Cái tư thế tam đường hội thẩm* này là thế nào?!
Lúc tiến lên phía trước, Cố Trường Sinh biết mình sẽ bị mắng, ai ngờ ba mẹ chẳng nói lời nào. Trên mặt mẹ cậu hiện ý cười nhàn nhạt, rõ ràng là giả bộ, còn ba cậu thì xụ mặt, trông y như đậu hũ thối.
Cố Trường Sinh tỏ vẻ không hiểu gì cả, nhưng trong mắt ba Cố, cậu chỉ đang giả vờ giả vịt.
Một thời gian dài không gặp, kỹ thuật diễn xuất của thằng nhóc này tiến bộ không ít! Hèn gì đợi mãi không thấy nó về nhà, còn tưởng là bận gì chứ, bọn họ thông cảm nên mới đến thăm. Kết quả thế nào? Hóa ra là bị hồ ly tinh mê hoặc, đã thế còn là nam hồ ly.
Còn bao lì xì dày cộp lần trước nữa. Ba Cố nghĩ nghĩ, giật mình, chắc không phải con trai cố tình hối lộ với ông đâu nhỉ? Ông biết mà, các cụ đã dạy rồi, làm gì có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống. Ông Trần quái gì, chắc chắn là lừa mình. Không chừng là do nam hồ ly kia đưa cho.
Bắt người tay ngắn*, cái thằng này, đang yên đang lành tự nhiên nhận tiền của người ta làm gì? Lúc yêu nhau hẹn hò thì không nên dính dáng nhiều đến tiền bạc. Xem phim điện ảnh, ăn một bữa cơm là đủ rồi, khi nào cần thì chia nhau trả tiền, chứ đưa bao lì xì làm gì. Cái này gọi là của ít lòng nhiều, có tiền cũng không mua được!
Ba Cố dùng ánh mắt trẻ nhỏ không hiểu chuyện nhìn Cố Trường Sinh, thằng nhóc này không để người khác bớt lo gì cả. Từ nhỏ cậu đã nghe lời, ông còn tưởng tính tình nó ngoan ngoãn, không ngờ tích cóp lại rồi cho ông bất ngờ cực lớn. Yêu đương không nói cho người lớn biết thì thôi, thế mà chúng nó ở chung luôn rồi. Dù không được pháp luật trong nước công nhận, tốt xấu gì cũng nên mời bạn bè đến ăn một bữa cơm chứ.
Sau khi gán cho Cố Trường Sinh một đống tội danh, ba Cố đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, tư duy bay xa quá. Chấp nhận cái rắm, ông còn chưa đồng ý đâu!
Cố Trường Sinh bị ba Cố nhìn chằm chằm đến mức hoang mang, không phải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hồi trước cậu không cẩn thận, suýt chút nữa đánh rơi cái nồi sành nấu canh mười bảy đời tổ tiên để lại, ba cậu cũng không giận đến vậy. Nồi sành kia rất quan trọng, không chỉ là đồ cổ mà còn là pháp khí. Còn chuyện gì có thể nghiêm trọng hơn cả chuyện này?
Cố Trường Sinh bị nhìn đến sợ, bất giác lui về phía sau, theo bản năng định trốn về phòng.
“Trốn cái gì?” Ba Cố cười lạnh, dám làm không dám nhận? Ông còn chưa làm gì nó đâu: “Lại đây.”
Hình như ba cậu giận hơn thì phải?
Cố Trường Sinh mon men đến bên mẹ Cố cọ cọ, mẹ Cố vỗ tay cậu hai cái trấn an.
“Tìm mẹ con cũng không có tác dụng, thành thật hưởng khoan hồng, tên đàn ông kia là ai?” Ba Cố chỉ vào Khương Thời Niên đi theo phía sau Cố Trường Sinh, hỏi: “Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?”
Ở bên nhau từ khi nào?
Ở bên nhau từ khi còn trong bụng mẹ á.
Cuối cùng Cố Trường Sinh cũng hiểu vì sao ba cậu lại có thái độ như vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Vì dục vọng cầu sinh nên chỉ dám lầu bầu một câu trong đầu, Cố Trường Sinh qua ngồi ghế đối diện ba cậu, còn kéo Tổ sư gia ngồi xuống cùng.
Thấy thế, mũi ba Cố phồng lên. Trước mặt ông mà còn dám lôi lôi kéo kéo! Ông bực bội nhìn Khương Thời Niên, dùng ánh mắt để ép đối phương phải lui bước. Ai ngờ chỉ đành trơ mắt nhìn đối phương tỉnh queo ngồi xuống bên cạnh con trai mình, không những không sợ mà còn cực kỳ kiêu ngạo.
Thấy ba Cố chuẩn bị bùng nổ, Cố Trường Sinh nhịn cười, hỏi: “Ba không thấy người này quen mắt sao?”
Khương Thời Niên biết ba Cố đang lo chuyện gì, vô cùng phối hợp không nói lời nào, dung túng để cậu đùa cho đã.
“Không quen mắt.” Có quen cũng không nói, tuyệt đối không để nam hồ ly có cơ hội lôi kéo quan hệ. Nghĩ thì nghĩ thế, ba Cố vẫn theo bản năng quan sát Khương Thời Niên một hồi. Kết quả càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Chẳng lẽ từng gặp nhau ở chỗ nào à?
Hoặc là con trai của ai đó, trong lúc bắt quỷ thì hai đứa nó gặp nhau, vì thế nhất kiến chung tình, lâu ngày sinh tình? Ba Cố nhớ lại diện mạo của những thuật sĩ lớn tuổi mà mình biết, không tìm ra đối tượng. Chẳng lẽ lớn lên chỉ giống cha mẹ có một nửa?
Mẹ Cố xem đủ náo nhiệt, bà sớm biết hai người tuy thân cận, nhưng không phải là loại yêu đương thân mật. Bà không nhìn ra Khương Thời Niên lớn lên giống ai, nhưng không đành lòng nhìn ba Cố tiếp tục làm trò cười. Bà nhìn về phía Cố Trường Sinh: “Không giới thiệu một chút về bạn con sao?”
“Chàng trai này lớn lên thật sáng sủa.” Mẹ Cố nhịn không được khen một câu.
Tổ sư gia đương nhiên rất đẹp trai!
Cố Trường Sinh ngồi thẳng lưng, tự hào nói: “Ba, mẹ, đây là Khương Thời Niên.”
“Tên cũng dễ nghe, viết như thế nào?” Mẹ Cố khen, Cố Trường Sinh viết ba chữ Khương Thời Niên trên bàn trà. Nhìn bọn họ hòa thuận vui vẻ, con trai một lòng giới thiệu bạn đời với người lớn, sắc mặt ba Cố càng khó coi.
Thấy ba Cố vẫn chưa nhận ra, mẹ Cố tức giận đánh ông một cái, có phải là đại sư không hả, máu nóng lên đầu liền quên luôn việc nhìn tướng mạo con trai, vận hoa đào có nhúc nhích tí nào đâu. Mẹ Cố cũng là thuật sĩ, cũng có bản lĩnh gia truyền, nhưng phương hướng của hai vợ chồng không giống nhau. Mẹ Cố chuyên về cương thi vùng Tương Tây, việc xem tướng chỉ biết chút da lông, bình thường cũng đủ dùng.
Ngủ chung giường thì thế nào? Chẳng lẽ anh em huynh đệ không thể ngủ thuần khuyết với nhau? Không phải trước kia con trai bà và anh em Du gia toàn phơi mông ngủ cùng nhau đó sao?! Tuy rằng hồi đấy là lúc hai, ba tuổi.
Bị mẹ Cố đánh một cái, ba Cố tưởng bà đang nhắc mình phải để lại ấn tượng tốt với đối tượng của con trai, tình thế khá khó xử, đành phải không tình nguyện gật đầu với Khương Thời Niên.
“Cháu đừng ngại, không phải ông ấy không thích cháu, chỉ là có chút hiểu lầm đối với quan hệ hai đứa thôi.” Làm trò trước mặt người khác, mẹ Cố hơi xấu hổ.
Cố Trường Sinh cười nói: “Ba, mỗi ngày ba ở trong phòng bếp nhìn tượng thần Táo Vương gia, giờ nhìn sang gương mặt này, thật sự không thấy quen mắt chút nào?”
Tượng Táo Vương trên thị trường so với diện mạo thật của Tổ sư gia khác nhau một trời một vực, nhưng bởi vì tổ tiên Cố gia đã từng gặp Tổ sư gia, vậy nên tượng Táo Vương trong nhà giống chân thân Tổ sư gia đến năm sáu phần. Nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.
Ba Cố không nhận ra, nhưng lại nghe hiểu ý tứ của Cố Trường Sinh. Rất muốn thôi miên bản thân rằng đây không phải là sự thật, cơ mà ba Cố rõ ràng hơn bất cứ ai, con trai mình không có khả năng sẽ nói giỡn việc này.
Đây là sự thật, còn thật hơn cả vàng!
Tổ sư gia! Vậy mà ông dám tự cao tự đại trước mặt Tổ sư gia, lại còn trừng mắt nhìn ngài vài lần. Chân ba Cố mềm nhũn, nếu không phải Khương Thời Niên kịp đưa tay ra đỡ ông, chắc ông đã ngã ra khỏi sô pha.
“Ngồi cẩn thận.”
Ba Cố kinh sợ quay về ghế ngồi.
Đều là người trong nhà, Khương Thời Niên không định gạt bọn họ, nên Cố Trường Sinh đem những việc đã trải qua nói một lần. Biết Tổ sư gia ngụy trang thành nhân loại, sợ diễn không giống, làm hỏng đại sự, ba Cố lặng lẽ động viên bản thân hai lần, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Tuy biểu cảm vẫn còn cứng ngắc, nhưng thái độ tự nhiên hơn rất nhiều, thoạt nhìn như đang đối đãi với bạn bè con trai mình.
Ừm, lần đầu tiên gặp mặt, hơi ngượng là chuyện dễ hiểu. Về sau thì tốt rồi, ba Cố tự an ủi.
“Khụ,” Ba Cố nuốt nước miếng, lúc này đã to gan hơn, thuận lợi gọi tên: “Thời Niên, cháu cứ yên tâm ở lại đây nhé, nếu không thoải mái thì nói bác, bác sẽ mua nhà mới cho cháu.” Chỉ là một cái nhà thôi mà, Tổ sư gia thích kiểu nào thì mua kiểu đó!
Lúc đầu định ở lại hai ngày, vun đắp tình cảm với con trai, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy. Ông rất muốn ở cùng Tổ sư gia, mượn cơ hội để thỉnh giáo một ít thuật pháp, cuối cùng ba Cố vẫn không dám ở lại, cùng vợ về ngay trong ngày. Chủ yếu là do, làm gì có đạo lý ba mẹ ra ngoài thuê khách sạn, để bạn bè của con ở trong nhà.
Lần đầu tiên ông hối hận năm đó mua nhà quá nhỏ, còn không giữ lại phòng cho khách.
Trước khi về, ba Cố còn quay lại nhìn Cố Trường Sinh, vừa hâm mộ vừa hận không thể rèn sắt thành thép. Tổ tiên từ thời xa xưa cũng chưa được hưởng đãi ngộ này đâu. Ý tứ của ông rất rõ ràng, Cố Trường Sinh mau nắm lấy cơ hội ở cùng Tổ sư gia mà học hỏi nhiều một chút, đừng lười biếng, cũng đừng làm phiền ngài quá.
Sau khi ba mẹ rời đi, vì một giấc ngủ ngon, Cố Trường Sinh không muốn phải phân giường với Tổ sư gia. Ôm chút tâm tư nho nhỏ, thấy Tổ sư gia không đề cập đến việc mua giường, cậu liền ném chuyện này khỏi lịch trình ban đầu.
Về việc tà khí, bên ban ngành đặc thù chưa tra ra kết quả, nên Cố Trường Sinh đưa Tổ sư gia đến Bếp Lửa giết thời gian.
Trong tiệm có nhiều loại nguyên liệu nấu ăn, cậu nấu cơm, Tổ sư gia nếm thử, thật tuyệt vời.
Ai biết còn chưa đến Bếp Lửa, từ xa Cố Trường Sinh đã thấy có một con quỷ lái xe đạp điện, chạy như bay trên đường. Nhìn quần áo trên người hắn và cái túi giữ nhiệt to được đặt cố định trên cốp xe, phía trên in tên tiệm cơm hộp ngôi sao, Cố Trường Sinh thật sự kính nể. Con quỷ này cũng quá chuyên nghiệp, chết rồi vẫn còn đưa cơm hộp.
Có vẻ là giống Tôn Minh Chí lần trước, chấp niệm quá sâu, không nhận ra mình đã chết. Cố Trường Sinh nhìn hắn đưa cơm không biết mệt, đang cảm thán thì Khương Thời Niên nhắc nhở: “Trên người hắn có điểm bất thường.”
Bất thường?
Lần trước Tổ sư gia nói vậy chính là lúc Tà Thần quấy phá. Cố Trường Sinh vội vàng quan sát nghiêm túc, quả nhiên cũng phát hiện ra vấn đề.
Tam đường hội thẩm: Tức là cơ quan chức năng đồng thời thụ lý một vụ án. Dựa theo chế độ ngày nay thì ba bộ ngành này gồm: Công an, Viện kiểm sát, Tòa án. Trường hợp này thường xảy ra khi có vụ án lớn, hoặc liên quan đến nhân vật nhạy cảm. Tam đường hội thẩm cũng có thể hiểu là ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc. (Theo baike.baidu)
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó, hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
- -----oOo------