“ Ba, con thấy buồn ngủ ạ! ”
Tiểu Châu ngồi trong lòng của Vũ Dịch Đức há miệng ngáp dài một hơi. Bàn tay nhỏ xíu phủi phủi vào ngực, lay lay cánh tay cho anh chú ý.
Ngày trước, vị trí này là của Đặng Song Nhi, nhưng bây giờ đã có một thế lực nhí ngang nhiên chễm chệ ngồi trên đùi, vậy mà cô còn không được phép ghen tuông nữa chứ.
Năm năm trước, Đặng Song Nhi đã hạ sinh cho Vũ Dịch Đức một tiểu thiếu gia và một cô tiểu thư, được cả hai đặc tên là Vũ Dịch Kiến và Vũ Hiểu Châu.
Cả hai đã lên năm tuổi, đều được đi học. Cả hai đều lễ phép, học giỏi, thông minh, riêng tiểu Châu là đặc biệt bám ba. Chắc có lẽ Vũ Dịch Đức là một người đàn ông nuông chiều con, đôi lúc anh còn giận Song Nhi vì nghiêm khắc quá mức và cũng chính anh đã giải cứu tiểu Châu sau mỗi lần phá phách bị mẹ la mắng.
“ Ba bế về ngủ nhé, hôm nay con muốn ngủ với anh hai hay là ba mẹ. ”
“ Ngủ với ông bà nội ạ. ”
Tiểu Châu cúi mặt tủi thân, bàn tay nhỏ bấu bấu vào con búp bê đang cầm trong vô cùng tội nghiệp.
“ Sao thế con? Lại bị mẹ la? ”
Vũ Dịch Đức gập chiếc Laptop lại, ôm tiểu Châu nâng lên cho đối diện với tầm mắt của anh.
“ Lỡ tay làm rơi điện thoại của mẹ thôi, vậy mà cũng mắng. Thế mà bà nội bảo với mọi người rằng, con dâu tôi rất ngoan hiền. ”
Vũ Dịch Đức không nhịn được sự buồn cười, cưng chiều hôn vào cặp má phúng phính của tiểu Châu, hỏi lại:
“ Vậy con thấy mẹ thế nào? ”
“ Mẹ hun dữ lắm ạ, cứ hay lườm ba. Có lúc còn không cho ba vào phòng ngủ chung, mẹ đúng là quá đáng! ”
Chết rồi! Chết rồi!
Song Nhi mà nghe những lời tiểu Châu vừa nói thì chắc chắn hai ba con của anh sẽ sắp xếp quần áo ra ở riêng!
Nghĩ thế, Vũ Dịch Đức lên tiếng căn dặn:
“ Chuyện này chỉ hai ba con mình biết thôi, nếu để mẹ biết sẽ giận chúng ta. ”
Tiểu Châu mỉm cười đáng yêu gật đầu, câu lấy cần cổ của Vũ Dịch Đức. Anh đứng dậy bế tiểu Châu trên tay, vừa bước đi vừa nói:
“ Ba bế con xuống phòng ông bà nội ngủ nhé, ngày mai ba đưa anh hai và con đi học, cuối tuần sẽ đi công viên, chịu không nào? ”
“ Dạ vâng ạ. ”
Bế tiểu Châu giao cho ông bà Vũ, ông ghé sang phòng ngủ của hai đứa trẻ xem tiểu Dịch Kiến đã ngủ hay chưa.
Thấy cậu đã ngủ, anh nhẹ nhàng đi lại hôn vào trán, kéo chăn đắp lên cẩn thận và chỉnh lại nhiệt độ trong phòng mới đi ra ngoài.
Về phòng ngủ, Vũ Dịch Đức nhìn thấy Đặng Song Nhi đang ngồi nói chuyện điện thoại với Sở Kiều Ân, tâm sự về chuyện chăm sóc con cái.
“ Hazz, ngày trước tiểu Châu cũng hay khóc quấy như vậy, bởi em ngán sinh thêm là thế! ”
[ “ Tiểu Quân với tiểu Ý là đủ rồi. Tôn Trạch có năn nỉ, chị cũng không sinh nữa. ”]
Đặng Song Nhi bật cười với Kiều Ân, ngước nhìn lên Vũ Dịch Đức đang nằm xuống giường, điệu bộ rất mệt mỏi sau một ngày dài làm việc trên tập đoàn.
“ Có trai có gái đủ rồi ha chị...Vậy nha chị, ngày mai chúng ta nói tiếp. ”
[ “ Được, chị cũng lên phòng xem Tôn Trạch dỗ tiểu Ý nín chưa. ” ]
“ Dạ! ”
Đặng Song Nhi đưa tay chạm vào màn hình cúp máy, nhìn qua anh, cô thở dài bước lại.
“ Anh đó, làm việc cả ngày trên tập đoàn, ăn cơm tối xong là lên thư phòng ở miết trong đó. Không chú ý đến sức khỏe gì hết! ”
“ Phó Tôn Trạch cứ ở nhà không chịu đi làm, mọi việc đều dồn hết lên anh, anh mệt lắm vợ à! ”
Vũ Dịch Đức làm nũng ôm chầm lấy vợ cho nằm xuống cùng mình, nhưng rất nhanh đã bị Song Nhi từ chối, trèo lên quỳ xuống giữa giường nghiêm túc nhìn anh lên tiếng:
“ Anh nằm sấp lại đi, em bóp vai cho anh. ”
Vũ Dịch Đức nghe lời ngồi dậy, cởi chiếc áo thun quăng qua một bên nằm sấp xuống.
Song Nhi bật cười, lên tiếng hỏi anh:
“ Anh cởi áo ra làm gì? ”
“ Trước sau gì cũng cởi mà, anh đâu quen mặc áo đi ngủ. ”
Đặng Song Nhi chúm chím thẹn thùng mặc dù cả hai đã là vợ chồng mấy năm, quen thuộc đến từng hơi thở, ngỏ ngách trên cơ thể, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần ngồi cạnh bên anh là tim cô đập nhanh khủng khiếp, ngại ngùng e thẹn như thiếu nữ trinh nguyên.
Bỏ qua những suy nghĩ linh tinh trong đầu, Song Nhi đưa tay nhẹ nhàng bóp vai cho Vũ Dịch Đức, dịu dàng cất giọng:
“ Anh đừng có nuông chiều tiểu Châu quá, dạo này em thấy con bé quá đáng lắm rồi đấy.”
Vũ Dịch Đức thầm cười, tiếp tục là quá đáng, bởi vậy làm sao anh không cưng tiểu Châu cho được.
“ Có gì đâu em, người giúp việc làm không xuể thì tuyển thêm, con còn nhỏ mà! ”
Đặng Song Nhi thở dài, còn nhỏ nhưng cũng phải dạy chứ, anh cứ như vậy, lớn lên chẳng biết tiểu Châu sẽ thành ra thế nào.
“ Dạy thì anh vẫn dạy, em yên tâm đi. Nhưng con gái và con trai cách dạy khác nhau, em cứ để anh lo. ”
“ Hứ, con trai cũng dành dạy, con gái cũng dành dạy... Em chỉ có việc sinh thôi sao? ”
“ Nếu em thích dạy đến như thế thì chúng ta sinh thêm một đứa nữa, anh nhường em tất! ”
Vũ Dịch Đức vội vàng hớn hở ngồi thẳng dậy, xoay người nhìn Song Nhi nháy mắt gian manh mấy cái.
“ Em đi ruốc trong bụng của anh, anh chẳng thể lừa em được nữa đâu. ”
Chuyện là mấy tuần trước, cả nhà của Phó Tôn Trạch qua chơi. Ngồi nghe hai ông nói về chuyện sinh con mà làm cô buồn cười mấy ngày.
Vũ Dịch Đức bảo là có cho tiền anh cũng không dám cho vợ sinh nữa, ám ảnh gần cả tháng.
Phó Tôn Trạch thì bảo là chỉ cần đi ngang phòng sinh thôi đã thấy sợ đến muốn ngất, có quỳ lạy cũng không sinh thêm.
Nổi ám ảnh quá lớn, khiến cả hai bàn bạc và quyết định sẽ nắm tay nhau đi đến bệnh viện thắt ống dẫn tinh cho an toàn, nhưng ngược lại hai bà vợ kiên quyết không cho.
Hỏi lý do thì cũng chẳng nói rõ ràng, cứ ậm ực trốn tránh trả lời cho qua!
Cứ bảo là “ Lỡ có thai thì sinh.! ”
- ---------------
Đúng như những lời của Vũ Dịch Đức đã hứa, chủ nhật anh đưa hai con và vợ đến công viên để chơi.
Vũ Dịch Đức và tiểu Kiến thì chơi đu quay, Đặng Song Nhi thì ngồi gần đó nhìn hai ba con chơi đùa với tiểu Châu.
“ Đủ rồi, đừng ăn kem nữa. ”
Tiểu Châu mút một muỗng kem cho vào miệng, ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên nhìn mẹ, đôi mắt bồ câu chớp nhẹ một cái, đáng yêu vô cùng, lên tiếng trả lời Đặng Song Nhi:
“ Ba cho mà ạ. ”
“ Nhưng con ăn rất nhiều rồi, lỡ bị bệnh thì sao. ”
Đặng Song Nhi cầm lấy hủ kem đang trong tay của tiểu Châu, cô bé nhìn theo rồi mếu máo cúi xuống, giận dỗi nhích ra xa mẹ, cầm lấy con búp bê ôm trong lòng, hít hít chiếc mũi.
“ Tiểu Châu, ăn nhiều kem sẽ bị đau họng, lúc đó uống thuốc sẽ đắng lắm. ”
Đặng Song Nhi đặt hủ kem sang bên cạnh, nhích tới ôm lấy tiểu Châu đặt ngồi lên đùi mình, xoa xoa cái khuôn mặt sắp sửa òa khóc của cô bé.
“ Một lát ba mẹ dẫn con đi mua búp bê nữa được không? ”
Tiểu Châu lắc đầu, ngang bướng không chịu ngẩng lên nhìn mẹ.
“ Hay là tối nay qua nhà chơi với tiểu Ý, ờm, con thích có em không? ”
Tiểu Châu tiếp tục lắc đầu, Song Nhi mỉm cười nâng khuôn mặt của cô bé lên, mềm mỏng lên tiếng:
“ Tại sao không thích, trả lời mẹ nghe xem. ”
Vũ Dịch Đức bảo với cô rằng, dạy con cái đừng nghiêm khắc quá, sẽ khiến cho chúng sợ sệt và điều đó là không tốt.
Nếu khi nãy cô cao giọng quát ầm lên, chắc chắn tiểu Châu sẽ khóc ngay tức khắc và giận cô mấy ngày. Thế nên cô chuyển chủ đề khác cho con bé quên đi sự tồn tại của hủ kem.
“ Em phá lắm ạ, hôm trước tiểu Ý làm hư búp bê của con. ”
“ Vậy à! Nào, chúng ta đi mua nước cho ba và anh hai thôi. ”
Đặng Song Nhi thả tiểu Châu xuống đất, đứng dậy, nắm tay của cô bé bước đi.
Đi được một đoạn, lướt ngang qua một cậu con trai đang ngồi ở ghế với biểu cảm rất buồn. Tiểu Châu ngoái đầu nhìn lại, quan sát chú ý đến người con trai ấy.
Lợi dụng trong lúc Đặng Song Nhi đang loay hoay mua nước, tiểu Châu lén lút nhích ra xa mẹ, âm thầm bỏ đi.
Nơi tiểu Châu đã đến là nơi có cậu con trai đang ngồi, lên tiếng hỏi thăm:
“ Sao anh buồn vậy ạ? Bị mẹ anh mắng à? ”
Cậu con trai ấy quay sang nhìn tiểu Châu với đôi mắt đỏ au, sâu thẳm trong đó có sự tủi thân như bị ba mẹ hắt hủi, ghẻ lạnh.
Trước tầm mắt là một con bé rất xinh xắn được mẹ búi tóc hai bên trên đầu, mặc chiếc đầm hoa màu trắng trong rất đáng yêu và dễ thương.
Cậu con trai ấy lắc đầu, cất giọng hỏi lại tiểu Châu:
“ Em tên là gì? Ba mẹ em đâu? ”
“ Em tên Vũ Hiểu Châu... ”
“ Tiểu Châu... tiểu Châu, con đâu rồi...”
Giọng gọi cao vút của Đặng Song Nhi vang lên, tiểu Châu nghe thấy liền vội vàng, chỉa con búp bê về hướng của cậu con trai ấy, lên tiếng:
“ Em cho anh, chơi với nó sẽ không còn buồn nữa.”1