Thế nhưng mọi việc lại trùng hợp như vậy đó. Vào đúng thời điểm quan trọng này, sự cố thật sự đã xảy ra.
Sáng hôm sau, Trần Gia Dư dậy từ sớm, tới nhà bố mẹ anh ở tòa đối diện. Vốn anh định sẽ nấu bữa sáng nhưng bố anh đi tập thể dục đã tiện mang về ít đồ ăn sáng từ tiệm ven đường, hai ông bà đang ăn sáng rồi.
Lúc bước vào nhà, lọt vào mắt anh là khung cảnh ánh nắng ban mai mới ló dạng chiếu vào gian phòng khách, ba anh và mẹ anh đang ngồi đối diện nhau ăn bánh quẩy, uống sữa đậu nành.
“Bố, mẹ.” Trần Gia Dư cất tiếng gọi, bỏ vali trên tay xuống.
Mẹ anh, Tào Tuệ, thấy anh mặc đồng phục thì biết hôm nay anh có nhiệm vụ bay, bèn gọi anh: “Gia Dư đấy à, mau ngồi xuống ăn chút gì đi con.”
Trần Gia Dư vốn định tới hãng ăn, nhưng rồi anh khó từ chối được nên bèn ngồi xuống.
Anh uống hai hớp sữa đậu nành rồi cũng chỉ ăn hai gắp món mặn. Mẹ anh mỉm cười gọi tên ngày bé của anh: “Gia Gia, hôm qua con ngủ không được ngon giấc à?”
Có lẽ bà nhìn thấy quầng thâm anh, hoặc có lẽ bà nhận ra tinh thần anh uể oải. Mà cũng có thể đơn giản là do hôm nay có chuyến bay sáng nhưng anh lại tới nhà bố mẹ trước khi đi làm. Anh biết mẹ anh trước giờ luôn là người tinh ý, giỏi quan sát, anh tự thấy mình giống mẹ ở điểm này.
Trần Gia Dư đặt chiếc cốc trên tay xuống, nhìn bà: “Dạ, hôm qua con cuối cùng đã bay chặng Hồng Kông rồi.” Anh không hề có ý giấu diếm.
Lời này thu hút sự chú ý của bố anh. Trần Chính hỏi: “Bay thế nào?”
Trần Gia Dư gật đầu: “Cũng ổn ạ.”
Đây là lời thật lòng. Xét về tình hình chuyến bay thì quả thực là một chuyến bay rất bình thường, không chút sai sót. Thế nhưng mẹ anh dường như lập tức hiểu ra, nói: “Con chịu áp lực lớn, bố mẹ đều biết cả.”
Trần Gia Dư đặt đũa xuống, nhìn sâu vào mắt mẹ.
Cả bàn ăn im lặng, Trần Chính hỏi anh: “Hôm nay vẫn bay à?”
Trần Gia Dư đáp: “Vâng.”
Tào Tuệ vươn tay, xoa xoa vai Trần Gia Dư. Vốn chỉ là một sự an ủi rất thông thường nhưng tay bà dừng lại tại đó, rồi một lúc lâu sau, Tào Tuệ đứng dậy, đi tới sau lưng Trần Gia Dư, cúi người ôm lấy anh.
Bà khẽ nói: “Không sao đâu mà, tất cả đều sẽ qua đi rồi. Gia Dư, con phải có niềm tin vào chính mình.”
Trần Gia Dư lập tức cứng đờ. Anh đột nhiên không cầm nổi đũa, tim đập dồn dập. Cảm giác đầy áp cùng nỗi đau gần như muốn cùng một lúc xé toạc anh. Mới sáng ngày ra, mới sáng ngày ra mà. Trần Gia Dư chưa ăn được mấy miếng thì đã bảo sắp muộn giờ rồi chào tạm biệt bố mẹ, xách vali rời đi.
Lúc tiễn Trần Gia Dư ra cửa, Trần Chính dặn dò anh: “Nhớ phải đọc các thiết bị đo. Chặng bay càng quen thuộc, con càng không được chểnh mảng.”
Trần Gia Dư nào dám xem chểnh mảng. Anh đã nghe không vào được nữa rồi nên đáp qua quýt vài câu. Lúc ngồi lên xe, anh gần như không kiểm soát nổi cảm xúc của mình, chỉ thấy vành mắt cay cay.
Anh từng thề sẽ không khóc vì chuyện bệnh tình của Tào Tuệ, đàn ông không dễ dàng đổ lệ mà. Thời điểm mẹ đau đớn nhất, khó khăn nhất, anh cũng chỉ tiếc thương cho bà, tìm đủ mọi cách để giúp bà xoa dịu cơn đau, xin nghỉ phép để đi du lịch cùng bà hoặc mang tới cho bà những món mà bà bình thường vẫn thích ăn, nhưng chưa từng đau lòng tới mức này. Vậy mà bây giờ đây, chỉ một cái ôm đã gần như phá đổ toàn bộ hàng phòng ngự của Trần Gia Dư.
Anh có cảm giác, không biết mình đã sống hơn ba mươi năm qua như thế nào nhưng điều tốt đẹp thật sự quá ít. Chúng gần như rất hiếm khi đến với anh. Mẹ anh, Tào Tuệ, là một trong số đó, mà cũng có lẽ bà là người duy nhất yêu thương anh vô điều kiện. Thế nhưng, ông trời lại sắp lấy lại bà mất rồi, thật tàn nhẫn làm sao.
Lần thứ hai xuất phát từ Bắc Kinh tới Hồng Kông, tâm trạng Trần Gia Dư rất tệ. Anh thậm chí còn tính gọi điện báo với hãng rằng anh sốt cao, không thể đi làm được.
Lúc này chỉ còn cách buổi họp trước chuyến bay của phi hành đoàn là hai tiếng. Trần Gia Dư hiểu rõ hơn ai hết nếu lúc này đột ngột báo nghỉ thì sẽ gây phiền phức tới mức nào cho hãng. Bên hãng sẽ phải gọi điện đánh thức rất nhiều cơ trưởng vốn đang nghỉ luân phiên vào lúc bảy giờ sáng để hỏi xem liệu họ có thể ăn vận chỉnh tề tới hãng trong vòng một tiếng đồng hồ hay không, hỏi cho tới khi nào có cơ trưởng đồng ý. Tất cả chỉ vì Trần Gia Dư đột nhiên quyết định sốt cao không bay được chuyến hôm nay, hơn nữa còn chỉ báo trước hai tiếng. Ờ, còn vừa đúng chuyến bay tới Hồng Kông nữa. Vậy nên, Trần Gia Dư chỉ nghĩ trong thoáng chốc, đã nhanh chóng quyết định vẫn bay như bình thường.
Thời gian dài sau đó, anh đã luôn hối hận vì quyết định này.
Phi công là một công việc đòi hỏi khả năng phán đoán cùng sự lý trí tuyệt đối. Trần Gia Dư ép bản thân phải tách biệt cảm xúc và lý trí rồi nhẩm thầm các bước trình tự. Việc làm này quả thực giúp tâm lý anh ổn định hơn rất nhiều.
Khi bước vào buồng lái, trạng thái cảm xúc của anh đã không khác gì lúc bay cùng Từ Hành Xuyên ngày hôm qua. Chẳng qua, phó lái đồng hành cùng anh không phải Từ Hành Xuyên mà là một khuôn mặt tương đối xa lạ, tên Đoàn Cảnh Sơ.
Đoàn Cảnh Sơ cứ luôn mồm “anh Gia ơi, anh Gia à” rất chi là niềm nở, thế nhưng điều khiển máy bay cùng hắn được tầm mười lăm phút thì Trần Gia Dư có chút không thể chịu nổi.
Nguyên nhân là vì lưu lượng lúc khởi hành từ Bắc Kinh tương đối đông, bọn họ phải xếp hàng dừng chờ tại đường lăn bên ngoài đường cất hạ cánh khoảng chừng mười phút. Chặng tới Hồng Kông do Trần Gia Dư lái chính. Sau khi làm xong checklist, Đoàn Cảnh Sơ đột nhiên gọi nữ tiếp viên phục vụ trên chuyến bay ngày hôm đó là Khổng Hân Di vào.
Khổng Hân Di rất xinh đẹp, hình như còn có tên trong bảng xếp hạng top 10 mỹ nhân do nội bộ hãng bình chọn. Trần Gia Dư cũng có chút ấn tượng với cô, lúc trước từng bay chung chuyến một lần. Lúc anh vừa bước chân lên máy bay có thấy Đoàn Cảnh Sơ đang đặt tay trên vai Khổng Hân Di nói chuyện gì đó. Vốn anh còn tưởng hai người họ là một đôi – Chuyện này cũng không hiếm. Tuy ngoại hình Đoàn Cảnh Sơ khá bình thường nhưng việc phi công hẹn hò cùng tiếp viên cũng rất thường gặp – Thế nhưng khi tiến lại gần, nghe được nội dung cuộc trò chuyện của hai người, Trần Gia Dư nhận ra hai người họ rõ ràng không quen thân, hơn nữa Khổng Hân Di không hề muốn tán gẫu cùng Đoàn Cảnh Sơ.
Bây giờ Đoàn Cảnh Sơ gọi Khổng Hân Di tới vẫn với mục đích là để trò chuyện tâm tình: “Hân Dì à, vừa nãy em bảo nhà em ở đâu ấy nhỉ?”
Khổng Hân Di chẳng dám đắc tội hắn, chỉ đành trả lời: “Thì khu gần sân bay ấy, rất gần. Nhiều đồng nghiệp cũng sống ở đó.”
Đoàn Cảnh Sơ quay người qua. Lúc này một bàn tay của hắn trở nên táo tợn hơn, đặt trực tiếp lên cánh tay của Khổng Hân Di, có vẻ muốn nâng cổ tay cô lên.
Khổng Hân Di lập tức sững người.
Đoàn Cảnh Sơ nói: “Vòng tay đẹp ghê. Em mua ở đâu thế?”
Tay cô căng cứng: “Ở… Ở đảo Bali. Cơ phó Đoàn, bên khoang hành khách yêu cầu tôi qua xử lý chút chuyện.”
Trần Gia Dư cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng: “Tôi vẫn đang trên đường lăn đấy.”
Từ giây phút máy bay bắt đầu di chuyển, tổ lái không được thảo luận về bất cứ vấn đề gì khác không liên quan tới chuyến bay. Bao nhiêu năm qua, số lượng tổ lái vì mải nói chuyện phiếm mà phân tâm dẫn tới xảy ra sự cố trong giai đoạn lăn ra nhiều đếm không xuể. FAA cũng đã vì vấn đề này mà đặt ra quy tắc “buồng lái yên lặng dưới 10.000 feet”. Ở độ cao dưới ba nghìn mét, phi hành đoàn hoặc kỹ sư tàu bay không được phép nói về bất kỳ vấn đề gì khác ngoài chuyến bay. Ở trong nước, quy định này cũng đã được viết vào quy chế và điều lệ.
(FAA: Federal Aviation Administration, Cục hàng không Liên bang Hoa Kỳ;
Quy tắc “buồng lái yên lặng dưới 10.000 feet”: tiếng Anh là “Sterile Cockpit Rule”, được FAA đưa vào áp dụng từ năm 1981)
Đoàn Cảnh Sơ mỉm cười, thả Khổng Hân Di ra. Khổng Hân Di vội vàng rời khỏi buồng lái.
Hắn cười khẩy, nhìn Trần Gia Dư: “Anh Gia à, tôi không giống anh, bình thường chẳng có cơ hội trò chuyện với người đẹp như vậy. Thật lòng xin lỗi nhé.”
Trần Gia Dư coi bộ dạng Đoàn Cảnh Sơ mà cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng rồi anh vẫn kìm nén cảm xúc, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Không phải xin lỗi tôi. Khổng Hân Di rõ ràng cũng không có ý đó, cậu vẫn nên tập trung lái máy bay đi. Làm checklist xong rồi nhưng cậu vẫn đang giữ vị trí cơ phó đấy.”
Đoàn Cảnh Sơ không dám nói gì khác nữa. Hắn biết chiêu trò không có tác dụng với Trần Gia Dư.
Tại khu vực hút thuốc cạnh tháp chỉ huy của sân bay Đại Hưng Bắc Kinh, Phương Hạo và Vương Nguyên đang yên lặng hút thuốc. Sở Di Nhu nói dạo gần đây cả Cơ sở tiếp cận và Trung tâm đường dài đều rất bận rộn là sự thật.
Khoảng hai hôm trước, Quách Tri Phương chuyển dạ sớm, phải nhập viện. Mọi việc xảy ra thật sự quá gấp gáp. Trên đường tới bệnh viện chuẩn bị sinh, Quách Tri Phương đến cả bố mẹ cũng không liên lạc, việc đầu tiên là kêu chồng gọi điện cho phòng trực ban của tháp chỉ huy. Hôm đó cô vốn có ca trực ca chiều tối, vậy nên một cuộc gọi được được gọi thẳng tới điện thoại Phương Hạo.
Tối hôm trước đó Phương Hạo làm ca đêm, trực từ nửa đêm tới tám giờ sáng. Ca đêm vốn đã đi ngược với quy luật làm việc và nghỉ ngơi theo chức năng sinh lý thông thường của cơ thể con người, sau tám tiếng ca đêm tập trung tinh thần đảm bảo không sai sót, không rối loạn thì sẽ cần thời gian dài hơn so với ca sáng để hồi phục lại. Theo lịch trực ban đầu của Phương Hạo thì cả hôm sau được dành cho nghỉ ngơi, tới ngày tiếp sau đó mới phải trực ca sáng. Bây giờ, vì trực thay cho Quách Tri Phương, anh chỉ nghỉ ngơi mấy tiếng đã lại phải trực ca chiều tối, một ngày sau tiếp tục trực ca chiều tối nữa, vị chi trực ba ca tối đêm liên tiếp mà không có ngày nghỉ nào.
“Phía chị Quách gọi điện bảo sao?”
Hai người họ đã hút thuốc trong yên lặng được năm phút. Vương Nguyên trông thấy vẻ mặt phờ phạc của Phương Hạo, dù bản thân không phải người thích nói chuyện thì vẫn chủ động phá vỡ sự im lặng.
Thời gian trực ca tối đêm Phương Hạo hút thuốc rất nhiều, họng hơi khàn khàn: “Tối qua nhận được điện thoại của chồng chị ấy báo hai mẹ con đều bình yên. Cũng mừng cho chị ấy, thật chẳng dễ dàng gì.” Anh khẽ mỉm cười, những lời này đều là thật lòng.
Vương Nguyên nói: “Vậy thì tốt. Mấy cậu cũng vất vả rồi, hai tháng tới phải làm sao đây.”
Quách Tri Phương vốn đã sắp xếp ổn thỏa chuyện công việc, thời gian cô nghỉ thai sản cũng vừa đúng lúc có một kiểm soát viên thực tập mới tới nhậm chức. Thế nhưng, việc bé con tới sớm đã phá hỏng hết mọi kế hoạch. Quách Tri Phương đi rồi, Cơ sở tiếp cận sân bay Đại Hưng gửi gắm cho Phương Hạo, hai tháng tới đây ước chừng ai nấy cũng đều sẽ vất vả.
Phương Hạo thở dài: “Cũng chẳng còn cách nào khác, mọi chuyện bên phía chị Quách đều tốt đẹp mới là quan trọng nhất. Về phần công việc, tôi với mấy người Phó Tử Tường chịu khó trực thêm một chút thì cũng tạm ổn.”
Vương Nguyên gục gặc đầu rồi lại hỏi anh: “Cậu viết báo cáo tới đâu rồi?”
Phương Hạo rít mạnh hơi thuốc, đáp: “Còn chưa bắt đầu. Phó chủ nhiệm Diêm kêu tuần này thì tới thứ Sáu tôi nộp.”
Tâm trạng Phương Hạo không tốt. Ngoài việc trực ca đêm liên tiếp, anh còn phải viết báo cáo về sự cố radar mất tín hiệu bốn phút. Viết báo cáo cũng không phải chuyện gì mới lạ. Trong một năm kiểu gì cũng có vài lần xảy ra tình huống đặc biệt, dù xử lý tốt hay không thì cũng đều phải viết báo cáo. Tuy nguyên nhân sự cố không phải do Phương Hạo nhưng anh bị lãnh đạo bới lông tìm vết chỉ ra một đống lỗi nhỏ, lại còn phải nhớ lại biểu hiện trong bốn phút đó, khiến anh cảm thấy cực kỳ áp lực mà cũng cáu kỉnh khó tả.
Vốn Phương Hạo tính đợi thứ Năm về nhà nghỉ ngơi rồi viết, nhưng rồi anh lại cảm thấy chuyện khiến anh khó chịu như này, chi bằng viết sớm cho xong sớm.
Hai người đang nói chuyện thì ngoài trời đổ đổ cơn mưa nho. Vương Nguyên mặt chau mày ủ, nói: “Thôi rồi, theo dự báo thì tối nay có mưa lũ, xem ra lại là một đêm không phút ngơi nghỉ đây.” Anh ta vỗ vai Phương Hạo: “Đừng quá bận tâm. Chúng ta ai cũng từng bị phó chủ nhiệm Diêm cằn nhằn mà. Tôi đoán cậu viết xong nộp thì ông ấy cũng chẳng đọc, cất luôn vào ngăn kéo ý chứ.”
Phương Hạo gật đầu rồi lại lắc đầu. Chuyện này anh cũng hiểu nhưng rất khó để không để bụng. Nghe lại bốn phút sống còn đó, trải nghiệm lại cảm giác hoảng sợ và bối rối trong khoảnh khắc khi màn hình radar tối đen và kiểm tra lại từng quyết định mình đã đưa ra. Quá trình này vốn đã rất khó khăn, Phương Hạo còn rất khắt khe với bản thân. Chuyện này không liên quan gì với việc Diêm Hùng có gây khó dễ cho anh hay không. Anh vẫn luôn nghĩ rằng nếu có thể làm tốt hơn thì tốt hơn một chút, hoàn hảo hơn một chút sẽ lại càng hay.
Tình hình thời tiết xấu là một thách thức đối với công việc điều hành bay của bọn họ. Tầm nhìn hạn chế, điều kiện mặt đất không tốt, có một số máy bay không thể hạ cánh buộc phải bay lên vòng hai, gia tăng khối lượng công việc của kiểm soát viên lên rất nhiều. Tuy trực theo chế độ hai người một vị trí để kiểm soát viên trực có thời gian uống miếng nước, đi vệ sinh hoặc hút điếu thuốc, nhưng thấy trời đổ mưa thì hai người họ cũng không nói gì thêm, đều quay lại vị trí điều hành.
Phương Hạo nghĩ thầm, anh cũng chẳng mong gì hơn ngoài việc mau chóng kết thúc ca trực này một cách bình yên. Về nhà rồi anh sẽ bỏ ra hai tiếng hoàn thành báo cáo, như vậy ngày mai sẽ có thể ngủ yên giấc.
Thế nhưng mọi việc lại trùng hợp như vậy đó. Vào đúng thời điểm quan trọng này, sự cố thật sự đã xảy ra.