Áp lực Vương Đông phải chịu so với những đệ tử khác ít hơn một chút, vì hắn quá quen thuộc Hoắc Vũ Hạo rồi, hơn nữa hai người còn có Vũ Hồn Dung Hợp Lực, bất kể Hoắc Vũ Hạo sử dụng cái gì cũng sẽ không đem lại uy hiếp quá lớn cho hắn, lúc này hắn nghe Vương Ngôn nói đến đây cũng không kềm được sự tò mò mà lên tiếng hỏi:
- Vương lão sư, thế Hồn Hoàn Thần Cấp có màu gì?
Vương Ngôn đáp:
- Ta cũng không rõ nữa. Theo tư liệu ghi lại thì tiên tổ Đường Tam có hai vũ hồn, Hồn Hoàn thứ chín của vũ hồn Lam Ngân Hoàng có màu vàng lam, còn của vũ hồn Hạo Thiên Chùy lại không giống như thế, vì nó có màu vàng sẫm. Cả hai rất có thể đều là Hồn Hoàn Thần Cấp, vì thế ta đoán, màu sắc của Hồn Hoàn Thần Cấp sẽ biến đổi tùy theo vũ hồn của hồn sư.
Vương Đông lại hỏi tiếp:
- Ơ ban nãy lão sư bảo Hồn Hoàn thứ mười mới có Hồn Hoàn Thần Cấp mà? Sao Hồn Hoàn thứ chín của tiên tổ Đường Tam đã là Hồn Hoàn Thần Cấp rồi?
Vương Ngôn mỉm cười đáp:
- Cái này lại phải kể đến một truyền kỳ khác trong lịch sử Đấu La Đại Lục của chúng ta, bí mật này cho dù các lão sư khác cũng hiếm người biết đến. Người xưa đồn đại rằng khi ấy có một hồn thú gọi là Thâm Hải Ma Kình Vương, tu vi của nó ở khoảng trăm vạn năm, nhưng cụ thể có qua mức trăm vạn năm hay chưa thì không ai rõ cả. Trong tư liệu chỉ nói khi tiên tổ Đường Tam hấp thu Hồn Hoàn thì có một năng lực nào đó của ngài kết hợp vào khiến nó trở thành Hồn Hoàn Thần Cấp màu vàng sẫm. Còn một chuyện quan trọng hơn nữa là khi ngài hấp thu Hồn Hoàn này thì tu vi đã đạt đến cấp bật tuyệt đỉnh, một trăm cấp, khi ấy ngài đã gần như trở thành thần rồi, thế nên mới có khả năng đánh chết được Thâm Hải Ma Kình Vương.
Từ lúc Vương Ngôn nói đến chuyện tiên tổ Đường Tam có Hồn Hoàn Thần Cấp thì Hoắc Vũ Hạo đã ngây người rồi, sau đó nghe tiếp tin ngày xưa từng có một hồn thú vượt qua cấp một trăm lại càng kinh hãi.
Lúc này bản thân hắn cũng không kềm được mà mở miệng hỏi:
- Vương lão sư, tu vi của con Thâm Hải Ma Kình Vương kia thật sự đã đạt đến trăm vạn năm sao?
Vương Ngôn lắc đầu nói:
- Thật ra suốt vạn năm nay đã có rất nhiều người nghiên cứu vấn đề này rồi, nhưng vẫn chưa có kết quả chính xác được. Thường thì cấp bậc cao nhất mà hồn thú đạt được là mười vạn năm. Khi đó bọn chúng sẽ phải vượt qua một kiếp nạn, và bọn chúng sẽ có quyền chọn độ kiếp hay hóa thân thành người. Ta đã nói qua, miễn hồn thú nào độ kiếp thành công liền trở thành Hồn Thú Siêu Cấp ngay. Nhưng từ lúc đó, bọn chúng phải liên tục cứ mười vạn năm độ kiếp một lần, đến khi nào thành công đủ mười lần thì bọn chúng sẽ như cá chép hóa rồng. Con Thâm Hải Ma Kình Vương kia cũng không ngoại lệ. Cho nên, bất luận tu vi của nó có đạt đến trăm vạn năm hay không mà nó không đạt đủ yêu cầu thì vẫn phải là Hồn Thú Siêu Cấp chứ chẳng thể thành Thần được. Đương nhiên, cũng chỉ có Thần Cấp mới có thể khuất phục được Hồn Thú Siêu Cấp khủng bố như nó. Nếu tiên tổ Đường Tam không có thực lực như vậy thì cho dù có giết được Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không thể hấp thu nó thành Hồn Hoàn và cả Hồn Cốt kia được.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vương lão sư, tiên tổ Đường Tam khi thành Thần rời bỏ thế giới chúng ta, ngoài vũ hồn Lam Ngân Hoàng và Hạo Thiên Chùy còn có vũ hồn nào khác không?
Vương Ngôn lắc đầu nói:
- Hẳn là không. Khi ấy tiên tổ Đường Tam từng đại chiến một trận với Vũ Hồn Điện, đối thủ của ngài là hai cường giả Thần Cấp, và trong tư liệu ghi lại hoàn toàn không có chi tiết nào nhắc đến việc ngài có một vũ hồn thứ ba cả. Vũ Hạo, tại sao con lại hỏi thế?
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:
- Đệ tử chỉ thuận miệng hỏi thôi, Thần Cấp cách chúng ta xa quá. Con chỉ tò mò không biết đạt đến cấp Thần có vũ hồn thứ ba không nữa?
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Con nghĩ ra được chuyện này là tốt lắm, với những người nghiên cứu vũ hồn như chúng ta, giả thuyết càng lớn mật lại càng thú vị, cứ thoải mái tưởng tượng rồi từ từ tìm hiểu chứng minh sao. Được rồi, dừng lại đi.
Câu cuối cùng này là hắn nói riêng với Hoắc Vũ Hạo, sau đó các đệ tử khác liền cảm thấy nhẹ cả người, cảm giác đột nhiên được thả lỏng khiến hồn lực dao động một cách kịch liệt đúng là vô cùng sảng khoái a. Lúc này bọn hắn mới giật mình nhận ra bản thân họ đã không còn bị áp lực từ Hồn Hoàn vạn năm của Hoắc Vũ Hạo đè nén nữa.
Vương Ngôn nhìn bộ dạng như vừa trút được gánh nặng của các học viên rồi mỉm cười nói:
- Bất luận là áp lực từ hồn thú hay hồn sư đều là một dạng khiến tinh thần của mình sinh ra cảm giác sợ hãi. Nếu tinh thần của mình mạnh mẽ thì áp lực có mạnh đến mức nào cũng có thể đứng vững được. Vừa rồi tinh thần của các ngươi bị ta gây chú ý nên mới không cảm nhận được áp lực nữa. Sau buổi học này các ngươi về cẩn thận ngẫm nghĩ lại từng cảm giác mình vừa trải qua rồi rút kinh nghiệm cho kỳ sát hạch sắp tới. Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Ngày mai chúng ta lại tiếp rục rèn luyện thế này.
Mỗi học viên trong lớp, bao gồm cả Hoắc Vũ Hạo, lúc này đều nhìn Vương Ngôn bằng ánh mắt kính phục. quả thật, về phương diện giảng dạy, Chu Y không bằng vị bác học Vương Ngôn này. Nhưng về phương diện kiểm soát học viên, Chu Y lại thắng tuyệt đối. Hai người bọn họ cùng hợp tác với nhau đúng là có thể cùng bổ trợ một cách hoàn hảo nhất. Ít nhất sau một năm đầu, tất cả học viên đều đã có hai Hồn Hoàn.
Lúc này vẫn khá lâu nữa mới đến giờ cơm nên Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liền về ký túc xá, sau đó dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hoắc Vũ Hạo, cả hai bắt đầu tu luyện.
Hôm nay đúng là không phải vì Hoắc Vũ Hạo quá siêng năng, chỉ vì trong lòng hắn đang có hàng tá câu hỏi muốn hỏi Thiên Mộng Băng Tằm. Trước giờ hắn ở cùng phòng ở Vương Đông, chỉ khi nào cả hai tu luyện hắn mới có cơ hội nói chuyện với Thiên Mộng Băng Tằm mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hồn lực trong cơ thể của cả hai bắt đầu lưu chuyển, sau đó tần số dao động càng lúc càng tăng cao. Tu vi của hắn và Vương Đông đều có một bước nhảy vọt về chất nên ưu đãi trong việc tu luyện thế này càng lúc càng rõ rệt.
- Thiên Mộng ca, Thiên Mộng ca.
Hoắc Vũ Hạo vừa tiến vào trạng thái minh tưởng liền vừa khống chế hồn lực di chuyển theo quỹ đạo vừa hô to gọi nhỏ Thiên Mộng Băng Tằm.
Rất nhanh sau đó liền có tiếng nói đáp lại của Thiên Mộng Băng Tằm, giọng nói của nó có vẻ hết sức mệt mỏi:
- Cái gì nữa đây? Vì chuyện Thâm Hải Ma Kình Vương sao?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Dạ. Thiên Mộng ca, con Thâm Hải Ma Kình Vương kia cũng là hồn thú trăm vạn năm thật sao?
Thiên Mộng Băng Tằm cười to nói:
- Không phải đệ đã có đáp án rồi sao?
Đúng vậy, ban nãy sở dĩ Hoắc Vũ Hạo hỏi Vương Ngôn chuyện tiên tổ Đường Tam khi đó có vũ hồn thứ ba hay không chính vì muốn xác minh xem con Thâm Hải Ma Kình đó có phải là hồn thú trăm vạn năm không.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Thế nó không phải thật sao?
Thiên Mộng Băng Tằm nói;
- Ta đã nói rồi, ta là hồn thú duy nhất trên đại lục này đột phá được cấp bậc trăm vạn năm. Vì ngay cái lúc ta đột phá cánh cửa đó, cái cảm giác đó ta không thể diễn tả được, nhưng ta biết chắc ta là hồn thú đầu tiên đạt được cấp độ này. Mặc dù trên đại dương số lượng hồn thú nhiều gấp mấy trên đất liền nhưng ta chắc chắn trong số chúng nó cũng không có hồn thú trăm vạn năm nào.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ơ vậy chẳng phải Thiên Mộng ca thành Thần rồi sao?
Trong lòng hắn lúc này có một chuyện vô cùng thắc mắc, nó cũng xuất phát từ lúc vũ hồn Linh Mâu của hắn có Hồn Hoàn thứ hai mang đến kỹ năng Mô Phỏng. Từ trước đến giờ Thiên Mộng Băng Tằm luôn không cho Hoắc Vũ Hạo biết màu sắc thật sự của Hồn Hoàn thứ nhất của vũ hồn Linh Mâu, nhưng nhờ bản tính
"siêng năng" của nó mà Hoắc Vũ Hạo mới có cơ hội biết được, bởi vì từ sau khi Hoắc Vũ Hạo có khả năng biến đổi màu sắc Hồn Hoàn thì nhiệm vụ hóa trang nó liền giao hết cho Hoắc Vũ Hạo. Đến tận lúc đó Hoắc Vũ Hạo mới biết hóa ra cái Hồn Hoàn trí tuệ kia có màu vàng ánh kim vô cùng rực rỡ.
Màu sắc Hồn Hoàn đó không giống bất cứ màu nào trong năm loại trắng vàng tím đen đỏ thường nghe nói. Mà ban nãy lão sư Vương Ngôn đã có nhắc đến chuyện Hồn Hoàn Thần Cấp của tiên tổ Đường Tam cũng có màu không giống bình thường, thế nên Hoắc Vũ Hạo mới đánh liều nghĩ rằng Hồn Hoàn đầu tiên kia của mình cũng là cấp Thần.
Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói:
- Làm gì dễ đến thế, ta mà là Thần thì làm sao để bọn oắt con trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bắt nạt được chứ? Đúng, Hồn Hoàn của ta cho đệ đúng là Hồn Hoàn Thần Cấp nhưng cũng không phải thật sự đạt cấp Thần. Đó là vì nó thiếu hai thứ, một là Thần Ấn trên người đệ, chỉ khi nào tu vi của đệ đạt đến cấp bậc cao nhất thì trên người đệ mới xuất hiện ấn ký này, cái thứ hai chính là Thần Vị. Đệ tưởng muốn thành Thần dễ lắm sao? Muốn đạt được nó đệ phải vượt qua vô số thử thách gian nan vô cùng. Hiện giờ đệ nghĩ đến chuyện đó vẫn còn qua sớm. Giờ đệ chỉ cần biết, ca là độc nhất vô nhị, là một Hồn Hoàn trăm vạn năm thật sự, như vậy là đủ rồi. Hiểu chưa?
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo đáp như cái máy. Sau đó cũng lại hỏi tiếp.
- Thiên Mộng ca, khoan khoan đi ngủ, đệ còn một câu hỏi nữa. Hôm nay đệ vừa thử sử dụng một Hồn Kỹ mà Băng Đế mang đến cho đệ. Nhưng không biết tại sao năng lượng đột nhiên lại khổng lồ như thế?
Thiên Mộng Băng Tằm bực bội nói:
- Đệ còn dám hỏi một câu vô nghĩa thế này sao? Đệ coi Băng Đế là gì? Nàng là một trong những Hồn Thú cường đại nhất trên đại lục này. Đệ mới chỉ hấp thụ được một lượng nhỏ năng lượng trong Hồn Hoàn và Hồn Cốt thôi, vậy mà thể chất đã biến đổi rất lớn rồi. Hơn nữa hai Hồn Kỹ nàng đem đến cho đệ đều là những kỹ năng thiên về sức mạnh. Kỹ năng cực mạnh mang thuộc tính băng cực hạn mà hôm nay đệ thi triển gọi là Băng Đế Ngạo. Bất quá, kỹ năng này chỉ phát huy được tác dụng mạnh nhất trong cận chiến mà thôi. Còn hai cái kỹ năng mà Hồn Cốt mang đến cho đệ thì thôi tạm thời đừng động đến, mắc công sử dụng xong đệ lại chẳng còn chút khí lực nào nữa. À quên, nếu đệ và cái đứa dung hợp hồn lực với đệ ấy, hai đứa cùng hợp lại thì có thể miễn cưỡng sử dụng một cái. Ài, thật ra hôm nay đệ phải cảm thấy tự hào rồi, vì cái người lúc chiều ra tay với đệ ấy là cái gì cái gì mà nhân loại bọn đệ gọi là Phong Hào Đấu La.
Hoắc Vũ Hạo thất kinh nói:
- Thiên Mộng ca, ý ca là, Cung lão sư hả???
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
-Cảm giác của ta không sai đâu… Thôi được rồi, ca đi ngủ đây, ngươi cứ tiếp tục cố gắng tu luyện đi nhé.
Hỏi đáp một hồi Hoắc Vũ Hạo cũng đã được giải đáp hết mọi thắc mắc, sau sự tình hôm nay thì lòng tin của hắn lại tăng lên rất nhiều.
Màn trình diễn của Hoắc Vũ Hạo tại Đấu Thú Tràng mau chóng lan truyền khắp ngoại viện, nhưng mọi người cũng biết là hắn có năng lực mô phỏng khí tức nên sự việc cũng không gây náo động quá lớn.
Kỳ thi thăng cấp năm hai tiến hành trễ hai ngày so với dự định, mà Chu Y sau khi đi họp về cũng cho Hoắc Vũ Hạo biết được một tin tức: Học viện yêu cầu Hoắc Vũ Hạo phải sát hạch lại và không được sử dụng Hồn Kỹ Mô Phỏng nữa. Tuy lúc này Hoắc Vũ Hạo chắc chắn có thể thông qua sát hạch nhưng Chu Y vẫn mong muốn hắn có thể phát huy tối đa sức lực để đạt thành tích cao nhất tại kỳ sát hạch này.
Đỗ Duy Luân rất khó chịu! Sau kỳ sát hạch thăng cấp hắn phải lập tức triệu tập một vài lão sư đến họp đột xuất, rồi lại còn đi báo cáo kết quả cho viện trưởng Ngôn Thiểu Triết. Mà viện trưởng nghe xong lại lập tức ra lệnh cho hắn phải tìm hiểu được Vũ Hồn thứ hai và Hồn Kỹ của Hoắc Vũ Hạo là gì.
…
- Nhị thiếu chủ à, việc này nguy hiểm quá. Học viện Sử Lai Khắc chính là học viện tốt nhất ở đại lục, bọn họ có rất nhiều cường giả, Phong Hào Đấu La ở đó cũng nhiều hơn Đế Quốc của chúng ta nữa. Nếu chúng ta liều lĩnh giết người tại học viện thì Công Tước đại nhân sẽ gặp rắc rối!
- Vậy nếu ta ra tay ở bên ngoài học viện?
- Nếu nơi đó ở xa học viện thì chúng ta có thể thử xem xét. Nhị thiếu chủ à, người phải giữ bình tĩnh. Còn nếu không thể chịu được thì ngài cũng nên hỏi ý kiến của Đại thiếu chủ.
- Không cần, ta đã nghĩ kỹ rồi. Lúc nãy ta tức giận qua nên không suy xét thiệt hơn, thôi các ngươi cứ tìm biện pháp đi. Nếu không có cách thích hợp thì ta sẽ ra tay, tất cả cũng vì danh dự của phủ Bạch Hổ Công Tước. Lúc đó các ngươi không được ngăn cản ta nữa!
- Vâng.
…
- Ha ha, lão già Ngôn Thiểu Triết lúc này chắc đang tức giận đến râu tóc dựng ngược lên rồi. Đã quá, đã quá… ha ha ha.
Tiền Đa Đa dựa lưng vào ghế đắc ý cười to.
Phạm Vũ ngồi ở đối diện cung kính nói:
- Tiền viện trưởng à, lần này thật sự cám ơn ngài.
Lúc này hắn vô cùng vui mừng, Tiền Đa Đa ra tay rất đúng lúc, ngay tại thời khắc quan trọng thì Hoắc Vũ Hạo đã được đưa về bên hệ Hồn Đạo, cho dù là Ngôn Thiểu Triết cũng không thể nói được gì.
Tiền Đa Đa khoát tay:
- Cám ơn gì chứ, ta làm tất cả cũng vì hệ Hồn Đạo thôi. Lão già Ngôn Thiểu Triết kia rất gian manh, chúng ta vẫn phải cảnh giác.
Phàm Vũ giật mình:
- Còn phải cảnh giác nữa sao? Tiểu Hoắc bây giờ đã là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo rồi mà!
Tiền Đa Đa nói:
- Không được lơi lỏng như thế, ta hiểu rất rõ con người của lão hồ ly kia. Hắn không dễ dàng chịu thua như thế đâu, tuy hắn không ác đến mức cưỡng bức trẻ em nhưng dụ dỗ thì hắn vẫn có thể làm được. Ngươi phải luôn theo sát Tiểu Hoắc không để thằng bé bị lão già kia giăng bẫy. Nói cho nó biết Ngôn Thiểu Triết có thể cho nó thứ gì thì chúng ta cũng có thể cho nó vật ấy. Ta không tin lão già ấy có thể cướp đi miếng thịt trước miệng ta… Vũ Hồn Song Sinh, ha ha ha. Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt của lão già ấy lúc này là ta đã vui rồi.
Phàm Vũ mỉm cười:
- Ta cảm thấy ngài nghĩ nhiều quá rồi. Ta tiếp xúc với Tiểu Vũ Hạo cũng được một thời gian, tính cách của nó ta cũng nắm khá rõ. Ta có thể cam đoan với ngài chỉ cần có đầy đủ điều kiện thì Tiểu Hoắc sẽ thăng cấp rất nhanh. Trong vòng năm năm ta sẽ giúp nó trở thành một Hồn Đạo Sư cấp năm rồi tiến vào nội viện, sau đó nó và Thái Đầu sẽ cùng nhau thực hiện kế hoạch của chúng ta.
- Kỹ năng Mô Phỏng của Tiểu Hoắc cũng đã giúp chúng ta giải quyết một vấn đề lớn của kế hoạch. Tuy kỹ năng này không thể dùng để công kích nhưng lại có năng lực che dấu tu vi của bản thân. Lần này cả trời cao cũng giúp đỡ hệ Hồn Đạo rồi, Hoắc Vũ Hạo chính là người tốt nhất cho kế hoạch Cực Hạn Đan Binh của chúng ta.
Tiền Đa Đa cũng gật đầu:
- Phàm Vũ à, ta có một đề nghị. Thằng nhóc Hoắc Vũ Hạo này rất không bình thường, thiên phú của nó cũng rất kỳ lạ. Chúng ta không thể đem cách đào tạo một Hồn Sư thông thường mà áp đặt cho nó. Ta nghĩ cũng nên thay đổi kế hoạch đối với Hòa Thái Đầu. Nếu sau này Hoắc Vũ Hạo là Cực Hạn Đan Binh thì chúng ta sẽ biến Hòa Thái Đầu thành kho vũ khí của Cực Hạn Đan Binh.
Phàm Vũ giật mình:
- Nhưng mà việc này có phần mạo hiểm. Nếu chúng ta thất bại thì…
Tiền Đa Đa nghiêm mặt trầm giọng:
- Không có nếu ở đây. Ngay cả Vũ Hồn Song Sinh cũng không giúp kế hoạch thành công thì chúng ta còn có cách nào? Được ăn cả ngã về không, phải có quyết tâm thì mới thắng lớn được.
Phàm Vũ nhíu mày:
- Nhưng ta vẫn hơi lo lắng, chúng ta cũng nên hỏi ý kiến của Thái Đầu một chút.
Tiền Đa Đa mỉm cười:
- Ừm, việc này cứ từ từ. Bọn chúng vẫn còn nhỏ, vẫn nên tu luyện cho căn cơ vững chắc đã. À, khi nào thì Tiểu Hoắc đến đây?
Phàm Vũ trả lời:
- Sau khi kết thúc sát hạch bên hệ Vũ Hồn thì nó sẽ đến.
Tiền Đa Đa nói:
- Tiểu Hoắc bây giờ đã là đệ tử hạch tâm của chúng ta. Sau khi kết thúc sát hạch bên đó thì ngươi nên dẫn nó sang đây tham gia kỳ sát hạch thăng cấp của hệ Hồn Đạo. Ta cũng rất muốn biết rõ năng lực chiến đấu của nó.
- Được!
Phàm Vũ trả lời đầy tự tin. Hoắc Vũ Hạo là đệ tử đắc ý nhất của hắn, đối với tên đệ tử này thì hắn luôn tin tưởng tuyệt đối.
***
Hai ngày sau.
Bên ngoài Đấu Thú Tràng.
- Hoắc Vũ Hạo kia, ngươi có dám tiếp tục đánh cược không.
Đái Hoa Bân bước ra chặn đường Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Hoắc Vũ Hạo chưa kịp trả lời thì Vương Đông đã nhanh miệng:
- Gì chứ? Vẫn không phục à? Ngươi biết Tiểu Hoắc của chúng ta bị hạn chế Hồn Kỹ nên mới dám chạy ra đánh cược đúng không? Thua chính là thua, ngươi không cần nói nhiều nữa! Chính ngươi mới hôm trước còn quỳ xuống nhận lỗi với bọn ta đấy.
Ánh mắt Đái Hoa Bân lập tức trở nên lạnh lùng:
- Hừ, một chút mưu mẹo vặt vãnh thì tính làm gì? Lần đấy là ta chấp nhận thua, lần này ta chỉ hỏi hai ngươi có dám tiếp tục đánh cược hay không mà thôi. Lần này một mình ta đánh cuộc với hai ngươi, ta chấp hai ngươi cộng điểm lại với ta đấy.
Đái Hoa Bân vừa nói xong thì Vương Đông đã nhảy lên:
- Tên Đái Hoa Bân kia, ngươi đừng quá kiêu ngạo.
Đái Hoa Bân lạnh lùng:
- Kiêu ngạo thì sao, dám hay không?
Vương Đông hăng máu cãi lại:
- Sao lại không dám, cược thì cược. Vẫn như lúc trước, lần này nếu ngươi thua thì phải lạy ba lạy.
Đai Hoa Bân nhìn sang Hoắc Vũ Hạo vẫn đang im lặng:
- Không dám à?
Hoắc Vũ Hạo trả lời một cách thản nhiên:
- Xem ra lần trước ngươi thua mà không phục! Được thôi, thích thì nhích!
Hai mắt Đái Hoa Bân híp lại nhìn hai người một lần nữa rồi xoay người bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của Đái Hoa Bân, Vương Đông cười nhẹ rồi nói:
- Ngươi đoán thật không sai, hắn chỉ là một tên tứ chi phát triển mà thôi, não quá phẳng, chỉ vì trả thù mà hắn dám làm tất cả. Nhưng nghĩ lại thì hắn khinh thường tụi mình quá.
Hoắc Vũ Hạo cũng mỉm cười:
- Cũng không phải là hắn xem thường tụi mình mà là do tụi mình che dấu quá tốt, nếu cứ suy đoán theo lẽ thường thì hắn sẽ mắc mưu thôi.
Hạo Đông lực chính là bí mật lớn nhất của hai người, nếu không có Hạo Đông lực thì tu vi của hai người không thể tăng lên với tốc độ chóng mặt như thế. Hoắc Vũ Hạo còn có bí mật về Vũ Hồn Song Sinh, về Hồn Hoàn và thân thế của Băng Đế…
Ngoài những việc đó ra, hắn còn có một bí mật cực lớn mà ngay cả các lão sư cũng không biết.
Sau hai ngày tu luyện với tốc độ chóng mặt thì Vương Đông đã dẫn Hoắc Vũ Hạo đi kiểm tra Hồn Lực. Kết quả là Vương Đông mang theo tâm trạng kinh hãi đi dùng điểm tâm: Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo đã tiến đến cấp hai mươi sáu.
Hồn lực của Hoắc Vũ Hạo đạt cấp mười ba khi tiến vào học viện Sử Lai Khắc, một năm sau hắn đã cấp hai mươi sáu. Có thể nói trong số toàn bộ các đệ tử tại học viện Sử Lai khắc thì Hoắc Vũ Hạo có tốc độ tăng trưởng Hồn Lực kinh khủng nhất.
Tính toán Hồn Lực thì không thể dùng phép cộng để hình dung, nếu như lúc trước ở cấp mười ba Hoắc Vũ Hạo có mười đơn vị Hồn Lực thì tại cấp hai mươi sáu này hắn đã có ít nhất là năm mươi đơn vị Hồn Lực. Chỉ trong một năm mà Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo đã tăng lên gấp năm lần! Chuyện này không ai có thể nghĩ đến.
Lúc này cho dù tính cả các đệ tử ở ban một năm hai thì Hồn Lực của hắn cũng nằm trong mười người đứng đầu… mà việc này cũng chỉ có Vương Đông là biết rõ, hơn nữa ngay cả Vương Đông cũng có bí mật của mình mà còn không chỉ một bí mật…
Quá trình sát hạch thăng cấp cũng giống như hai ngày trước, Đỗ Duy Luân làm người giám sát nhưng lúc này còn có thêm viện trưởng hệ Vũ Hồn Ngôn Thiểu Triết đến xem, lúc này Ngôn viện trưởng lại thay thế Đỗ Duy Luân làm chủ bình thẩm.
Kỳ thi Sát hạch thăng cấp của đệ tử ngoại viện cũng khiến viện trưởng ra tay? Hơn nữa việc Ngôn viện trưởng ra mặt cũng chỉ vì một đệ tử!
Vì làm viện trưởng của hệ Vũ Hồn tại học viện Sử Lai Khắc nên địa vị của Ngôn Thiểu Triết rất cao. Nếu hắn đến một quốc gia nào đó làm quan thì nhất định sẽ được đón tiếp như một quốc sư… Nhưng Ngôn Thiểu Triết vẫn luôn ở lại học viện Sử Lai Khắc. Hắn thích nhất là việc nhìn những hạt giống thiên tài được mình bồi dưỡng ngày càng phát triển rồi kéo theo cả học viện cũng trở nên mạnh mẽ.
Trong mắt người khác thì một học viên cho dù là thiên tài cũng không đáng để hắn phải tự mình ra mặt nhưng Ngôn Thiểu Triết lại nghĩ khác, đệ tử này chính là người có Vũ Hồn Song Sinh vạn năm khó tìm!
Không những thế mà trước khi đến đây hắn còn tìm đến Thú Vương Cung Trường Long hỏi thăm một chút tin tức. Tuy rằng không thể xác định chính xác Vũ Hồn của Hoắc Vũ Hạo nhưng từ Cung Trường Long mà Ngôn Thiểu Triết biết được hai chữ cực hạn. Sau khi biết đến hai chữ này thì hắn cũng đã vô cùng tin tưởng vào nhận định của mình, một loạt kế hoạch cũng được hắn vạch ra.
Ngôn Thiểu Triết nhìn thấy đám đệ tử đang tiến vào rồi khẽ mỉm cười. Tiền Đa Đa ơi Tiền Đa Đa , ngươi cứ ở đó mà vui mừng đi. Để ta xem ai sẽ là người có thể cười đến phút cuối.