Tiền Đa Đa cười cười nói:
- Còn không phải tên nhóc trong đội vô địch kỳ sát hạch Tân Sinh nhưng không được chọn làm đệ tử hạch tâm nữa sao? Tất cả cũng vì Hồn Hoàn đầu tiên của nó chỉ là Thập niên Hồn Hoàn. Lúc Phàm Vũ tìm ta, ta cũng cảm thấy không đáng giá, nhưng dù sao nó cũng góp phần giúp ta thắng ngươi một trận. Thắng ngươi thật không dễ a, sau này giữ nó bên hệ Hồn Đạo, thỉnh thoảng gặp nó lại nhớ đến bộ dạng thua cuộc của ngươi, tâm trạng cũng thoải mái hơn haha. Cho nên, ta mới đồng ý. Ta chỉ đến nói với ngươi một tiếng thôi, những chuyện còn lại để Phàm Vũ lo liệu. Thôi ta về đây, còn biết bao là chuyện phải làm a.
Nói xong lão liền đứng dậy phủi mông bỏ đi.
Ngôn Thiểu Triết nhìn bóng lưng Tiền Đa Đa khuất dần cảm thấy có chút không đúng, lão lập tức chộp lấy cái Truyền Thanh Hồn Đạo Khí, sau đó rót hồn lực vào một nút kim loại.
- Duy Luân hả?
Ngôn Thiểu Triết trầm giọng nói:
Bên kia đột nhiên vang lên giọng nói của Đỗ Duy Luân.
- Chào Ngôn viện trưởng, ta đây.
Ngôn Thiểu Triết nói:
- Ngươi kiểm tra dùm ta xem có phải một đệ tử đến muộn tên là Hoắc Vũ Hạo không?
Đỗ Duy Luân có chút kinh ngạc nói:
- Đúng là trùng hợp, vừa có mấy học viên tố cáo với ta, có một học viên tên là Hoắc Vũ Hạo, đã đến muộn còn công khai đến lớp. Ta đang chuẩn bị xử lý chuyện này đây.
Ngôn Thiểu Triết nói:
- Theo hiểu biết của ngươi, tiểu tử Hoắc Vũ Hạo này thế nào? Thiên phú ra sao?
Đỗ Duy Luân nói:
- Tên nhóc này cũng có chút thiên phú, năm ngoái cùng Vương Đông và Tiêu Tiêu đạt được chức quán quân trong kỳ thi sát hạch Tân Sinh. Vũ hồn của nó là Linh Mâu, Hồn Kỹ chắc là một dạng kỹ năng của hệ tinh thần. Năng lực chỉ bình thường thôi, nhưng có dấu hiệu của vũ hồn Bản Thể. Vì trong kỳ sát hạch đạt được chức quán quân nên được hưởng đãi ngộ như đệ tử hạch tâm, nhưng đến năm nay là kết thúc rồi. Hơn nữa, lần này hắn đến muộn, chắc có lẽ sẽ bị khai trừ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngôn Thiểu Triết hỏi tiếp:
- Ta nhớ hình như Hồn Hoàn của nó chỉ có mười năm phải không?
Đỗ Duy Luân nói:
- Dạ. Nó nhập học theo diện ưu tiên vì là người của Đường Môn. Nghe nói khi mới nhập học tu vi của nó chỉ mới cấp mười ba, bây giờ có lên được cấp hai mươi chưa ta cũng không rõ. Rất có thể là không được, nhưng như thế càng tốt, không đủ hai mươi cấp thì nhất định sẽ bị khai trừ. Còn về chuyện vũ hồn Bản Thể, Vương Ngôn đã tìm Huyền lão nhờ lão đến quan sát, nhưng kết quả đã khiến Huyền lão thất vọng, lão còn bảo nó chẳng đáng để bồi dưỡng. Sau đó, nó phối hợp với Vương Đông thi triển ra Vũ Hồn dung hợp kỹ, lúc đó Vương Ngôn cũng đã tìm đến Huyền lão một lần nữa, lần này Huyền lão chính thức xác định vũ hồn của nó không thể nào giác tỉnh một lần nữa. Từ đó về sau chúng ta cũng không đặc biệt chú ý gì đến nó.
Nghe xong những lời của Đỗ Duy Luân, Ngôn Thiểu Triết lập tức tươi cười. Khả năng đánh giá của Đỗ Duy Luân trước giờ chưa từng mắc sai lầm. Chỉ là một đệ tử bình thường thôi, ấy vậy mà khi cần là lão có thể lập tức nói rõ năng lực lẫn quá trình tiến vào học viện rồi thời gian ở đây học tập ra sao, bấy nhiêu đã đủ chứng tỏ năng lực quản lý của lão tốt như thế nào.
- Được, vậy thì chuyện này không cần ngươi xử lý nữa. Ban nãy Tiền Đa Đa đến tìm ta, hắn muốn sử dụng yêu cầu cá cược lần trước, nên từ giờ Hoắc Vũ Hạo là đệ tử hạch tâm của bọn họ. Nghe nói là do con bé Chu Y năn nỉ Phàm Vũ, Phàm Vũ mới cầu tới hắn. Nếu chỉ là học viên bình thường thì thôi cứ cho bên hệ Hồn Đạo đi, đỡ phải bị lão gia kia léo nhéo suốt ngày.
- Tiền viện trưởng đến chổ ngài xin người? Chuyện này thật kỳ lạ. Có nên đợi kỳ sát hạch thăng cấp xong xuôi để xác định lại năng lực của nó rồi hẵng quyết định không?
Đỗ Duy Luân suy nghĩ cẩn thận nói.
Ngôn Thiểu Triết lập tức đáp:
- Thôi quên đi, nó có thể qua được sát hạch không còn chưa biết nữa. Với lại cho dù nó có được Hồn Hoàn thứ hai thì sao, với thuộc tính tinh thần của nó, Hồn Kỹ thứ hai chắc cũng chả mạnh mẽ gì. Hồn Hoàn đầu tiên lại còn là mười năm, chả có tiền đồ. Tặng cho Tiền Đa Đa là được rồi. Không thôi hắn cứ làm phiền ta mãi, thế này coi như chúng ta hào phóng với hệ Hồn Đạo một lần. Vậy đi.
- Dạ.
Đỗ Duy Luân đáp lời rồi cả hai cùng gác máy.
Cả Ngôn Thiểu Triết lẫn Đỗ Duy Luân đều giống nhau, hoàn toàn không chút coi trọng Hoắc Vũ Hạo, học viện Sử Lai khắc có quá nhiều thiên tài, với những biểu hiện bình thường của Hoắc Vũ Hạo làm sao khiến bọn họ chú ý được chứ.
Nhưng bọn họ không biết, Tiền Đa Đa vừa rời khỏi đảo Hải Thần trở về bên ngoại viện hệ Hồn Đạo lập tức cười to ba tiếng, vẻ mặt còn vô cùng đắc ý, bộ dạng hắn lúc này thậm chí còn hơn cả lần trước thắng cược với Ngôn Thiểu Triết nữa.
- Lão Ngôn a lão Ngôn, thật sự là ngại quá, không ngờ ngươi dễ mắc câu như vậy. Ha ha, ta không ngờ có ngày hệ Hồn Đạo của ta cũng có được đệ tử có vũ hồn Song Sinh, ha ha ha. Hoắc Vũ Hạo đúng là phúc tinh của ta, ta lại chiếm tiện nghi của lão già đó một lần nữa rồi. Tu luyện tám tháng đã thành Hồn Đạo Sư cấp hai, vũ hồn Song Sinh, Vũ Hồn cao cấp nhất trong hệ băng - Băng Bích Hạt. Hoàn mỹ... hoàn mỹ a ha ha ha ha ha ha ha...
***
Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không biết mình đã trở thành đề tài của cả hai hệ Vũ Hồn lẫn Hồn Đạo. Lúc này hắn còn đang bận nghe Chu Y giảng dạy quy tắc kỳ sát hạch thăng cấp. Ngoài lần sát hạch Tân Sinh lúc đầu, tất cả những kỳ sát hạch còn lại đều rất quan trọng. Nếu không đạt yêu cầu thì đơn giản thôi, cuốn gói về nhà. Cho dù là đệ tử hạch tâm cũng không ngoại lệ. Đương nhiên chưa từng xuất hiện tình huống đệ tử hạch tâm không vượt qua được kỳ sát hạch.
Chu Y đứng trên bục giảng nói:
- Kỳ sát hạch từ năm nhất lên năm hai cũng dễ dàng thôi. So với các kỳ sát hạch ở lớp cao cấp thì của các ngươi đơn giản hơn rất nhiều. Nội dung sát hạch của lớp chúng ta và lớp ban Hai sẽ giống nhau, còn ban Ba và ban Bốn thì năng lực vũ hồn khác biệt nên sẽ có kiểu sát hạch khác.
- Kỳ sát hạch này của chúng ta sẽ diễn ra ở Đấu Thú Khu, có lẽ đa số các ngươi đều không biết Đấu Thú Khu ở đâu phải không? Chính xác thì nó ở phía nam của Đấu Hồn Khu, khu vực này cũng giống như một toà thành bình thường, bao quanh nó là một dãy tường thành màu xám. Nó là nơi nuôi giữ một vài loại hồn thú của học viện. Đặc biệt nó còn là nơi để các đệ tử cao cấp tu luyện nữa. Nếu sau này các ngươi còn có thể ở lại đây đến năm tư thì cũng sẽ có cơ hội đến đó tu luyện. Nhưng hiện giờ nó là địa điểm khảo hạch của các ngươi.
- Kỳ sát hạch này, các ngươi sẽ đánh nhau với hồn thú, còn hồn thú thế nào sẽ do các ngươi tự chọn. Hồn thú không giống nhau thì giá trị cũng khác nhau, khiêu chiến với hồn thú tu vi càng cao thì điểm càng lớn. Kỳ sát hạch này sẽ do lão sư cao cấp chấm điểm, tối đa là một trăm, đạt được sáu mươi thì xem như thông qua sát hạch.
- Giờ ta có vài lời nhắc nhở các ngươi. Thứ nhất không nên quá nhát gan chọn hồn thú tu vi thấp, cho dù các ngươi có thắng cũng chưa chắc có thể thông qua sát hạch. Thứ hai không được lỗ mãng chọn hồn thú quá cao, chẳng may trong lúc sát hạch, các lão sư không kịp cứu viện thì...
Nói đến đây, hai mắt Chu Y lộ ra vẻ sắc bén, khiến các học viên đang chăm chú lắng nghe lạnh cả người. Đúng là bọn chúng đều đã gặp qua hồn thú, nhưng một mình đánh nhau với chúng thì quá thật không phải là ai cũng từng thử. Tất cả bọn chúng đều còn bé, dĩ nhiên lúc đạt được Hồn Hoàn đều có người trợ giúp. Không phải ai cũng lớn mật và may mắn như Hoắc Vũ Hạo cả.
- Thứ ba, không phải miễn các ngươi thua là bị loại bỏ. Nếu các người khiêu chiến một hồn thú cao cấp và trong quá trình chiến đấu biểu hiện không quá tệ thì cũng còn cơ hội. Có điều, tiêu chuẩn trong kỳ sát hạch này của hệ Cường Công và hệ Khống Chế sẽ có chút khác biệt. Hệ Cường Công nghiêng về mặt đánh bại hồn thú, còn hệ Khống Chế thì chủ yếu phải khống chế hồn thú, nếu không thể chiến thắng thì cứ cố gắng kiên trì, càng được lâu càng cao điểm.
Hoắc Vũ Hạo lắng nghe từng câu từng chữ của Chu Y hết sức chăm chú, bọn hắn đã đánh cược với Đái Hoa Bân rồi, làm sao không chăm chú cho được. Nếu thua thì phải quỳ xuống nhận sai, chuyện này đối với người khắc thì sẽ có chút lo lắng, nhưng hắn thì không. Chỉ nghĩ đến chuyện Đái Hoa Bân quỳ xuống nhận sai với mình thì hắn liền cảm thấy dường như mình đã báo thù được một chút rồi. Cho nên bất kể thế nào, lần cá cược này bọn hắn phải thắng.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Bình thường trừ khi học viện có chuyện gì đặc biết, nếu không sẽ chẳng bao giờ xuất hiện tình huống này. Cả Vương Ngôn lẫn Chu Y đều lặng người đi một chút. Vương Ngôn đang đứng ngay cửa liền xoay người mở cửa ra.
Trước cửa lớp là một vị lão sư, các học viên trong lớp không biết nàng, cả Hoắc Vũ Hạo cũng thế. Hắn nào biết chính vị lão sư này đã đưa cho hắn khối Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt ngày ấy, cũng chính là người từng thua Chu Y một lần cá cược - lão sư Mộc Cận. Sau lưng nàng còn có hai lão sư khác của học viện nữa.
Sắc mặt Chu Y chợt trầm xuống.
- Mộc lão sư, ngươi không ở bên lớp ban Hai mà chạy qua bên ban Một làm gì?
Không biết có phải vì cố ý khiêu khích Chu Y hay không mà vừa hay tin Chu Y làm lão sư chủ nhiệm ban Một, Mộc Cận liền làm lão sư chủ nhiệm ban Hai.
Mộc Cận lạnh nhạt nói:
- Ta nghe nói lớp ngươi có học viên hôm qua không đến trình diện mà hôm nay vẫn có thể vào lớp nên đến xem một chút thôi. Mà thật ra cũng không phải là ta tìm ngươi, mà là hai lão sư này muốn tìm người.
Vẻ mặt Chu Y càng lúc càng lạnh lùng hơn, nàng từ trên bục giảng đi xuống, đến trước mặt hai lão sư vừa đến, một nam lão sư tuổi trung niên đứng bên trái nói:
- Chu lão sư, Vương lão sư, chúng ta nhận được tố cáo của các học viên bảo là trong lớp các người có một học viên tên là Hoắc Vũ Hạo hôm qua không đến trình diện mà hôm nay vẫn lên lớp học. Nội quy của học viện các người chắc đã rõ, giờ chúng ta đến dẫn học viên kia đi làm thủ tục thôi học.
Vương Ngôn nhìn Chu Y, Chu Y cười nhạt một tiếng nói:
- Lý lão sư, Lục lão sư, chuyện là thế này. Hoắc Vũ Hạo kia chính là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo. Hôm qua nó về muộn là vì chấp hành nhiệm vụ của hệ Hồn Đạo, hệ Hồn Đạo sẽ giải thích rõ với các ngươi sau.