“Đừng về vội, chúng ta qua hỏi thăm coi cô bé kia có cần hỗ trợ gì không.” ông Trần nhìn một hồi, cô gái nhỏ tuy ăn mặc gọn gàng, nhưng kinh tế gia đình chắc chắn có vấn đề. Nếu không ba hoặc ông của cô bé đã không đến mức mặc quần áo cũ kỹ. Tay áo của người đó không may vá, cũng được giặt giũ sạch sẽ, nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra tay áo và ống quần bị ma sát đến trắng bệch.
Xã hội bây giờ còn rất ít người mặc quần áo bị mài mòn đến vậy. Nhiều người mua đồ chỉ dùng tầm một mùa, cùng lắm là một năm đã bỏ đi, trừ áo khoác lông ít mặc mới để trong tủ quần áo vài năm. Đừng nói giặt đến nỗi trắng bệch, thường xuyên mua đồ còn chưa mặc được mấy lần, lúc ném vào thùng rác còn mới tinh.
Hiện một cái áo thun rẻ nhất có giá chín tệ chín, cực kỳ tiết kiệm. Còn loại tầm trung thì tầm hai mươi đến ba mươi tệ. Chưa kể nhiều người mua một cái áo một hai nghìn tệ không thèm chớp mắt. Tình huống người đàn ông trung niên là rất ít gặp, ông Trần càng nhìn càng lo. Sợ đối phương gánh không nổi tiền thuốc men của cô bé, ảnh hưởng đến quá trình trị liệu.
“Vậy qua hỏi thử xem.” Cố Trường Sinh phụ họa nói. Chẳng qua người cậu nói không phải cô bé ngồi xe lăn, mà là nam quỷ bám phía sau.
Hai người đến trước mặt hai người, người đàn ông trung niên cảnh giác nhìn về phía bọn họ. Trước khi người đàn ông há miệng chất vấn, ông Trần nhanh chóng mở miệng trước, tươi cười bắt chuyện, thành công lấy được thiện cảm của cô bé. Nhìn con gái vui vẻ, biểu tình trên mặt người đàn ông dịu xuống.
Trò chuyện với cô bé một lúc, ông Trần tự nhiên chuyển đề tài sang trình trạng bệnh tật của cô bé.
“Bác sĩ nói là viêm chất xám tủy sống.” Thả chậm tốc độ nói mấy chữ cuối, ngữ khí người đàn ông hơi ngập ngừng.
Viêm chất xám tủy sống, chính là bệnh bại liệt trẻ em. Thường phát bệnh ở những trẻ em vừa lên sáu tuổi. Cô bé trước mặt thoại nhìn khoảng bảy tám tuổi, có vẻ không thể đi lại bình thường một khoảng thời gian dài. Ánh mắt cô bé nhìn chân những người khỏe mạnh qua lại đầy khát vọng.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, đã nhận ra bản thân dị tật.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, ông Trần hoàn toàn tiêu trừ tâm lý phòng bị của người đàn ông trung niên, không cần ông hỏi, hắn đã chủ động nói: “Bị bệnh ba năm liền, ban đầu phát sốt, đau đầu. Tôi không học hành tử tế, quê nhà địa phương nhỏ nên không có bệnh viện lớn, phòng khám nhỏ thì hiếm có. Lúc mới phát bệnh, tôi tưởng là cảm mạo bình thường, nên chỉ đưa đi truyền nước, uống thuốc hạ sốt rồi về nhà. Vậy nên làm chậm trễ việc chữa trị. Chờ đến khi biết, muốn đến bệnh viện lớn thì đã muộn.”
“Tiền trong nhà đã tiêu hết, không biết có thể chữa khỏi hay không.” Người đàn ông trung niên nói, ánh mắt nhìn cô bé tràn ngập áy náy. Vừa áy náy vì không đưa cô bé đi chữa trị kịp thời, vừa áy náy vì không có đủ tiền để cho cô bé trị liệu tốt nhất.
“Không sao đâu ba, con còn sống là được.” Cô bé cố gắng kéo tay người đàn ông, an ủi nói.
Những người nghe câu nói ngây thơ này đều cảm thấy mắt mình cay cay. Ông Trần vỗ vai người đàn ông: “Tìm quỹ hội từ thiện thì sao? Với tình huống của anh, có thể xin hỗ trợ từ nhiều công quỹ nhà nước mà.”
“Tìm rồi, nhưng xin mãi vẫn không được.” Nếu không hắn đã không nổi lên tà niệm, làm ra loại chuyện này. Người đàn ông trung niên chua xót.
Ông Trần nghe vậy nhịn không được nhăn mày. Tình huống của hắn lẽ ra phải phù hợp yêu cầu chứ, sao lại không thể xin trợ cấp?
“Anh tên gì, cô bé tên gì, để tôi về hỏi thăm giúp anh.” Gặp mặt tức là có duyên, ông Trần tính giúp một tay. Nếu thật sự không được, ông sẽ lấy danh nghĩa cá nhân giúp đỡ.
Người đàn ông nghe vậy, trong mắt tỏa ra ánh sáng, liên tục nói lời cảm ơn, lấy tư liệu trong chiếc túi cũ mang bên người đưa cho ông, là người hảo tâm trước đây giúp hắn sửa sang, chuẩn bị đưa cho quỹ từ thiện. Ông cụ trước mặt nhìn là biết người có quyền thế. Có lẽ sau khi tìm hiểu rõ tình huống sẽ đổi ý, nhưng chỉ cần một chút hy vọng, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
Hỏi địa chỉ và phương thức liên lạc, ông Trần cùng Cố Trường Sinh rời đi. Thấy Cố Trường Sinh liên tục quay đầu lại, ông Trần thắc mắc: “Làm sao vậy?” Có gì hay ho à.
Sợ dọa ông Trần, Cố Trường Sinh lắc đầu, không nói gì. Hai người nhanh chóng rời bệnh viện. Đưa ông Trần về đến nhà, Cố Trường Sinh định quay lại bệnh viện luôn, tìm nam quỷ kia hỏi chút vấn đề.
Nhưng cậu chưa kịp đi, ông Trần đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, ngữ khí có chút kỳ quái.
“Cậu thành thật nói với ta, có phải hồi nãy ở bệnh viện cậu nhìn thấy thứ gì đó?” Từ khi biết nhà nước có bộ môn đặc thù, thế giới có tồn tại thần minh, ông Trần tin rằng người chết sẽ biến thành quỷ. Chẳng qua ông chưa gặp bao giờ.
Tuy đã sớm quyết tâm giúp cô bé bất hạnh bị bại liệt kia, nhưng vẫn cần điều tra rõ ràng. Tư liệu của người đàn ông trung niên rất nhanh đã có, tuy tình huống khó khăn thật, nhưng có chút vượt quá tự tính. Tâm tình ông Trần hơi phức tạp. Lại liên tưởng đến hành động khác thường của Cố Trường Sinh, ông Trần tâm sinh nghi ngờ, gọi điện thoại hỏi Cố Trường Sinh.
Nghe ông Trần hỏi, Cố Trường Sinh do dự không biết con nên nói thật hay không, liền nghe ông hỏi tiếp: “Có một nam quỷ đi theo người đàn ông trung niên đúng không?”
“Trên người hắn không có thịt, mặc quần áo màu đen còn mới?”
Vãi!
Ông Trần giải thích: “Là ta đọc trong hồ sơ.” Chứ không phải mở thiên nhãn gì đó đâu.
“Trước đó không lâu, Sơn Tây bên kia có mỏ than bị sập, tin này chắc cậu biết chứ?”
Cố Trường Sinh ngượng ngùng gãi tóc, không dám nói mình không biết. Trước đó cậu vội nhận ủy thác liên tục, nên không rảnh chú ý tin tức.
Trầm mặc một lúc lâu, ông Trần mới phản ứng lại. Aizzz, người trẻ tuổi bây giờ chẳng chịu đọc tin tức thời sự gì cả. Cảm thán một câu, ông Trần bỏ qua nói tiếp: “Lúc quặng mỏ xảy ra tai nạn, nhiều người được cứu thoát kịp thời, nhưng có hai người bị kẹt lại bên dưới.”
Trong lòng Cố Trường Sinh đã có suy đoán. Quả nhiên, ông Trần nói tiếp: “Một trong hai người chính là người đàn ông trung niên hôm nay chúng ta đã gặp, người còn lại là nam quỷ bám theo hắn.”
Hèn gì dù nam quỷ đã chết vẫn theo thói quen cong lưng. Là bởi vì đường vào quặng mỏ thấp hẹp, người vào trong phải khom lưng mới có thể di chuyển.
Nhưng nếu bị quặng mỏ sập đè chết, nam quỷ phải bám theo người quản lý mỏ than chứ, tại sao lại chọn người đàn ông trung niên?
“Lúc đó tình huống phức tạp, rất khó cứu thoát. Trong tình trạng không có đồ ăn thức uống, họ tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm. Nhân viên cứu hộ vô cùng sốt ruột, sợ chỉ tìm thấy hai xác chết lạnh băng.”
“Kết quả cuối cùng so với mọi người suy đoán, vừa tốt vừa xấu. Một người thuận lợi sống sót đến lúc được cứu ra, nhưng là dựa vào xác người còn lại để sinh tồn.”
Uống máu giải khát, ăn thịt chống đói.
Không ngờ tình tiết trong tiểu thuyết lại xảy ra ở hiện thực. Đáng sợ hơn là, sau khi pháp y giám định miệng vết thương, phát hiện lúc người đàn ông lột miếng thịt đầu tiên ra, nạn nhân vẫn còn sống.
Cố Trường Sinh nghe mà sởn tóc gáy.
Không phải cậu chưa từng thấy án mạng hung tàn, nhưng người ăn thịt người là lần đầu tiên. Chưa kể đó là ăn thịt người sống. Trước kia cậu thường đọc về chuyện phi công gặp trục trặc rơi xuống đảo hoang gì đó, dựa vào xác khách gặp tai nạn để duy trì đến lúc được cứu. Báo đài mỗi năm đều đưa tin kiểu này một hai lần, nhưng trên thực tế, đa phần là do lều báo chém gió dắt mũi đọc giả. Không ngờ ngay bên cạnh cậu lại có bằng chứng sống, thậm chí đối phương không khác gì nhân dân nghèo khó, mặt mũi hiền lành.
Cố Trường Sinh từ tướng mạo và nam quỷ đi phía sau, nhìn ra hắn từng hại người. Nhưng lỡ tay ngộ sát và mưu sát, có tính chất hoàn toàn khác nhau.
“Vốn dĩ hắn phải ngồi tù, nhưng thái độ nhận tội cực kỳ thành khẩn, chưa kể pháp y nói rằng sau khi khu mỏ bị sập, nạn nhân bị tạp vật rơi trúng gây thương nặng gần chết. Tình huống của nạn nhân căn bản không thể đợi cứu hộ đến kịp. Hơn nữa suy xét đến hoàn cảnh gia đình có con gái bị bệnh nặng, tạm hoãn chấp hành hình phạt.” Vì thế nam quỷ không cam lòng, đi theo người đàn ông trung niên muốn báo thù là lẽ đương nhiên. Nói không đợi nổi cứu hộ, nhưng biết đâu có kỳ tích xuất hiện, có vận khí tốt thì sao. Không đến giây phút cuối cùng, ai có thể kết luận chắc chắn?
Lý lịch như vậy, người đàn ông bị quỹ hội từ thiện từ chối là rất bình thường.
Tự cứu là bản năng, nhưng đạp lên xương cốt người khác để sống sót sẽ khiến người đời lên án. Giống như ông Trần vậy, tuy vẫn muốn hỗ trợ cho cô bé, nhưng lại nảy sinh nghi ngờ đối với nhân phẩm của người đàn ông trung niên.
Cố Trường Sinh nghe xong, càng có lý do để đi bệnh viện một chuyến. Biết cậu muốn đi bệnh viện, ông Trần không giữ cậu lại nữa.
Xung quanh bệnh viện đông người tụ tập. Cố Trường Sinh đi được nửa đường, chợt nhớ mình không thể công khai hỏi thăm quỷ quái, dễ bị người khác nhầm thành người bị bệnh tâm thần. Nghĩ một hồi, Cố Trường Sinh lại đi về.
Cũng may còn có thể dùng đường cong cứu quốc. Cậu không đi được, thì quỷ có thể đến đây.
“Tam chú âm hương chiêu quỷ mị, trăm quỷ mạc ứng. Mười dặm trong vòng, vô da dịch thịt, đồ mới màu đen, tốc tới!” Nãy quên hỏi ông Trần người chết tên là gì, nên bây giờ chiêu quỷ chẳng gọi ra cái gì.
Cố Trường Sinh có chút ảo não.
Cũng may cậu liệt kê đầy đủ đặc điểm nhận dạng, sau khi triệu hoán ra vài quỷ hồn không phù hợp, chính chủ cuối cùng cũng đến.
Không giống lần ở cục cảnh sát chỉ có thể lấy vỏ quýt xài tạm, lúc này Cố Trường Sinh đốt nhang đàng hoàng. Cậu dùng loại âm hương chính thống, đối với quỷ hồn vô cùng hấp dẫn. Nếu không phải cậu đã hạn chế điều kiện chết, không biết có bao nhiêu quỷ hồn mò tới.
Ngô Gia Hưng bị cưỡng chế triệu hoán từ chỗ người đàn ông đến đây, trong lòng đầy bất mãn, nhưng nhận ra hiệu quả của âm hương trên tay Cố Trường Sinh, hắn lập tức dịu xuống. Với hắn mà nói, chỉ cần có thể nâng cao sức mạnh, có đủ năng lực báo thù, thì làm gì cũng được.
Đặc biệt là, hắn thấy người gọi mình tới Cố Trường Sinh không phải loại tâm thuật bất chính, kêu hắn đi nhìn lén mật mã thẻ ngân hàng hoặc tìm thông tin cơ mật của công ty đối thủ, mà chỉ hỏi hắn ít chuyện trước khi chết. Nhớ lại những việc này sẽ khiến hắn đau khổ, nhưng thế còn hơn làm mấy chuyện lén lút đen tối. Ngô Gia Hưng biết gì nói đó, không chút giấu diếm, kể cả Cố Trường Sinh không hỏi cũng cố gắng bổ sung đầy đủ.
- -----oOo------