Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Đấu La Đại Lục 2] - Tuyệt Thế Đường Môn

- Con... làm sao mà ta không lo lắng cho con được chứ?
Phàm Vũ thở dài một hơi, đưa tay đỡ Hoắc Vũ Hạo lên. Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện.
Chu Y đứng bên cạnh cũng không còn tức giận nữa, chỉ có Vương Đông đang đứng sau lưng Hoắc Vũ Hạo mới có vẻ khác lạ, hắn chẳng những không hết giận mà còn muốn nổi điên lên, tên chết tiệt này, cái đồ đểu này, hắn nói xạo, chắc chắn là hắn đang nói xạo.
Những lời vừa rồi của Hoắc Vũ Hạo có thể gạt được Chu Y và Phàm Vũ nhưng làm sao qua mắt được hắn, bọn hắn có Vũ Hồn dung hợp, thời điểm ấy ngày nào cũng cùng tu luyện, nếu vũ hồn của Hoắc Vũ Hạo có vấn đề gì, Vương Đông phải là người biết đầu tiên. Ấy mà rõ ràng hắn hoàn toàn không phát hiện có gì khác lạ hết.
Mặc dù vậy Vương Đông vẫn im lặng đứng phía sau không lên tiếng vạch trần Hoắc Vũ Hạo.
Chu Y nói:
- Giờ ngươi sao rồi? Vũ Hồn không còn dấu hiệu thoái hoá nữa phải không?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Chu Y chau mày nói:
- Haiz, đúng là phiền phức, ngươi chẳng những đến muộn mà còn không có cả Hồn Hoàn thứ hai nữa, chỉ sợ học viện...
Hoắc Vũ Hạo chớp mắt nói:
- Chu lão sư, đệ tử có được Hồn Hoàn thứ hai rồi.
- Hả?
Chu Y kinh ngạc nhìn hắn, Phàm Vũ nói:
- Nàng để Vũ Hạo kể cho xong đã.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Lúc đó, khi đệ tử vừa rời khỏi học viện, bản thân nghĩ mình hoàn toàn không còn hi vọng gì nữa, rồi đột nhiên có một linh cảm nào đó không ngừng bảo đệ tử đi về phía bắc. Mà vũ hồn của đệ tử cũng càng ngày càng liên tục xuất hiện dấu hiệu vỡ nát, cũng trong lúc đó, một luồng khí tức xuất hiện bảo đệ tử cứ đi về phía bắc đi. Trong trạng thái hoảng hốt, đệ tử cứ đi cứ đi, đến khi ý thức được thì xung quanh đã tràn ngập một màu trắng xoá, khắp nơi lạnh như băng. Đệ tử cảm thấy rất rất lạnh, lúc này vũ hồn thoái hoá càng lúc càng mãnh liệt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ vậy. Rồi sau đó, do quá lạnh và căng thẳng, đệ tử hôn mê luôn. Lúc ấy đệ tử rất sợ, đệ tử sợ mình ngủ rồi vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa. Một thời gian dài trôi qua, đệ tử không biết mình ngủ bao lâu nữa, nhưng chắc chắn vì lần ngủ say này mà đệ tử trở về muộn.
Phàm Vũ và Chu Y liếc mắt nhìn nhau, ở khu vực gần học viện Sử Lai Khắc tuy vẫn còn chút lạnh lẽo nhưng khí hậu đã vào mùa xuân rồi. Nếu nói một nơi mà khắp nơi đều là băng tuyết vậy chắc chắn phải là vùng cực bắc quanh năm không có bóng người. Trời ơi, Hoắc Vũ Hạo chẳng những không đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà ngược lại đi đến một nơi xa đến vậy. Hơn nữa còn là vì bị dấu hiệu thoái hoá dẫn dắt đến. Chuyện này quá hoang đường mà.
Hoắc Vũ Hạo tiếp tục kể:
- Lúc đệ tử tỉnh lại liền thấy mình bị vùi sâu trong một đống tuyết. Khi ấy đập vào mắt đệ tử là một mảng trắng xoá, đệ tử cứ tưởng mình đã chết rồi. Một lát sau, đệ tử phát hiện cơ thể mình có gì đó không đúng, hồn lực xuôi chảy bình thường, còn vũ hồn Linh Mâu thì ổn định một cách kỳ lạ. Không còn vấn đề gì nữa hết.
- Đệ tử hết sức kinh ngạc, rồi từ từ chui ra khỏi đống tuyết ấy, sau đó mới biết mình vẫn còn sống. Càng kinh ngạc hơn chính là trong cơ thể của đệ tử dường như có thêm một luồng lực lượng. Cách chỗ đệ tử bất tỉnh không xa có xác một con bọ cạp màu trắng ngọc. Cả người nó chỉ có cái đuôi là màu xanh biếc, lớp vỏ bên ngoài phủ rất nhiều thuỷ tinh, tuy nó đã chết từ lâu nhưng đệ tử vẫn cảm nhận được sự cường đại của nó.
- Băng Bích Hạt?
Chu Y hít sâu một hơi nói. Còn Phàm Vũ thì đầy vẻ khiếp sợ.
Vương Đông bên cạnh nhịn không được hỏi:
- Chu lão sư, Băng Bích Hạt là gì?
Chu Y nói:
- Nó là một ma thú cực kỳ cường đại ở cực bắc. Bọn nó thường sống theo một quần thể khổng lồ. Bộ tộc này là một chúa tể thực sự ở nơi lạnh giá khủng khiếp đó. Chúng nó có thuộc tính băng cực hạn, hơn nữa, bọn chúng chỉ sinh trưởng ở vùng trung tâm của cực bắc thôi. Mà nơi đó là một trong những cấm địa của hồn sư chúng ta. Ở nơi nhiệt độ cực thấp đó cho dù là những cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng không dám tuỳ tiện tiến vào. Vậy mà không ngờ Vũ Hạo có thể đến gặp một con Băng Bích Hạt và an toàn trở về.
Vốn trong lòng Chu Y và Phàm Vũ vẫn còn chút nghi ngờ nhưng sau khi nghe Hoắc Vũ Hạo mô tả chi tiết về Băng Bích Hạt liền tin tưởng hơn rất nhiều. Hồn thú ở cực bắc tuy rằng rất nhiều nhưng thông tin về bọn chúng rất ít, trong giáo trình của học viên ở năm nhất đến năm thứ sáu đều không có nhắc đến. Nếu không phải thực sự đã gặp làm sao Hoắc Vũ Hạo có thể miêu tả cụ thể như vậy?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đệ tử cũng không biết nó chết như thế nào, nhưng từ lúc đó trong cơ thể dường như có thêm một luồng năng lượng đặc biệt, đệ tử thử dùng hồn lực tác động vào nó thì...
Vừa nói Hoắc Vũ Hạo vừa đưa hai tay của mình lên, tích tắc sau, từ đôi mắt màu xanh biếc của hắn loé ra một luồng ánh sáng màu trắng đục, ngay sau đó, nhiệt độ trong phòng làm việc của Chu Y từ từ hạ xuống.
Sự lạnh lẽo đến bất ngờ này khiến Vương Đông nhịn không được rùng mình một cái, còn Chu Y và Phàm Vũ thì thấy rõ ràng đôi tay của Hoắc Vũ Hạo đã được một lớp màng trong suốt rực rỡ bao phủ, y hệt như một cái bao tay bằng kim cương vậy.
Rốt cuộc Phàm Vũ cũng không thể ngồi yên được nữa, hắn đứng lên chìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo. Ngay sau đó, hắn thấy trước mặt Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một Hồn Hoàn màu tím đang từ từ bay lên.
- Hồn Hoàn ngàn năm.
Vương Đông giật mình hét lên.
Màu tím, còn không phải là Hồn Hoàn ngàn năm nữa sao, có điều, tình huống này có chút quái lạ a.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng cởi áo xuống để lộ ra nửa thân trên.
- Aaaaaaaaaa.
Vương Đông đứng sau lưng hắn hét to một tiếng, ngay sau đó đập vào mắt hắn là hình xăm của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, cái hình xăm này hết sức sống động khiến hắn vừa trông thấy liền bị doạ nhãy dựng lên.
Hoắc Vũ Hạo từ từ xoay người quay lưng về phía Phàm Vũ và Chu Y cho hai người xem. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trên đường trở về, khi hắn và Thiên Mộng Băng Tằm đang thảo luận tìm lý do thích hợp, hắn có hỏi Thiên Mộng Băng Tằm, không biết các lão sư ở học viện có nhận ra sự khác biệt giữa Băng Bích Đế Hoàng Hạt và Băng Bích Hạt bình thường không.
Thiên Mộng Băng Tằm trả lời rất đơn giản:
- Tất cả những người từng trông thấy Băng Bích Đế Hoàng Hạt đều đã chết.
- Băng Bích Hạt... thật là Băng Bích Hạt. Vũ Hạo, ngươi... ngươi... chuyện này không thể nào...
Chu Y hoàn toàn không dám tin vào sự thật trước mắt, Phàm Vũ cũng không ngoại lệ, cả hai vợ chồng nhìn hắn chằm chằm như trông thấy quái vật.
Hoắc Vũ Hạo mặc lại quần áo, thu hồi vũ hồn của mình rồi thành thành thật thật đứng sang một bên.
- Sư phụ, Chu lão sư, đệ tử cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Hai người hiểu biết nhiều hơn đệ tử, có thể giúp đệ tử giải đáp thắc mắc này không? Từ sau khi có luồng năng lượng này, đệ tử không còn cảm thấy lạnh nữa, dường như đã trở thành một bộ phận của vùng đất băng giá ấy rồi.
Đột nhiên hai mắt Chu Y sáng lên, quay sang nhìn Phàm Vũ:
- Chàng, có khi nào là vũ hồn Bản Thể của nó thức tỉnh lần thứ hai không? Thiếp nghe Vương Ngôn lão sư từng nói nếu hồn sư có vũ hồn Bản Thể cao cấp có thể sẽ xuất hiện tình huống vũ hồn thức tỉnh lần thứ hai. Nếu đúng thế thì có thể giải thích rõ ràng trường hợp của nó rồi. Hay giờ thiếp đi hỏi Vương Ngôn thử xem.
Chu Y là người nói xong làm liền, vừa dứt lời dã lập tức bước đi, Phàm Vũ nghe xong liền giơ tay nắm tay nàng kéo lại.
- Không được, không thể đi. Nàng bình tĩnh lại nào, nếu chuyện này để Vương Ngôn biết, nàng nghĩ hệ Vũ Hồn sẽ bỏ qua Vũ Hạo sao?
Chu Y giật mình ngẩng đầu nhìn Phàm Vũ, nàng thấy ánh mắt đầy kiên quyết của hắn liền giật mình tỉnh ngộ, sau đó im lặng lui về.
Phàm Vũ lại ngồi xuống ghế, nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vũ Hạo, tình huống vừa xảy ra trên người con là một chuyện vô cùng hiếm thấy. Cả ta và Chu Y đều là lần đầu tiên nghe thấy. Cho nên, chúng ta cũng không thể giải thích chính xác được. Nhưng ta đoán nó có quan hệ đến vũ hồn Bản Thể của con. Vũ hồn Bản Thể từ trước đến nay đều vô cùng kỳ quái. Trên đại lục này cũng có một tông môn thần bí gọi là Bản Thể Tông, bọn họ từ trước đến giờ luôn tìm kiếm những hồn sư có vũ hồn Bản Thể về bồi dưỡng và đạo tạo. Có lẽ chỉ có bọn họ mới biết rõ tình huống chính xác trên người con là gì. Nhưng theo ta thấy đây không hẳn là chuyện xấu. Có lẽ, con đã có thêm một vũ hồn nữa, mà vũ hồn này cũng đã có một Hồn Hoàn ngàn năm. Có lẽ nó là từ con Băng Bích Hạt chết bên cạnh con đó. Con tại sao vũ hồn thứ hai của con lại là Băng Bích Hạt thì ta cũng không hiểu nổi. Nhưng chắc chắn đối với con, nó là một chuyện cực kỳ tốt. Băng Bích Hạt chính là hồn thú có thuộc tính băng cực kỳ cao cấp trong những Thú Vũ Hồn của hệ Cường Công. Sau này con tu luyện có lẽ sẽ còn nhiều ưu đãi nữa. Ta giải thích như thế con đã hiểu chưa?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói.
- Dạ. Nhưng giờ đệ tử phải làm sao đây sư phụ?
Phàm Vũ nói:
- Chuyện con đến muộn cứ để ta giải quyết, ta sẽ chính thức tuyên bố con là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo. Hơn nữa cũng sẽ nói lên trên con đi làm nhiệm vụ cho ta nên mới về muộn. Nhưng nếu thế thì sau này con không còn cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm của hệ Vũ Hồn nữa. Sư phụ không muốn ép con, ta cũng dám chắc với Vũ Hồn Song Sinh, mà vũ hồn thứ hai có Hồn Hoàn ngàn năm thế này, con sẽ không bị khai trừ đâu. Giờ con có thể tuỳ ý chọn hệ Vũ Hồn hoặc hệ Hồn Đạo.
- Còn tương lai của con, dù con ở hệ Vũ Hồn hay hệ Hồn Đạo, ta nghĩ con nên tu luyện vũ hồn Linh Mâu là chủ đạo. Ưu thế của Vũ Hồn Song Sinh chính là về sau khi tu vi con đạt một mức mình ưng ý rồi mới tiếp tục phụ thêm Hồn Hoàn vào vũ hồn thứ hai cũng được. Mà con đường con tu luyện trước giờ cũng rất ổn, hơn nữa vũ hồn Linh Mâu cũng đã có thêm một Hồn Hoàn rồi, giờ cứ tiếp tục tu luyện vũ hồn Linh Mâu vẫn tốt hơn là vũ hồn mới, mà vũ hồn mới này cũng quá mức kỳ lạ đi, để ta quan sát một thời gian đã. Thôi giờ con cho chúng ta xem Hồn Hoàn thứ hai của vũ hồn Linh Mâu đi.
Nhấn Mở Bình Luận