Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Đấu La Đại Lục 2] - Tuyệt Thế Đường Môn

- Trước khi chúng ta lên đường đã thông báo cho quân đội canh giữ Minh Đấu sơn mạch ở đế quốc Tinh La rồi, khi chúng ta đến bọn họ sẽ cung cấp cho chúng ta bản đồ và tin tình báo mới nhất. Nếu không có vấn đề gì thì bây giờ chúng ta bắt đầu xuất phát đi đến đó bằng tốc độ nhanh nhất. Mọi người cất chiếc nhẫn kia vào đi, khi nào thi hành nhiệm vụ mới lấy ra đeo vào.
Mọi người ồn ào chuẩn bị sau khi thấy mọi chuyện xong xuôi hết rồi Mã Tiểu Đào lại nói tiếp:
- Những người có tu vi thấp rất dễ làm chậm trễ tốc độ của mọi người, chúng ta không thể đi theo tốc độ của các ngươi được. Nên từ giờ ta sẽ giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo, Đái Thược Hành, ngươi giúp Vương Đông đi, còn Lăng Lạc Thần thì lo cho Tiêu Tiêu. Xuất phát.
Từ khi để Mã Tiểu Đào giải thích nhiệm vụ Huyền lão đã không lên tiếng nữa. Mọi chuyện đều do Mã Tiểu Đào quyết định, điều này chứng tỏ lão hoàn toàn tin tưởng vào khả năng chỉ huy của nàng, đồng thời đây cũng là một phương thức rèn luyện cho nàng. Ngọc không mài không sáng, nhiệm vụ giám sát lần này cũng là lần rèn luyện khả năng lãnh đạo cuối cùng của nàng trước khi bắt đầu bước vào cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái.
- Đệ muốn được Mã học tỷ mang đi.
Vương Đông đột nhiên nói, sau đó đi nhanh về phía Mã Tiểu Đào, vẻ mặt mỉm cười đầy kính trọng:
- Mã học tỷ, đệ khâm phục tỷ nhất. Tỷ dẫn đệ đi được không?
Mã Tiểu Đào lặng người giây lát rồi cười nói:
- Được, để ta mang đệ đi, Đái Thược Hành ngươi giúp Hoắc Vũ Hạo đi. Chúng ta đi thôi.
Nói xong nàng liền khoác lấy tay phải của Vương Đông rồi phóng người bay lên.
Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần cũng làm động tác tương tự giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu tăng tốc.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo cảm thấy có gì đó không đúng, Vương Đông hâm mộ Mã Tiểu Đào từ lúc nào sao hắn không biết? Ngược lại theo hắn thì hắn còn cảm thấy Vương Đông có chút không thích Mã Tiểu Đào nữa. Cái tên quỷ quái kia định làm gì không biết?
Tuy nhiên Hoắc Vũ Hạo biết không có nghĩa là Mã Tiểu Đào cũng biết, lúc này dưới sự giúp đỡ của Mã Tiểu Đào, Vương Đông vô cùng hài lòng với quyết định của mình, còn tại sao hắn làm thế thì chỉ có mỗi mình hắn (M2: và một cơ số đọc giả) biết mà thôi.
Khi mọi người đồng loạt tăng tốc thì mới thấy rõ được sự mạnh mẽ của các đệ tử nội viện. Bối Bối, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam phải cố hết sức mới theo kịp nhưng cũng vất vả vô cùng. Hòa Thái Đầu thì đỡ hơn, hắn có Hồn Đạo Gia Tốc Khí cấp bốn trợ giúp nên thoải mái tăng tốc, hơn nữa với thân thể cường tráng của mình, hắn chả có vẻ gì là quá sức cả.
Mã Tiểu Đào tuy rằng phải mang theo Vương Đông nhưng tốc độ vẫn nhanh nhất, thậm chí còn phải giảm chút tốc độ để cả nhóm có thể di chuyển cùng nhau nữa. Tốc độ của vũ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng đúng là không thể xem thường. Nguồn: http://truyenfull.vn
Khi Đái Thược Hành mang theo Hoắc Vũ Hạo bay đi, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy cả người đột nhiên nhẹ bẫng giống như đang cưỡi mây lướt gió mà đi vậy. Bàn tay của Đái Thược Hành rất lớn nên khi túm lấy Hoắc Vũ Hạo rất là nhẹ nhàng. Mỗi lần Đái Thược Hành điểm nhẹ mũi chân xuống đất, hắn và Hoắc Vũ Hạo liền bay về phía trước như tên bắn, khi tốc độ có vẻ chậm lại hắn liền lặp tại động tác kia, cả hai cứ thế liên tục tiến về trước không chút trở ngại.
Hai người di chuyển với tốc độ quá nhanh nên mặc dù Hoắc Vũ Hạo có vũ hồn Linh Mâu cũng cảm thấy hơi hoa mắt khi nhìn sang cảnh vật hai bên đường.
- Vũ Hạo, nghe nói đệ và em trai của ta có chút xích mích phải không?
Đái Thược Hành vừa đi về phía trước vừa hỏi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nghe hắn hỏi thế trong lòng vô cùng kinh hãi, hắn ngạc nhiên không phải vì câu hỏi của Đái Thược Hành mà vì hắn không ngờ Đái Thược Hành có thể vừa duy trì tốc độ khủng bố vừa lên tiếng nói chuyện với mình. Hơn nữa giọng nói kia hoàn toàn không có chút gì khác lạ, giống như hai người đang vừa tản bộ vừa trò chuyện vậy. Thực lực của Đái Thược Hành thật đáng sợ.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo lấp lửng đáp.
Đái Thược Hành vô cùng chân thành nói:
- Tuy ta không biết các đệ tại sao lại trở mặt với nhau, nhưng có lẽ là Hoa Bân không đúng. Ta lấy tư cách là anh trai của nó thay nó xin lỗi đệ. Hoa Bân từ nhỏ đã có thiên phú trời cho nên không khỏi có chút ngạo mạn. Ta đã mắng nó một trận, còn tát nó một cái nữa. Đây là lần đầu tiên ta đánh nó. Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi, chúng ta đều cùng học tập ở học viện Sử Lai Khắc mà, hiện giờ đệ còn là một thành viên của Giám Sát Đoàn nữa, sau này chúng ta chính là huynh đệ, là đồng đội của nhau. Ta mong trong lòng đệ đừng vì chuyện đấy mà ngại ngùng, nếu có chuyện gì cần ta giúp đệ cứ nói. Lần này là Hoa Bân nợ của đệ, sau này ta sẽ trả thay nó.
Những lời này của Đái Thược Hành có thể nói là vô cùng hoàn hảo, nếu không phải hôm qua Hoắc Vũ Hạo từng thấy được vẻ mặt dữ tợn và luồng sát khí khủng bố từ hắn có lẽ Hoắc Vũ Hạo thật sự cảm thấy khó xử vì câu nói kia. Cho nên lúc này Hoắc Vũ Hạo nghe xong âm thầm cười khẩy, vì hắn biết Đái Thược Hành nói thế chẳng qua muốn lôi kéo hắn mà thôi!
- Học trưởng, thật ra đệ cũng có một phần sai. Ngài nói đúng, quá khứ cứ để nó trôi qua đi.
Hoắc Vũ Hạo quả thật không làm ra dáng vẻ chân thành như Đái Thược Hành được, hắn chỉ cố gắng hết sức giữ cho tâm trạng mình bình tĩnh lại thôi. Thù giết mẹ, tuổi thơ bị chà đạp, chỉ một vài câu giải thích là xong chuyện sao? Huống chi Hoắc Vũ Hạo nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, hắn còn có cả Tinh Thần Tham Trắc trợ giúp nữa, khi Đái Thược Hành nói những lời kia nhịp tim của hắn vẫn đều đều như bình thường, chứng tỏ hắn vô cùng bình tĩnh, không hề kích động chút nào, hoàn toàn trái ngược với những lời hắn nói.
Đái Thược Hành thấy biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo cũng tương đối hài lòng vì từ thái độ của Hoắc Vũ Hạo, hắn cảm nhận được đứa bé này trong lòng vẫn còn khúc mắc đó, hắn hài lòng vì mặc dù Hoắc Vũ Hạo có thiên phú rất tốt nhưng vẫn là một đứa bé chưa biết che giấu cảm xúc của mình. Vẻ mặt miễn cưỡng của nó vậy mà bình thường chứ nó tỏ rõ thái độ bỏ qua chuyện cũ thì mới nguy hiểm. Lôi kéo một đứa bé thế này dễ dàng vô cùng. Kỹ năng của Hoắc Vũ Hạo rất mạnh nhưng tu vi còn quá thấp, lúc này Hoắc Vũ Hạo thậm chí còn kém hơn Đái Hoa Bân nữa, cho nên chưa thể gây bất lợi gì cho hắn được.
Đái Thược Hành mỉm cười nói:
- Vậy thì tốt rồi. Để chúng ta quen biết một thời gian nữa đệ sẽ hiểu ta là người thế nào.
Nếu là Hoắc Vũ Hạo trước đây, có lẽ hắn không thể kiềm chế bản thân được, chắc chắn sẽ có biểu hiện khiến Đái Thược Hành nghi ngờ. Nhưng sau một năm đối mặt với biết bao chuyện, ít nhiều tâm tính của Hoắc Vũ Hạo đã trưởng thành hơn nhiều. Hắn biết tạm thời mình không có khả năng báo thù, vậy chỉ còn cách dối lòng vậy thôi.
- Học trưởng, vừa rồi đệ có nghe Mã học tỷ nhắc đến Tà Hồn Sư nhưng không biết đấy là gì?
Mặc dù thực lực của Hoắc Vũ Hạo không sao bì kịp với Đái Thược Hành nhưng nãy giờ chạy băng băng hắn không phải tốn nhiều sức lực nên miễn cưỡng dùng hồn lực bảo vệ mũi miệng để nói chuyện vẫn được.
Đái Thược Hành cười nói:
- Ta biết thế nào đệ cũng hỏi câu này. Tà Hồn Sư thật ra cũng là Hồn Sư, nhưng bọn chúng rất đáng sợ.
Với tu vi và sự tự tin của Đái Thược Hành vậy mà khi nhắc đến ba chữ Tà Hồn Sư nét mặt cũng lộ chút vẻ sợ hãi. Một tinh anh của học viện Sử Lai Khắc mà phải e ngại Tà Hồn Sư sao? Biểu hiện của Đái Thược Hành khiến Hoắc Vũ Hạo vốn chỉ vô tình hỏi cũng cảm thấy giật mình.
- Tà Hồn Sư đã tồn tại từ rất lâu rồi, nghe nói năm đó tiên tổ Đường Tam của Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất cũng từng gặp qua một Tà Hồn Sư vô cùng cường đại, người đó còn là Tà Đấu La nữa. Đồng thời người còn còn từ chỗ Tà Đấu La đó lấy được một kỹ năng lĩnh vực. Những người được gọi là Tà Hồn Sư cũng chính là một số Hồn Sư có Tà Vũ Hồn đặc biệt hiếm thấy.
- Vũ Hồn cũng có loại tà ác sao?
Đái Thược Hành gật đầu nói:
- Vũ Hồn có thể là bất cứ thứ gì. Vũ Hồn không phân biệt rõ chính tà nhưng có một số hồn sư lại tu luyện theo một cách tà ác mà thôi. Như thế thì Vũ Hồn đó cũng là Tà Vũ Hồn. Để ta ví dụ cho đệ dễ hiểu.
- Khoảng hơn sáu trăm năm trước, trên đại lục từng xuất hiện một Tà Hồn Sư vô cùng cường đại, người đó sau này còn đạt đến cấp bậc Phong Hào Đấu La nữa, hắn tự gọi mình là Huyết Anh. Phương thức tu luyện của hắn kỳ lạ vô cùng, vũ hồn của hắn còn đến tận năm hắn mười tám tuổi mới giác tỉnh. Sau khi vũ hồn giác tỉnh hắn đột nhiên thay đổi, trở nên đặc biệt thích thú với trẻ con. Hắn nhất định phải hút não và ăn tim trẻ con mới có thể tu luyện được. Đệ xem Hồn Sư như thế có gọi là tà ác không? Hắn có thể tu luyện được đến bậc Phong Hào Đấu La thì trên tay hắn là biết bao sinh mệnh?
Hắn cảm thấy cả người dâng lên một luồng khí lạnh chạy dọc theo sóng lưng khiến da đầu hắn tê dại suýt chút nữa giật mình kinh hô, hắn chưa bao giờ nghĩ có tồn tại một loại Hồn Sư như thế.
Trong mắt Đái Thược Hành cũng lộ vẻ sợ hãi, hắn nói tiếp:
- Thực lực của Huyết Anh Đấu La rất mạnh, hắn tu luyện theo phương pháp kia trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi đã đạt đến cấp bậc Phong Hào Đấu a. Mỗi khi hắn sử dụng hồn lực đều xuất hiện một hư ảnh huyết anh. Trong chín Hồn Hoàn của hắn, thấp nhất là bậc ngàn năm, hắn có đến hai cái Hồn Hoàn mười vạn năm. Sau này phải nhờ đến Đoàn trưởng của Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn ra tay tìm hắn suốt nhiều năm mới diệt trừ được. Khi đó, học viện chúng ta đã tổn thất hơn mười lão sư lẫn đệ tử trên tay hắn. Đệ xem Tà Hồn Sư có đáng sợ không?
- Có lẽ, bản tính của Tà Hồn Sư không ác, nhưng thực lực và quyền lực là hai thứ cực kỳ hấp dẫn với Hồn Sư, rất dễ dàng làm Hồn Sư đi vào con đường sai trái. Biết bản thân mình có thể nhanh chóng gia tăng thực lực thì có ai từ chối được sự hấp dẫn đó? Cuối cùng chỉ còn cách sa đọa vào con đường tà ác. Cho nên, đối thủ lớn nhất của Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn chính là Tà Hồn Sư. Một khi có dấu hiệu xuất hiện Tà Hồn Sư phải lập tức diệt trừ. Bởi vì không những bọn chúng có sức phá hoại lớn mà tốc độ gia tăng thực lực cũng rất nhanh, tuy nhiên những Tà Hồn Sư thường không sống lâu được, có điều miễn bọn chúng con sống thì sẽ còn gây ra nhiều chuyện khủng khiếp.
Hoắc Vũ Hạo chợt nói:
- Thì ra là thế, cám ơn học trưởng.
Tuy trong lòng hắn lúc nào cũng có sự cảnh giác với Đái Thược Hành nhưng không thể không thừa nhận, bản thân Đái Thược Hành là một đệ tử nội viện, kiến thức của hắn so với mình phong phú hơn nhiều.
- Học trưởng, đệ còn một thắc mắc nữa. Vừa rồi Mã học tỷ nói chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ này trong vòng ba ngày. Tuy tốc độ hiện giờ của chúng ta rất nhanh nhưng vị trí học viện Sử Lai Khắc nằm ở biên giới đế quốc Thiên Hồn và Bắc Trung Bộ của đế quốc Tinh La, còn Minh Đấu sơn mạch lại nằm ở biên giới phía Tây của đế quốc Tinh La với đế quốc Nhật Nguyệt. Chỉ sợ ba ngày còn không kịp để chúng ta đi đến đó nữa, đừng nói chi là giết địch...
Đái Thược Hành mỉm cười nói với vẻ bí ẩn:
- Đừng nôn nóng, chiều nay đệ sẽ biết. Ta nghĩ mấy người trong đội dự bị của đệ cũng sẽ có thắc mắc này. Mặc dù trường của chúng ta chỉ là một học viện, nhưng còn rất nhiều bí ẩn mà đệ không thể ngờ được đâu. Bất kể đệ tử nào sau khi tốt nghiệp khỏi học viện đều có một phần tài sản riêng, đấy chính là thực lực cá nhân, đồng thời cũng là nhân mạch (nhân mạch ý chỉ mối quan hệ nữa người với người).
Qua lần trò chuyện này, Hoắc Vũ Hạo đã dần dần quen với việc nói chuyện với Đái Thược Hành, hắn đã có thể từ từ che dấu hận thù vào tận đáy lòng. Cả hai cũng dần dần thân thiết. Đái Thược Hành hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài lạnh lùng của mình, càng không trầm tĩnh ít nói như Đái Hoa Bân mà có vẻ thân thiện và giỏi ăn nói. Dọc đường đi hắn kể cho Hoắc Vũ Hạo nghe khá nhiều chuyện thú vị trong những lần hắn đi làm nhiệm vụ giám sát khiến tâm trạng Hoắc Vũ Hạo dần tốt hơn, và lòng dũng cảm cũng tăng lên rất nhiều. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, càng lúc Hoắc Vũ Hạo càng thấy thế giới tri thức rộng lớn vô cùng mà kiến thức của bản thân mình thì ít đến thảm thương. Đối với những chuyện trên đại lục Đấu La, chẳng qua hắn chỉ mới biết đến lớp vỏ bên ngoài mà thôi.
Cả nhóm liên tục di chuyển mãi đến giữa trưa mới dừng lại nghỉ ngơi, các đệ tử nội viện vẫn thoải mái như thường, cùng lắm hơi thở dốc một chút, còn bốn vị Hồn Tông trừ Hòa Thái Đầu có Hồn Đạo Khí phụ trợ, ba người kia đều ướt đẫm mồ thôi.
Giang Nam Nam dù sao cũng là Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công nên dáng người vô cùng gọn gàng, nàng chẳng qua hơi mướt mồ hôi một chút, quần áo vẫn còn khô ráo bình thường. Còn Bối Bối Chiến Hồn Sư hệ Cường Công và Từ Tam Thạch Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự thì thảm hơn nhiều. Nhất là Từ Tam Thạch, trong ba người hắn là người đô con nhất, lúc dừng lại, dưới mặt đất chỗ hắn đứng liền bị mồ hôi chảy xuống đọng thành vũng nước.
- Hoắc Vũ Hạo, thể hiện tài năng cho chúng ta xem đi.
Mã Tiểu Đào buông Vương Đông ra rồi quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo.
- Hả? Tài năng gì?
Hoắc Vũ Hạo giật mình hỏi.
Mã Tiểu Đào nói.
- Còn có thể là gì nữa? Đương nhiên là nấu nướng rồi. Mọi người không biết chứ lúc trước đến chiều tối là đệ ấy lại ra cổng học viện bán cá nướng kiếm tiền đóng học phí đấy.
- Được, được, ta đồng ý. Tay nghề nấu nướng của Vũ Hạo rất tuyệt vời.
Từ Tam Thạch thở hồng hộc vẫn không bỏ sót chuyện vui, có điều hắn ngã lăn xuống đất đưa cả hai tay hai chân lên trời trông vô cùng buồn cười.
Bối Bối cười ha hả nói:
- Ngươi đúng là con rùa to xác (nguyên văn là vương bát có nghĩa là rùa, cũng có ý mỉa mai là bị vợ cắm sừng), không hổ danh hồn sư Huyền Minh Quy ha ha ha ha.
- Phụt...
Giang Nam Nam đứng bên cạnh nghe thấy thế nhịn không được bật cười.
Từ Tam Thạch vốn định nổi giận nhưng thấy Giang Nam Nam cười liền đổi giọng nói:
- May cho ngươi là chọc được người ta yêu cười đấy, lần này ta sẽ tha cho ngươi.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Hoắc Vũ Hạo, ngay cả Huyền lão cũng không ngoại lệ. Từ lúc bắt đầu tăng tốc liền không thấy bóng dáng của lão đâu, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi lão lại xuất hiện tay hồ lô rượu tay đùi gà như trước.
Hoắc Vũ Hạo bối rối nói:
- Có điều không có nguyên liệu làm sao mà nấu được. Với lại đệ chỉ biết làm một vài món đơn giản thôi, gia vị đệ cũng có mang theo sẵn rồi.
- Cái này đơn giản thôi.
Huyền lão không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, lão vừa lên tiếng liền dọa Hoắc Vũ Hạo suýt ngất.
- Tiểu Đào ngươi đi nhóm lửa. Đái Thược Hành, Trần Tử Phong, hai ngươi đi bắt cá, càng nhiều càng tốt. Lăng Lạc Thần với Tây Tây thì đi bắt một chút thú rừng. À Dương Công Mặc ngươi đi cùng hai đứa nó luôn đi.
Diêu Hạo Hiên vội vàng ưỡn ngực xung phong nhận việc.
- Huyền lão, còn đệ tử?
Huyền lão tức giận trừng mắt nhìn hắn.
- Ngươi? Ngươi ngoan ngoãn ở đây cho ta. Chẳng lẽ muốn ta ăn cái thứ ngươi nhả ra sao?
- Ách... thật ra cũng rất vệ sinh mà...
Diêu Hạo Hiên nịnh nọt nói.
- Không muốn nhịn đói thì làm mau lên. Hoắc Vũ Hạo hôm nay là đầu bếp, những người còn lại đi nhặt củi, đừng có mà lười biếng.
Nói xong Huyền lão liền đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo nói nhỏ:
- Cá nướng của ngươi thật sự rất ngon sao?
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:
- Cũng tạm được thôi.
Huyền lão gật đầu nói:
- Vậy thì ta ngồi đợi lát nữa thử tay nghề của ngươi, nếu mà không ngon thì, hừ hừ, sau này về học viện ngươi liệu hồn.
- Ặc...
Nhìn dáng vẻ của Huyền lão như kiểu trên trời đất này không gì quan trọng bằng chuyện ăn uống nhất thời Hoắc Vũ Hạo có cảm giác dở khóc dở cười.
Không thể không nói, các vị tinh anh của học viện Sử Lai Khắc hoàn thành nhiệm vụ đơn giản kia bằng tốc độ vô cùng khủng bố, không đến mười lăm phút trước mặt Hoắc Vũ Hạo đã bày đầy củi khô rồi, Hoắc Vũ Hạo cũng đi tìm ở xung quanh được mấy viên đá làm tạm thành một cái bếp lò.
Lát sau, Công Dương Mặc, Tây Tây và Lăng Lạc Thần đã trở về mang theo hai con thỏ hoang, hai con gà rừng và một con hươu béo ú nữa.
- Bắt đầu, bắt đầu.
Huyền lão phẩy phẩy cái hồ lô rượu về phía Hoắc Vũ Hạo ý bảo hắn nhanh tay làm đi.
Hoắc Vũ Hạo giật mình khi thấy Lăng Lạc Thần sử dụng hồn lực khống chế năm con thú lơ lửng trước mặt nàng, sau đó như một đầu bếp thành tạo xử lý và rửa sạch từng con. Không đến một phút sau, năm con thú rừng đã được làm sạch liền xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Khả năng khống chế băng thật giỏi a! Hoắc Vũ Hạo thầm tán thưởng, mặc dù hắn có Vũ Hồn Cực Hạn nhưng khả năng khống chế còn rất yếu, so với Lăng Lạc Thần thì kém rất xa.
Sau khi lột sạch da của năm con thú, Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu chế biến. Đúng là hắn có đem theo một gia vị, hơn nữa còn rất là phong phú.
Có lẽ vì lúc còn bé cuộc sống quá khổ cực nên hiện giờ mặc dù đã khá hơn nhưng mỗi khi đi đâu hắn vẫn thích đem theo những thứ này.
Các động vật hoang dã này đều có chút ít mỡ nên hắn không cần thoa thêm để nướng, quan trọng nhất chính là khống chế độ lửa. Cũng giống như nướng cá, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu dùng chút gia vị tẩm ướp vào bên trọng bụng chúng sau đó bắt đầu nướng. Cách hắn nướng cũng đơn giản vô cùng, sau khi Mã Tiểu Đào nhóm lửa xong, hắn cầm lấy một que củi, thỉnh thoảng dùng nó để chỉnh độ lửa lớn nhỏ bên trong bếp lò, đồng thời lật qua lật lại các miếng thịt ở bên trên. Sự thật đã chứng minh, dùng Tinh Thần Tham Trắc để nấu cơm cũng không tệ.
Lát sau, một mùi hương vô cùng quyến rũ từ từ tỏa ra, các miếng thịt bắt đầu vàng rượm, từng giọt dầu mỡ nhỏ giọt xuống đống than bên dưới phát ra từng tiếng xèo xèo, nhưng cũng chính những cái đó mới bay ra một mùi hương đậm đà nhất.
Lúc này Huyền lão y hệt một đứa trẻ tham ăn, rượu cũng không thèm uống nữa mà ngồi xổm xuống bên cạnh Hoắc Vũ Hạo giương mắt mong chờ, thỉnh thoảng còn quay sang xung quanh liếc mắt nhìn những người khác đang nuốt nước miếng nhìn chằm chằm các miếng thịt trên bếp lò giống như muốn nói đây là lãnh địa của lão vậy.
Rốt cuộc Đái Thược Hành và Trần Tử Phong cũng đã trở lại, hai người từ xa đã ngửi được mùi hương quyến rũ kia, sau khi về đến thấy Hoắc Vũ Hạo ngồi nướng thịt vô cùng thuần thục không khỏi kinh ngạc. Nó năm nay mới học năm hai, vậy là chưa đến mười ba tuổi, làm sao có thể nấu nướng giỏi đến vậy?
Bọn họ mang về rất nhiều cá, Trần Tử Phong còn hái một mớ nấm nữa. Hai người lập tức bước về phía Hoắc Vũ Hạo, Đái Thược Hành nói:
- Vũ Hạo, chúng ta mang cá về rồi.
Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu lên thấy mớ nấm Trần Tử Phong đang túm trong vạt áo không khỏi vui mừng:
- Hai vị học trưởng, đệ cần một cái nồi lớn bằng gỗ. Lăng học tỷ, phiền tỷ làm sạch mớ cá kia đi, đừng đánh vẩy cá, chỉ cần rửa sạch nội tạng là được rồi.
- Ừ.
Lăng Lạc Thần gật đầu nói, nhìn dáng vẻ bận rộn của Hoắc Vũ Hạo nàng không khỏi mỉm cười. Ấn tượng của nàng với vị niên đệ bé nhỏ này càng lúc càng tốt, không khỏi khiến nàng nhớ đến đứa em trai tinh nghịch của mình.
Nồi lớn bằng gỗ chỉ cần hai phút là đã làm xong. Đái Thược Hành đốn ngã một cây đại thụ, sau đó Trần Tử Phong dùng Truy Hồn Kiếm gọt đẽo. Một cái nồi lớn tròn trĩnh rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo, bất quá Lăng Lạc Thần không chịu nổi mùi máu từ Truy Hồn Kiếm nên lại dùng nguyên tố băng rửa lại một lần nữa.
Lúc này năm con thú rừng đã sắp chín rồi, đầu tiên chính là hai con gà rừng.
Khi Hoắc Vũ Hạo vừa gắp hai con gà rừng xuống liền có một bóng người chộp lấy chạy đi xa, người kia chỉ để lại một câu:
- Còn lại cho các ngươi.
Thấy một màn này Diêu Hạo Hiên không khỏi cảm thán:
- Gà rừng cũng là gà a! Huyền lão nên đổi tên là Khiếu Kê lão (gà trống) mới phải!
- Ngươi muốn chết hả?
Một giọng nói mơ hồ vang lên trên không trung, sau đó Diêu Hạo Hiên bỗng dưng bị ai đó quăng lên chạc cây chỉ còn lại tiếng kêu gào vô cùng thảm thiết.
Từ Tam Thạch che miệng cười nói:
- Diêu học trưởng dám gọi Huyền lão là Cơ lão, đây chẳng phải là muốn chết sao?
*Cơ lão: Xuất phát từ bộ phim điện ảnh "Cảo cơ" của Hồng Công, sau này từ Cơ lão dùng để chỉ nam đồng tính luyến ái hay dễ hiểu hơn là Gay. Thỉnh thoảng còn gọi là "Đồng chí" hay "Thủy tinh" nữa.
Bối Bối gật đầu nói:
- Cơ lão phải là ngươi mới đúng!
- Câm miệng, ca thích con gái, ca thích con gái mông to.
Từ Tam Thạch đầy câm phẫn nói. Có điều Giang Nam Nam vừa nghe hắn nói xong liền liếc mắt nhìn hắn đầy hung dữ, sau đó tức giận hừ một tiếng rồi tránh xa ra.
- Con mẹ nó, Bối Bối, ra đây quyết đấu với bố.
Từ Tam Thạch đỏ mặt tía tai nhảy dựng lên rồi nhào về phía Bối Bối.
- Ừ vậy thì ngươi đừng mong được ăn thịt nướng của sư đệ ta.
Bối Bối ung dung nói:
Hai tay của Từ Tam Thạch sắp đụng đến Bối Bối liền dừng lại, hậm hực nói:
- Để ta ăn xong rồi xử lý ngươi sau. Bối Bối, ngươi có biết ngươi khó ưa nhất ở điểm nào không?
Bối Bối lắc đầu nói:
- Con người làm sao hiểu được suy nghĩ của loài heo được?
- Ngươi....
Từ Tam Thạch đang định xông đến chợt nhớ đến thịt nướng nên đành uất ức nói:
- Ta ghét nhất cái kiểu ngươi nói xằng nói bậy mà mặt mũi vẫn ra vẻ vô tội. Ngươi là một thằng khốn đồi bại, ta không hiểu Tiểu Nhã thích ngươi ở điểm nào nữa.
Nhấn Mở Bình Luận