Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Đấu La Đại Lục 2] - Tuyệt Thế Đường Môn

Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:

- Thiên Mộng ca, nhưng ca thấy đệ có thể thắng được Hồn Thú vạn năm sao? Cho dù có Huyền lão ở đây giúp đỡ, nhưng ta chọn như thế thì mọi người sẽ nghi ngờ ngay. Nếu Huyền lão hỏi thì ta phải nói thế nào bây giờ? Trước mặt lão mà bày trò hấp thụ Hồn Hoàn vạn năm chẳng phải quá kỳ quái sao?

- Ách… vấn đề này…

Thiên Mộng Băng Tằm có chút bực bội.

- Vũ Hạo, đang làm gì đó? Đi nhanh lên.

Mạc Phi Vân đi phía trước thấy Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dừng bước không khỏi vội vàng lên tiếng thúc giục. Giọng nói của hắn lúc này có chút nghiêm khắc hơn trước nhiều. Đây là khu vực hỗn hợp đầy nguy hiểm trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chỉ cần chần chờ vài giây thôi thì nguy cơ cả đoàn bị diệt sẽ tăng lên rất nhiều.

Hoắc Vũ Hạo cắn răng nói:

- Mạc đại thúc, các người đi trước đi, ta cảm nhận được gần đây có Hồn Thú thích hợp với mình, ta muốn đi xem một chút. Tiểu Đông, Tiêu Tiêu, hai cậu cũng đi theo Mạc đại thúc đi, lát nữa ta sẽ đến sau.

Hắn nói xong cũng không đợi ai lên tiếng phản đối, liền sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung đi mất.

Mạc Phi Vân ngẩn người, chuyện gì thế này? Tốc độ của Hoắc Vũ Hạo làm hắn phải lắp bắp kinh ngạc, ban nãy chiến đấu, vì biểu hiện của Vương Đông và Tiêu Tiêu quá xuất sắc, Hoắc Vũ Hạo đứng bên cạnh cũng không làm gì nên bọn họ căn bản không biết được vũ hồn của hắn. Mà lúc này, Hoắc Vũ Hạo chỉ nhoáng một cái đã đi đâu mất rồi.

Vương Đông và Tiêu Tiêu đều sững người, Hoắc Vũ Hạo bỏ lại bọn họ? Đây là việc bọn họ ngàn vạn lần không sao ngờ được.

Hoắc Vũ Hạo đúng là biến mất, nhưng hắn biến mất nhờ vào kỹ năng Mô Phỏng của mình, khi hắn bước đi liền dùng kỹ năng ấy hóa thành một cây đại thụ rồi lẩn vào cánh rừng.

- Vũ Hạo.

Vương Đông kêu lên, nhưng không thấy bóng dáng Hoắc Vũ Hạo đâu, muốn đuổi theo cũng không thể nữa. Từ đầu đến giờ hắn đâu có gì bất thường đâu, tại sao bất ngờ bỏ đi như thế?

Sau khi Hoắc Vũ Hạo lẻn vào cánh rừng liền co chân chạy như điên, kỹ năng Mô Phỏng được hắn sử dụng đến cực hạn, trong rừng cây chỉ có thể trông thấy một bóng hình vặn vẹo biến mất, liên tục thay đổi vị trí.

- Huyền lão có phát hiện ra đệ đi chưa?

Hoắc Vũ Hạo vừa đi vừa hỏi Thiên Mộng Băng Tằm trong Tinh Thần Hải.

Thiên Mộng Băng Tằm đáp:

- Hình như phát hiện rồi, đang đuổi đến đây. Đừng chạy nữa, có chạy cũng bị phát hiện thôi, không bằng nói thẳng cho lão biết, có gì lão còn giúp đệ giải quyết con Hồn Thú vạn năm kia.

Hoắc Vũ Hạo gượng cười đáp:

- Ca muốn đệ giải thích thế nào với Huyền lão đây?

Thiên Mộng Băng Tằm vô cùng tự nhiên nói:

- Bịa chuyện thôi, không lẽ đệ định nói thật đấy chứ?

Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ đáp:

- Bịa thế nào đây? Cả đời Huyền lão nghiên cứu Vũ Hồn, muốn lừa lão thật sự khó lắm.

Tuy miệng nói vậy nhưng lúc này Hoắc Vũ Hạo đã ngừng sử dụng kỹ năng Mô Phỏng rồi.

Quả nhiên, một giây sau, giọng nói của Huyền lão đã vang lên.

- Thằng nhóc chết tiệt, ngươi muốn làm gì đây? Không trêu lão già giật mình ngươi chịu không nổi à?

Tiếng nói vừa dứt thì Huyền lão cũng xuất hiện bên cạnh hắn.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Huyền lão, hai tiếng rít gào ban nãy người có nghe không? Ta cảm nhận được một trong hai con đó có hệ Tinh Thần, vừa vặn thích hợp làm Hồn Hoàn của ta.

Huyền lão tức giận mắng.

- Thúi lắm, hai con kia đều là Hồn Thú vạn năm, khí thế của nó ngươi cũng cảm nhận được rõ rành rành rồi. Ngươi chỉ mới đột phá Hồn Tôn chứ không phải Hồn Vương, làm sao dung hợp được Hồn Hoàn vạn năm hả?

Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ thật nhanh, đáp:

- Huyền lão, người cũng biết ta là đệ tử Đường Môn. Con đường ta chọn cũng là Đường Môn. Trong Đường Môn có một loại mật pháp có thể nén năng lượng của Hồn Hoàn xuống, người có từng nghe chưa?

Bịa sao? Vậy thì cứ bịa thôi. Cơ hội này bỏ qua là khó mà tìm được nữa, hắn vất cả suốt bao nhiêu ngày mà có tìm được Hồn Thú thích hợp đâu, từ trước đến giờ Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn tin tưởng vào cảm giác của Thiên Mộng Băng Tằm.

Huyền lão lặng người, lát sau nói:

- Đường Môn có loại mật pháp ấy sao? Ta chưa từng nghe nói đến.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Mật pháp này của Đường môn chỉ thích hợp với Hồn Sư có Tinh Thần Lực lớn, hơn nữa chỉ hữu dụng với Hồn Sư dưới năm Hồn Hoàn. Tạm thời ở Đường Môn chỉ có ta có thể sử dụng, loại mật pháp này có thể tạm thời phong ấn lại năng lượng của Hồn Hoàn. Hiện giờ ta đã có ba khối Hồn Cốt, cơ thể đã được cải tạo rất nhiều, cộng thêm bộ mật pháp này thì chỉ cần tu vi của Hồn Thú không quá hai vạn năm thì ta có thể thử. Mà khi dung hợp, chủ yếu quan trọng ở ý chí của Hồn Sư, về mặt này ta rất tự tin, chúng ta vất vả lắm mới tìm được Hồn Thú thích hợp, Huyền lão, cho ta thử đi.

Huyền lão cân nhắc một lát nói:

- Năm đó, tiên tổ Đường Tam của Đường Môn có thể đạt đến cấp bậc siêu việt không lẽ chính là nhờ bộ mật pháp này sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe đến sự tồn tại của nó, không ngờ Đường Môn vẫn còn tuyệt học này, đáng tiếc lại bị chặt đứt truyền thừa rồi.

Hoắc Vũ Hạo nghe Huyền lão nói thế lòng liền mừng rỡ, không ngờ lý do này lại có thể sử dụng được, hắn vội vàng gật đầu phụ họa.

Huyền lão nhíu máy nói:

- Nhưng mà sao ngươi lại bỏ lại Vương Đông và Tiêu Tiêu, lão phu không có thuật phân thân đâu, làm sao có thể cùng lúc bảo hộ cho các ngươi được?

Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:

- Ách… khi đó ta cảm nhận được chưa biết quyết định thế nào đã bị Mạc đại thúc hối đi, nên ta liền bỏ chạy. Tiêu Tiêu và Vương Đông đi theo nhóm bọn họ cũng an toàn hơn, hay là người đi đón bọn họ đến đây đi, ta ở chỗ này đợi mọi người.

Những lời Hoắc Vũ Hạo nói không phải là không có sơ hở nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ, Huyền lão cũng ít nghi ngờ hơn. Hắn dù sao chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười ba tuổi, con nít hưng phấn có chút không cẩn thận quên trước quên sau là chuyện bình thường.

Huyền lão nói:

- Cũng chỉ còn cách này thôi. Dù chúng ta nhầm lẫn giết sai cũng không thể bỏ qua cơ hội này được. Ngươi ở đây chờ, ta đi dẫn hai đứa nhóc kia sang đây. Kỹ thuật Mô Phỏng của ngươi dùng tốt lắm, ban nãy lão phu suýt chút nữa nhìn nhầm rồi. May mà kỹ năng ấy chưa che giấu hết được dao động hồn lực.

Huyền lão nói xong câu đó liền đi mất.

Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bịa chuyện đúng là không phải chuyện đơn giản mà. Suy nghĩ để che giấu một chuyện còn khó hơn cả một trận chiến ác liệt nữa.

Đúng lúc này, một tiếng rống điếc tai chợt vang lên, nương theo tiếng rống này, khắp nơi đều rung chuyển kịch liệt như có một trận động đất lớn vậy.

Hoắc Vũ Hạo trông thấy trong rừng, mấy tảng đá lớn liên tục ngã xuống như đám lúa bị gió thổi mạnh. Một bóng hình cực kỳ cường tráng xuất hiện trước mặt hắn. Khi nó rơi xuống đất, mặt đất lại rung chuyển thêm một trận nữa. Với tu vi của Hoắc Vũ Hạo vậy mà còn cảm nhận có chút khó chịu. chân đứng không vững, ngã nhào xuống đất.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận