho khách và cho nhân viên không khác nhau mấy. Trong tiệm có ký túc xá, miễn phí cho nhân viên trọ. Nếu ai không có gia đình, hoặc không phải người địa phương, không có nhà đều có thể ở. Còn nếu không ở ký túc xá, tiệm cơm sẽ trợ cấp thuê nhà.
Nhân viên mới này vì giấc ngủ không tốt lắm, hơi suy nhược thần kinh, yêu cầu môi trường ở trọ tương đối cao, chịu không nổi ầm ĩ, cho nên tính ra ngoài thuê phòng. Dù sao nhà hắn cũng không thiếu chút tiền này, hắn trăm phương nghìn kế trà trộn vào tiệm, đảm đương vị trí phục vụ chỉ vì tiện ăn cơm, không cần xếp hàng, có thể tùy thời thưởng thức mỹ thực Bếp Lửa. Đặc biệt là khi tiệm thử nghiệm món ăn mới, nhân viên cửa tiệm sẽ được ưu tiên ăn thử, cực kỳ hấp dẫn hắn.
Bản lĩnh của Cố Trường Sinh, ai có tin tức linh thông đều biết một chút. Nhân viên này không phải con trai độc đinh trong nhà, có một người chị quản lý gia nghiệp, không sợ thiếu người nối nghiệp. Cho dù như vậy, việc hắn muốn chạy đi làm nhân viên phục vụ, ban đầu gia đình có người bảo thủ không đồng ý, cảm thấy mất mặt. Anh nhân viên mặc kệ họ, cố chấp nộp đơn ứng tuyển. Người nhà hắn đành tự an ủi, coi như con mình tinh mắt nhìn tương lai xa, nhà mình có người quen biết Cố Trường Sinh là trăm lợi không hại.
Cút con mẹ nó không hại!
Muốn móc nối quan hệ với cao nhân, thiếu gì cách mà phải đi làm phục vụ? Nhà hắn tỉ mỉ bồi dưỡng nhân tài, hao hết tâm huyết bồi dưỡng con cái, trong nhà nhiều công ty không lo quản lý, cứ cắm đầu đi làm bưng bê chạy bàn! Ông của nhân viên tức giận đến ôm ngực, nhưng ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Tóm lại, tinh anh tốt nghiệp danh giáo cứ thế vui vẻ đi làm công tại Bếp Lửa Cố Gia, không hề chịu khổ chịu cực đến mức khóc lóc chạy về nhà như ông hắn nghĩ.
Giải quyết xong việc phiền lòng trong nhà, anh nhân viên thích ý ăn mỹ thực mỗi ngày, điều phiền não duy nhất chỉ còn chỗ ở. Hắn tìm mãi không tìm được chỗ nào phù hợp. Nhà của hắn không ở thành phố A, hơn nữa cũng không có bất động sản ở thành phố A, chỉ có một căn biệt thự vùng ngoại ô, quá xa Bếp Lửa, đi làm không tiện.
Cố Trường Sinh không cấm nhân viên xài di động trong lúc làm việc, miễn không chậm trễ công tác là được. Vì thế khi thấy ông chủ vào tiệm, anh nhân viên không hốt hoảng giấu điện thoại, ngược lại chìa điện thoại ra trước mặt Cố Trường Sinh: “Ông chủ nhỏ, có gợi ý gì phù hợp không ạ?” Hắn là người khác tỉnh, không rành nhà cửa bản địa. Tuy rằng internet phổ biến, đủ loại phòng đều có thể tìm được, nhưng hắn sợ mình bị hố. Thời buổi này lừa đảo nhiều lắm, lỡ mà dính phải thì không chỉ phí thời gian, còn phí công phí sức.
“Giá cả không quan trọng, thuê hoặc mua đều được. Chỉ cần hoàn cảnh tốt, ít tạp âm và gần cửa tiệm.” Anh nhân viên phú nhị đại liệt kê yêu cầu, tỏ vẻ không thiếu tiền.
Cố Trường Sinh tùy tiện nhìn lướt qua, màn hình di động hiện thông tin các căn hộ ở phụ cận, đi hơn mười phút là đến. Phòng ở rất tốt, đường xá dễ di chuyển, nhưng lạ là, cậu cứ có cảm giác số điện thoại của người môi giới rất quen mắt, và không vừa mắt.
“158xxxxxx68.” Cố Trường Sinh nhẩm một lần, vẫn là không nhớ rốt cuộc là số điện thoại của ai.
Thấy Cố Trường Sinh cắn đũa, mặt mày nhăn tít, Khương Thời Niên rút chiếc đũa đáng thương ra khỏi miệng Cố Trường Sinh. Không phải gấu trúc thì gặm đũa trúc làm gì? Mà bản thân gấu trúc còn chê đũa trúc khô đấy!
Rút thành công chiếc đũa, Khương Thời Niên bảo Cố Trường Sinh chuyển sang nhai thịt thỏ xào cay. Nhìn Cố Trường Sinh ngoan ngoãn nhai thịt thỏ, quai hàm động động, so với con thỏ còn cưng hơn. Rõ ràng miệng nhai món khoái khẩu, nhưng lực ý chú vẫn chưa được kéo về, Khương Thời Niên nhịn không được dặn dò: “Chuyên tâm ăn cơm.”
Dặn xong, Khương Thời Niên mới nhìn lướt qua số điện thoại, làm khẩu hình với Cố Trường Sinh trầm tư suy nghĩ: “Tà Thần.”
Tuy rằng Tổ sư gia không nói thành tiếng, Cố Trường Sinh vẫn nhanh chóng hiểu ý.
Cậu nói rồi sao mà dãy số này quen thế. Trí nhớ Cố Trường Sinh rất tốt, gặp qua là không quên, nhưng gặp qua không quên không có nghĩa là tùy ý nghe một câu vu vơ cũng nhớ kỹ.
Đám tù binh trong nhà từng nói qua, đồng bọn của chúng một tên rất thích số cát lợi. Đặc biệt là sáu và tám, sáu sáu đại thuận, tám tám đại phát. Tên đó gần như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, ra cửa lái xe, bảng số xe phải có hai số đó. Thuê khách sạn, số tầng số phòng phải có hai số đó, nếu không có, ít nhất phải có một trong hai số. Nếu không có cả 6 và 8, hắn thà ngủ ngoài đường chứ nhất quyết không ở.
Dãy số bắt đầu bằng 158, con số cát lợi đến mức không thể cát lợi hơn. Kết thúc bằng 68, lộc phát thịnh vượng, vô cùng khớp sở thích của tên đó. Hơn nữa hắn đang cho thuê phòng ở tại tiểu khu thứ sáu, tầng 18, vô cùng hợp ý đối phương.
Tuy rằng có khả năng chỉ là trùng hợp, người môi giới không phải thủ hạ Tà Thần, người Hoa Quốc đều thích số cát lợi mà. Bất quá thích đến mức mắc chứng ám ảnh cưỡng chế thì không nhiều. Cố Trường Sinh tính đi thử thời vận.
“Phòng ở để tôi nhờ người quen tìm hộ, di động của anh có thể cho tôi mượn không? Nếu cần thì lấy di động của tôi xài tạm, cùng loại đấy.” Cố Trường Sinh quyết định dụ rắn rời hang.
Nghe vậy, phú nhị đại nhạy bén hỏi: “Bắt người xấu?” Hay là bắt quỷ?
Phú nhị đại chưa từng tham dự loại chuyện này lập tức kích động, chủ động cống hiến một phần sức lực: “Mượn cái di động có ích gì, mượn luôn người tôi cũng được.”
“Ai biết người xấu kia dùng trang web giăng lưới, hay hắn theo dõi tôi từ lâu. Nếu là cái sau, đi động đổi chủ, vạn nhất bị đối phương phát hiện, không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao. Rút dây động rừng đấy.” Sợ Cố Trường Sinh không đáp ứng, phú nhị đại cực lực đề cử bản thân: “Hơn nữa thân thủ cảu tôi tốt lắm, bảo đảm không kéo chân sau, so với việc tìm người khác diễn kịch càng tốt hơn.”
Cố Trường Sinh vốn tính toán mượn di động anh nhân viên, rồi mượn một nhân viên ban ngành đặc biệt sắm vai nhân viên tiệm, làm bộ thuê nhà, dụ người môi giới. Như vậy nếu bị phát hiện gặp nguy hiểm, nhân viên ban ngành đặc biệt tốt xấu biết chút thuật pháp, đều đủ năng lực tự bản vệ mình. Nhưng bị anh nhân viên thuyết phục, cậu có hơi dao động, đúng là thân thủ anh nhân viên rất tốt.
Người khác không biết, Cố Trường Sinh là ông chủ chẳng lẽ không rõ. Hồi phỏng vấn để tăng lợi thế đậu, anh nhân viên kể sạch sẽ lý lịch, từ nhỏ đã vào quân doanh thao luyện, nếu có người tới tiệm gây sự, vào thời điểm mấu chốt, hắn được việc hơn bất cứ ai.
Thời buổi này phú nhị đại đâu dễ làm, vì sợ bị bắt cóc, từ nhỏ đã đi học không ít thứ.
Lấy thân thủ phú nhị đại, chỉ cần không để đối phương có cơ hội hạ chú thi pháp, hắn không chỉ có thể tự bảo vệ mình, không chừng còn treo đối phương lên đánh thành đầu heo.
Chưa kể có Tổ sư gia và cậu, dù là Tà Thần tới vẫn có thể chấp thêm vài người đánh lén. Cố Trường Sinh không do dự bao lâu thì đồng ý.
- -----oOo------