"Chờ một chút." Hoắc Vũ Hạo giơ tay lên, ngăn cản Hứa Cửu Cửu nói thêm gì nữa, nói : "Công chúa điện hạ, ngài cho là chúng ta ở ngoài này thảo luận chuyện này, thích hợp không?"
Hàm răng của Hứa Cửu Cửu khẽ cắn môi dưới, nhìn tên chết tiệt có vẻ mặt vô hại, khóe miệng mang theo đạm đạm mỉm cười trước mặt này, thật sự muốn nhào tới một tay bóp chết hắn. Tên hỗn đản này, trong thời khắc cuối cùng mới đưa một điểm trọng yếu nhất có thể đánh thức bản thân mình. Thật sự là….
Ở bên ngoài, lúc này không phải là Đại Tông Môn thì cũng là học viện trứ danh, đúng là không thích hợp thảo luận cơ mật đại sự cỡ này.
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nàng hiển nhiên là không có biện pháp để hành động như vậy, thoáng bình phục lại tâm tình, lần nữa khôi phục tư thái cao quý ưu nhã, vẻ mặt áy náy nói: "Mới vừa rồi là Cửu Cửu không để mắt đến, xin mời nhị vị trở về, chúng ta cẩn thận thương thảo một chút phương án hợp tác. Nhị vị thấy thế nào?"
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể. Nếu như công chúa điện hạ mời thêm chén trà, thì còn tốt hơn."
Hứa Cửu Cửu trong lòng rất hận. Nhưng trên mặt một chút cũng không dám biểu lộ ra, lúc này tim của nàng vẫn còn đập kịch liệt với tốc độ cao, nhưng vừa nghĩ đến cái khả năng kia, đối với Tinh La Đế Quốc thật sự là quá trọng yếu.
"Thực xin lỗi, mới vừa rồi là Cửu Cửu thất lễ. Cũng do đột nhiên nhìn thấy nhị vị, trong lòng quá mức kinh hỉ gây ra. Xin mời nhị vị trở về, Cửu Cửu tự mình pha trà cho hai vị." Vừa nói, ánh mắt khẩn thiết của nàng làm ra một cái thủ thế xin mời.
"Tốt, vậy thì làm phiền công chúa điện hạ." Hoắc Vũ Hạo cũng không có quá mức đắn đo, tốt quá sẽ thành ra không tốt, đây dù sao cũng là khách hàng lớn.
Lại lần nữa trở vào trong phòng của vị công chúa điện hạ này, Hứa Cửu Cửu quả nhiên là tự tay bưng trà lên cho hai người, hơn nữa mời Vương Đông Nhi ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt lúc này mới mong đợi nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Không thể không nói, vị công chúa điện hạ này tướng mạo cực đẹp, cùng Giang Nam Nam, Vương Đông Nhi cũng tính là một mỹ nữ cao cấp nhất. Đổi lại người khác nếu như bị vị công chúa điện hạ này nhìn chăm chú với vẻ mặt khát vọng như thế, chỉ sợ rất nhanh cũng không kềm chế được móc tim móc phổi ra ngoài.
Đáng tiếc, cho dù không nói trong lòng của Hoắc Vũ Hạo chỉ có một mình Vương Đông Nhi, chỉ riêng việc hắn đã gặp qua mỹ nữ cũng không ít, hơn nữa tinh thần lực của mình cực kỳ cường đại, tâm thần càng là chắc như bàn thạch. Tự nhiên sẽ không bị động tác nhỏ này của Hứa Cửu Cửu ảnh hưởng.
"Công chúa điện hạ, ngài có nghi vấn gì không? Cứ việc hỏi, nếu biết ta nhất định sẽ nói." Hoắc Vũ Hạo sắc mặt rất chi là bình tĩnh, ánh mắt thì cũng rất thành khẩn, tuyệt đối không kém hơn bao nhiêu so với Hứa Cửu Cửu.
Bà lão váy đỏ đứng ở bên cạnh, khóe miệng co giật một chút, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là “một lớp người mới thay người cũ”. Những tiểu tử này, ai ai cũng thành tinh cả rồi. Cửu Cửu lần này cũng đã gặp được đối thủ.
Khuôn mặt xinh đẹp ưu nhã của Hứa Cửu Cửu đúng là vẫn còn cứng ngắc lại hạ xuống, cố nén xúc động muốn bóp chết tên chết tiệt ở đối diện này, nói : "Ta muốn hỏi một chút, vừa rồi ngươi nói, không cần Hồn Sư đi thao tác là có ý gì? Chẳng lẽ nói, Gia Cát Thần Nỏ Pháo này nếu có thêm bình sữa, người bình thường cũng có thể thao tác sao?"
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói : "Người bình thường khẳng định là không được."
Một câu trả lời đơn giản, nhất thời làm Hứa Cửu Cửu tràn ngập thất vọng trong ánh mắt, mà rất nhanh liền trở nên không thân thiện. Tên này cố ý chơi ta?
Cảm xúc cuối cùng đã tiếp cận gần đến lúc bùng nổ, Hứa Cửu Cửu cắn răng nghiến lợi nói : "Vậy ngươi mới vừa nói không cần Hồn Sư đi thao tác là có ý gì?"
Hoắc Vũ Hạo vẫn ung dung nói: "Chính là không cần Hồn Sư đi thao tác đó mà!"
Hứa Cửu Cửu hai tay đặt trên mặt bàn, thở sâu, sau đó nhấn mạnh từng chữ nói: "Ngươi đem lời nói nói rõ ràng thì sẽ chết sao?"
Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt cười khổ cùng vô tội nói: " Ta nói rất rõ ràng rồi mà! Nói đúng hơn chính là, sau khi dùng bình sữa, Gia Cát Thần Nỏ Pháo do Đường Môn của chúng ta thiết kế chế luyện cũng không cần Hồn Sư tiến hành khống chế nữa. Nhưng dân thường khẳng định không được, lực lượng của họ không đủ, việc thay băng đạn tương đối khó khăn. Cần phải có lực lượng lớn một chút, tốt nhất là những chiến sĩ đã trải qua huấn luyện, mới có thể tiến hành thao tác với thứ này. Nói như vậy, công chúa điện hạ ngài có thể hiểu chưa?"
trên khuôn mặt gượng cười của Hứa Cửu Cửu bởi vì tức giận mà sinh ra đỏ hồng nhanh chóng biến mất, vội vàng nói : "Ngươi nói thật chứ? Chiến sĩ bình thường cũng có thể thao tác Gia Cát Thần Nỏ Pháo?"
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói : "Đương nhiên! Nếu không làm sao ta lại nói với ngài Gia Cát Thần Nỏ Pháo này của chúng ta là vật siêu đáng tiền đây? Nếu không, chất liệu Hồn Đạo Khí cấp bốn bán giá cả của Hồn Đạo Khí cấp sáu, không phải là không nói được sao?"
Hứa Cửu Cửu ngồi ở trên sô pha, ánh mắt liên tục biến đổi, đại não nhanh chóng vận chuyển lại, hai tay bởi vì cảm xúc dao động quá kịch liệt mà nắm chặt.
Hoắc Vũ Hạo bưng lên trà thơm, uống hết nước trà, đúng thật là tệ, môi miệng lưu hương, sinh ra cảm giác khát.
Ước chừng sau năm phút đồng hồ, Hứa Cửu Cửu đột nhiên nhìn chăm chú Hoắc Vũ Hạo nói : "Nếu như chúng ta đặt hàng số lượng lớn, có thể ưu đãi hay không?" Giá cả của Hồn Đạo Khí cấp sáu nàng rất rõ ràng.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói : "Khẳng định là không được. Ta mới vừa nói qua rồi, vật của chúng ta vốn là vật siêu đáng tiền. Chắc giá. Cho dù là bán cho các ngươi, hay là bán cho người khác, giá cả cũng là như nhau, tuyệt đối công bằng. Thứ mà ta có thể cho công chúa điện hạ, chính là quyền ưu tiên cung cấp. Dù sao năng lực sản xuất trước mắt của chúng ta vẫn còn có hạn."
Hứa Cửu Cửu thở sâu, nói : "Nhưng mà chúng ta phải tiến hành thực nghiệm mới có thể xác nhận lời nói của ngươi là thật hay không. Có thể giữ lại quyền ưu tiên cung cấp cho chúng ta hay không."
Hoắc Vũ Hạo sau khi tự hỏi, nói : "Ba ngày. Trước khi đại tái bắt đầu, hi vọng công chúa điện hạ có thể cho chúng ta một câu trả lời chính xác."
Hứa Cửu Cửu tức giận nói: "Nơi này là Nhật Nguyệt đế quốc, không phải Tinh La Đế Quốc, ta đi đâu tìm chỗ để thí nghiệm đây?"
Hoắc Vũ Hạo nhìn thoáng qua bà lão váy đỏ bên cạnh, nói : "Hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt, có phi hành Hồn Đạo Khí tồn tại, cho dù một ngày đi tới đi lui Tinh La Đế Quốc, tựa hồ cũng không phải việc khó. Công chúa điện hạ, nếu như không phải bởi vì ta là người của Tinh La Đế Quốc, hướng đại sư huynh thỉnh cầu, có lẽ ngài cũng không phải là khách hàng lớn thứ nhất của chúng ta. Ba ngày thời gian, cũng là quyền hạn cực hạn của chính ta ở trong tông môn, hi vọng ngài có thể thông cảm. Như vậy đi, để tỏ lòng thành ý của chúng ta, ta đem bình sữa chuyên môn trang bị cho Gia Cát Thần Nỏ Pháo này cũng tặng cho ngài."
Vừa nói xong, hắn hướng Vương Đông Nhi nháy mắt một cái.
Vương Đông Nhi gật đầu, đem bình sữa mà lúc trước mình thu hồi đưa cho công chúa Cửu Cửu.
Tiếp nhận bình sữa đặc thù có hình thức kỳ lạ, sức nặng ít nhất gấp đôi bình sữa cấp sáu bình thường này, Hứa Cửu Cửu lập tức cảm thấy được có chút kỳ lạ. Tài liệu mà bình sữa này sử dụng, tựa hồ cũng không tầm thường.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Công chúa điện hạ, ta miễn phí dâng tặng thêm một tin tức bí mật cho ngài biết."
Hứa Cửu Cửu nói : "Ngươi nói đi."
Hoắc Vũ Hạo nói : "Ngài chưởng quản tình báo, không biết có biết, Minh Đức Đường đã nghiên cứu ra kỹ thuật bình sữa phong kín. Nói cách khác, Hồn Lực chứa đựng trong bình sữa cũng sẽ không thất thoát đi."
Hứa Cửu Cửu trong lòng chấn động, "Ngươi nói là sự thật?"
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: "Kỹ thuật này, Đường Môn chúng ta cũng nắm giữ. Thứ trong tay của ngài chính là nó, một lát nữa ngài thí nghiệm một chút sẽ biết. Nói thật, giá trị chế tạo của nó, có thể mua năm kiện Gia Cát Thần Nỏ Pháo. Có sự hiện diện của nó, có thể bảo đảm Gia Cát Thần Nỗ Pháo liên tục sử dụng mười băng đạn mà không cần phải đổi bình sữa khác. Mười cái băng đạn, chính là 480 phát định trang hồn đạo đạn pháo. Khục,khục, khái niệm này, ngài nên hiểu được."
Mãi đến khi Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi rời đi, Hứa Cửu Cửu vẫn ngồi ở trên ghế sô pha không nhúc nhích. Trong đôi mắt đẹp không ngừng tránh né quang mang phức tạp. Hai chữ Đường Môn, cũng đã để lại dấu ấn thật sâu ở sâu trong đầu óc của nàng.
Dần dần, tất cả phức tạp, cũng dần dần biến thành mất mác. Một chút cay đắng xuất hiện trên khóe môi của nàng, "Mạn Y bà nội, chúng ta vẫn là chậm hơn. Ở phương diện nghiên cứu Hồn Đạo Khí chúng ta không chỉ lạc hậu hơn Nhật Nguyệt đế quốc, thậm chí cũng lạc hậu hơn học viện Sử Lai Khắc. Đường Môn này, không thể nghi ngờ chính là học viện Sử Lai Khắc. Hảo cho một cái Gia Cát Thần Nỏ Pháo, hảo cho một cái bình sữa phong kín!"
Bà lão Mạn Y ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của Hứa Cửu Cửu, "Cháu ngoan, chớ cho mình áp lực quá lớn. Cháu chỉ là một cô bé gái, cháu đã thừa nhận quá nhiều. Tên tiểu tử ban nãy cũng không tầm thường. Ta cẩn thận quan sát hắn, tu vi về tinh thần lực của hắn đúng là ít thấy trong cuộc đời. Rất kỳ lạ, cũng rất cường đại, cùng tu vi Hồn Lực của hắn hoàn toàn không chung đường. Mà, cho dù vẻ mặt của hắn như thế nào, ánh mắt của hắn cũng rất trầm tĩnh. Điểm này, cháu cũng phải kém hắn nửa phần. Người như thế, nếu như không thể làm bằng hữu, thì nên…" Nói tới đây, hai mắt của bà híp lại, một đạo sát khí lăng lệ nháy mắt hiện lên.
"Mạn Y bà nội, không thể." Hứa Cửu Cửu sắc mặt đại biến kinh hô một tiếng.
Mạn Y cười thầm nhìn nàng, nói : "Như thế nào? Không bỏ được sao? Tuổi của hắn nhìn qua hẳn là nhỏ hơn ngươi không ít đó!"
Hứa Cửu Cửu khuôn mặt đỏ lên, không thuận ý dựa vào trong lồng ngực của Mạn Y, nói : "Mạn Y bà nội, bà nói cái gì vậy! Cháu cùng hắn cũng không có gì. Chỉ là người này chính là lứa tuổi nổi bật của học viện Sử Lai Khắc, được Sử Lai Khắc coi trọng. Hoàng huynh sớm chế định kế hoạch phải mượn sức của hắn, trong tương lai người này rất có thể sẽ là cầu nối của chúng ta cùng học viện Sử Lai Khắc. Cho nên chúng ta chẳng những không thể động đến hắn, nhất định còn phải bảo hộ hắn. Mạn Y bà nội, bà đối với Thánh Linh Giáo thấy thế nào?"
Mạn Y trên mặt trầm xuống, nói : "Rất khó nói. Nếu quả thật giống như lời hắn nói, đến Long Hoàng Đấu La cũng bị Thánh Linh Giáo sử dụng, như vậy, Tinh La của chúng ta thật sự gặp phải đại nạn. Phải lập tức hành động."
Hứa Cửu Cửu khẽ vuốt cằm, ánh mắt nhìn về hướng Gia Cát Thần Nỏ Pháo, "Mạn Y bà nội, việc này không nên chậm trễ, vất vả cho bà rồi."
Mạn Y than nhẹ một tiếng, nói : "Vất vả cái gì? Thừa dịp bộ xương già này còn có thể động, coi như vì đế quốc làm chút chuyện đi. Ta sẽ mang theo nó quay về đế quốc tiến hành thí nghiệm."
"Ừm. Bà là người mà cháu tín nhiệm nhất, giao cho người khác cháu cũng không yên tâm. Từ việc Hoắc Vũ Hạo đại biểu Đường Môn đến đây chào hàng Hồn Đạo Khí cũng có thể nhìn ra, nội bộ của Học Viện Sử Lai Khắc tựa hồ cũng có biến hóa. Công tác tình báo của chúng ta phải tăng cường mới được!"
Từ đầu đến cuối, Hứa Cửu Cửu đều cho rằng, Đường Môn chính là phát ngôn viên của học viện Sử Lai Khắc, cũng chính nhờ sự sai lầm này, khiến cho nàng càng coi trọng Đường Môn hơn.
Vương Đông Nhi đẩy Hoắc Vũ Hạo trở về phòng, cho đến giờ khắc này, trên mặt của Hoắc Vũ Hạo mới biểu lộ vài phần mệt mỏi.
Vương Đông Nhi thấp giọng hỏi: "Vũ Hạo, tại sao vừa rồi huynh phải cùng công chúa Cửu Cửu không ngừng đi vòng vèo?"
Hoắc Vũ Hạo nói : "Vì để cho nàng tăng thêm ấn tượng. Cũng là vì mau chóng thúc đẩy sự hợp tác giữa chúng ta và Tinh La Đế Quốc. Nhật Nguyệt đế quốc nếu như muốn phát động chiến tranh, Tinh La Đế Quốc sẽ đứng mũi chịu sào, tránh cũng không thể tránh được. Cho nên bọn họ cũng là vội vàng nhất. Tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ có quyết định."
Vương Đông Nhi nói : "Thiên Hồn Đế Quốc cùng Đấu Linh đế quốc thì sao?" truyện copy từ .
Hoắc Vũ Hạo nói : "Đối với họ trước tiên nên trì hoãn. Một là bởi vì chúng ta cũng không nhận biết cao tầng trọng yếu giống như công chúa Cửu Cửu của hai đế quốc này. Mà, hai đế quốc này cũng không nhất định phái cao tầng nhân vật đến đây. Hơn nữa, năng lực sản xuất của chúng ta có hạn, Tinh La Đế Quốc nếu như quyết định hợp tác với chúng ta, nhu cầu của bọn họ chỉ sợ sẽ là không nhỏ!"
Vương Đông Nhi dựa vào hắn nằm trên giường, mỉm cười nói: "Muội càng ngày càng cảm thấy được huynh giống như một thương nhân vậy."
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Huynh cũng không muốn. Nhưng Thánh Linh Giáo xuất hiện, thật sự làm cho chúng ta cảm giác được nguy cơ quá cường liệt."
Vương Đông Nhi ôn nhu giúp hắn vuốt tóc, nói : “Trước tiên huynh nằm nghỉ một chút đi, muội đi mua cơm chiều cho huynh. Hôm nay ăn cơm sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi. Đi một ngày đường rồi, có mệt hay không?"
Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng, lại không lên tiếng.
Cảm thụ được cái ánh mắt sáng quắc kia, Vương Đông Nhi mặt cười ửng đỏ, nói : "Huynh làm gì nhìn muội ghê vậy?"
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: “Sau khi bị thương trở về, huynh đã biến thành người hạnh phúc nhất trên thế gian."
Vương Đông Nhi hừ một tiếng, nói : "Vậy ý của huynh là trước kia muội đối với huynh không tốt đúng không?"
"Ách…., đương nhiên không phải. Kỳ thật, khi chúng ta xác định quan hệ ở Hải Thần duyên, huynh luôn luôn có chút hoảng hốt, bởi vì trong lòng huynh, muội vẫn luôn là hảo huynh đệ. Mãi đến khi huynh thấy bức thư trong cẩm nang Ngưu Thiên thúc thúc đưa cho huynh, huynh mới đột nhiên phát hiện, trong lòng huynh muội trọng yếu ra sao. Thậm chí khi muội nam trang, huynh cũng mơ hồ bị muội hấp dẫn, chỉ là khi đó huynh không rõ vì cái gì, sau này mới biết được, cho dù muội giả dạng giỏi cỡ nào, ánh mắt cũng là không thay đổi được. Ánh mắt của nam nhân và nữ nhân, rốt cục cũng có khác biệt cực lớn. Đông Nhi, muội yên tâm, huynh nhất định sẽ mau sớm khỏe."
"Ừm." Vương Đông Nhi khẽ gật đầu, nói : "trước tiên huynh nghỉ một lát đi, muội đi mua cơm chiều."
"Được."
Vương Đông Nhi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng không nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mà là yên lặng suy tư cái gì đó. Hôm nay sau khi tới Minh Đô, tất cả hiểu biết đều đang không ngừng chỉnh hợp ở trong đầu hắn.
Nhật Nguyệt đế quốc, chỉ sợ đúng là sẽ có hành động. Nhưng mà bây giờ Tinh La Đế Quốc cùng Thiên Hồn đế quốc chuẩn bị xong chưa? Chỉ sợ rất khó nói. Cho dù bọn họ sớm đã có chuẩn bị, Thánh Linh Giáo gia nhập vào, cũng nhất định sẽ quấy rầy kế hoạch của bọn họ. Nhật Nguyệt đế quốc tổ chức lần đại tái này chỉ sợ cũng có mục đích đặc thù. Như thế nào mới có thể làm chậm lại thời gian Nhật Nguyệt đế quốc phát động chiến tranh đây?
Đường Môn bây giờ mới bắt đầu toàn diện phát triển, Đường Môn phát triển cần phải có thời gian, thân thể của mình cũng cần phải có thời gian đi khôi phục. Một khi chiến tranh bắt đầu, Đường Môn muốn ở trong chiến tranh phát ra tác dụng nhất định, hơn nữa theo đó phát triển lớn mạnh, trợ giúp Đấu La Đại Lục tam quốc chống lại Nhật Nguyệt đế quốc, những thứ này đều cần phải có đầy đủ thời gian để chuẩn bị.
Đúng vậy! Lần này dự thi, phải nghĩ biện pháp trì hoãn thời gian Nhật Nguyệt đế quốc phát động chiến tranh mới được. Nhưng mà, đến tột cùng phải làm sao đây?
Mục tiêu đã thay đổi, nhưng biện pháp cụ thể trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nghĩ ra được, chỉ có thể đi từng bước, nhìn từng bước. Đối thủ của Nhật Nguyệt đế quốc không chỉ là Tinh La Đế Quốc cùng học viện Sử Lai Khắc, mấy cái tông môn cường đại kia, Thiên Hồn đế quốc và Đấu Linh đế quốc cũng có thể trở thành đồng minh.
Cơm chiều cũng không tính là quá phong phú, nhưng Vương Đông Nhi trở về rất nhanh, hiển nhiên là có chút không yên lòng đối với Hoắc Vũ Hạo. Cho dù ăn gì đi nữa, chỉ cần có nàng bên cạnh, trong miệng của Hoắc Vũ Hạo đều biến thành sơn hào hải vị.
Màn đêm buông xuống, Hoắc Vũ Hạo cũng không dám giống như vài ngày trước đó tận hưởng hạnh phúc khi Đông Nhi dựa sát vào hắn ở trên giường, mà là bắt đầu nằm xuống minh tưởng.
Vương Đông Nhi ngồi ở bên cạnh hắn, cũng tiến hành minh tưởng.
Hai người đã rất lâu không có cùng nhau tu luyện Hạo Đông Lực, Hoắc Vũ Hạo thể nội tràn ngập cực hạn băng thiên địa nguyên lực, dẫn đến tự thân Hồn Lực cũng biến thành Cực Hàn, một khi cùng Vương Đông Nhi kết hợp thành Hạo Đông Lực, sẽ có ảnh hưởng tương đối lớn đối với nàng, mà lúc này hai chân cùng cánh tay trái của Hoắc Vũ Hạo huyết mạch không thông, cũng không có biện pháp hoàn thành một đại chu thiên để tu luyện, thay vì kéo theo Vương Đông Nhi, cũng không bằng bản thân tu luyện.
Căn cơ Huyền Thiên Công của hắn cực kì thâm hậu, mà Huyền Thiên Công lại tràn ngập sinh cơ, dưới tinh thần lực khống chế tinh vi nhờ cảnh giới Giới tử của Hoắc Vũ Hạo, mỗi lần vận hành một vòng chu thiên, liền từ cánh tay trái tróc xuất ra nhất ít cực hạn băng thiên địa nguyên lực tiến hành tiêu hóa, hấp thu.
Sở dĩ hắn chọn cánh tay trái mà không phải hai chân, là bởi vì bên trong cánh tay trái chứa đựng cực hạn băng thiên địa nguyên lực ít hơn một chút, lại càng tróc xuất ra. Trải qua mấy ngày cố gắng, cực hạn băng thiên địa nguyên lực ở đó đã bị hắn hấp thu một ít. Dưới tình huống không thể hoàn thành đại chu thiên để tu luyện, Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo tăng lên với tốc độ cũng không chậm. Dù sao, những thiên địa nguyên lực này mặc dù mang phiền phức đến cho hắn, nhưng cũng là năng lượng Băng Thuộc Tính tinh thuần.
Hoắc Vũ Hạo sớm đã có phán đoán chuẩn xác đối với trạng thái thân thể của chính mình, nếu như hắn cứ dựa theo phương thức hiện tại tiến hành tu luyện, như vậy, cần ít nhất ba năm, mới có thể đem tất cả cực hạn băng thiên địa nguyên lực trong cơ thể toàn bộ hấp thu hầu như không còn. Đây là dưới tình huống trong đó không phát sinh bất kỳ sai lầm nào. Mà một khi hoàn thành hấp thu, tu vi của hắn chắc chắn sẽ đột phá đến cấp bậc Hồn Đế, thậm chí nếu phụ thêm đầy đủ Hồn Hoàn, có khả năng tấn công vào cấp bậc Hồn Thánh. Ba năm tàn tật đổi lấy tăng trưởng tốc độ cao, bài toán này cũng không tính là thua lỗ.
Dù sao, trong ba năm, cho dù Bối Bối, Từ Tam Thạch cùng Vương Đông Nhi muốn đạt tới tu vi cấp bậc Hồn Thánh cũng đều không có cơ hội nào.
Bởi vậy, hiện tại Hoắc Vũ Hạo cũng không nóng lòng tu luyện, tâm tính trầm ổn mới có thể giúp cho hắn đang trong tu luyện không xuất hiện bất kì sai lầm gì, nếu không, lấy trạng thái thân thể bây giờ của hắn một khi tẩu hỏa nhập ma, sẽ là phiền phức trí mạng.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, sau khi nếm qua điểm tâm, Hoắc Vũ Hạo kêu Vương Đông Nhi đầy hắn đến phòng của Bối Bối.
Bối Bối dù sao tu vi cũng thâm hậu, thương thế cũng coi như ổn định lại rồi, chỉ là bởi vì bị thương quá nặng, nên vẫn phải ở trên giường nghỉ ngơi.
Hoắc Vũ Hạo đem chuyện đàm phán ngày hôm qua của bản thân cùng Hứa Cửu Cửu cặn kẽ nói một lần, nghe hắn nói xong, Bối Bối vui mừng, về sau việc này do chính hắn quyết định thì tốt rồi.
Ở bên trong Đường Môn, chân chính chủ sự kỳ thật chính là Bối Bối cùng Từ Tam Thạch hai người mà thôi. Những người khác trên cơ bản cũng còn lấy việc học tập tại học viện Sử Lai Khắc làm chủ. Trong đó, Hòa Thái Đầu còn tham dự chế luyện cùng thiết kế một ít Hồn Đạo Khí cho Đường Môn. Những người khác phần lớn thời gian đều là ở lại trên Hải Thần Đảo.
Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu sau khi trao đổi học tập trở về, cũng chia sẻ không ít áp lực cho Bối Bối cùng Từ Tam Thạch. Nhất là Hoắc Vũ Hạo, mang về số lượng lớn bản vẽ còn có Hồn Đạo Khí chế luyện đại sư Hiên Tử Văn, nhất thời làm Đường Môn tăng lên một bậc, mà quan trọng hơn Hồn Đạo Đường cũng theo đó hoàn thiện. Đường Môn phát triển bắt đầu đi vào quỹ đạo, Bối Bối coi như là nhẹ nhàng một ít, đối với Hoắc Vũ Hạo, hắn hoàn toàn yên tâm. Bản thân là người thiết kế, Hoắc Vũ Hạo không chỉ vô cùng hiểu rõ đối với các loại Hồn Đạo Khí của Đường Môn, mà hắn tâm tư kín đáo, sẽ ít phạm sai lầm.
Từ Tam Thạch mặc dù năng lực các phương diện cũng không yếu, nhưng hắn đối với Hồn Đạo Khí không đủ hứng thú, thêm nữa tên này quá ham chơi. Bối Bối đối với hắn thực sự không yên lòng. Bởi vậy, khi bản thân trọng thương, hắn đem quyền chỉ huy đoàn đội giao cho Hoắc Vũ Hạo. Từ Tam Thạch chẳng những không có bất kỳ phản đối nào, ngược lại càng tán thành, ước gì bản thân bớt được việc.
"Đại sư huynh, đệ đoán trễ nhất là ngày mai, công chúa Cửu Cửu sẽ có trả lời. Lấy kiến thức của nàng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Xem ra, chúng ta lại bận nữa rồi."
Bối Bối nằm ở trên giường, mỉm cười nói: "Là Hiên lão sư bận rộn mới đúng. Đệ thiết kế Gia Cát Thần Nỏ Pháo lúc trước có thể thuyết phục được Hiên lão sư, còn sợ gì không thuyết phục được công chúa Cửu Cửu? Phương diện giá tiền, kỳ thật có thể bán thấp một ít, phí tổn của chúng ta dù sao…."
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, thần bí cười, nói : "Đại sư huynh, chúng ta cũng không nên quá mức chú trọng đối với tiền bạc, nhưng vì sự phát triển của Đường Môn, không bán giá cao không được!"
Bối Bối ánh mắt khẽ nhúc nhích, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, "Đệ muốn….."
"Ừm." Hoắc Vũ Hạo thấy đại sư huynh hiểu rõ ý của mình, lập tức gật đầu.
Ngay lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Lúc này trong phòng chỉ có Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, Bối Bối cùng Từ Tam Thạch. Tất cả mọi người tưởng những người khác của Đường Môn đến đây. Từ Tam Thạch đã đi qua mở cửa phòng, vừa mở cửa, hắn lại ngây ngẩn cả người.
"Đại sư tỷ, các ngươi vì sao lại tới sao?" Đứng ở ngoài cửa phòng, còn không phải là Đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên trong nội viện của Học Viện Sử Lai Khắc sao? Đi cùng với nàng còn có Vương Thu Nhi.
Trương Nhạc Huyên trừng mắt liếc hắn một cái, nói : "Tại sao ta không thể tới đây? Ta là lĩnh đội lần này của học viện. Tại sao các ngươi lại bị phân phối ở tại chỗ này. Hay là Nhật Nguyệt đế quốc không biết các ngươi là thành viên của đội vô địch kì đại tái trước đúng không?"
Từ Tam Thạch một bên mời bọn họ tiến vào, một bên tức giận nói: "Bọn họ làm sao không biết? Mà cho dù biết, người ta giả câm giả điếc chúng ta có biện pháp sao?"
Bởi vì phòng không lớn, Trương Nhạc Huyên vừa vào trong phòng liền thấy Bối Bối nằm ở trên giường. Ở bên cạnh Bối Bối là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi.
Đối với tình huống Hoắc Vũ Hạo thi nàng cũng biết, nhưng nàng vừa nhìn thấy Bối Bối nằm ở trên giường, sắc mặt lập tức thay đổi. Vội vàng tiến lên vài bước, nói : "Bối Bối, ngươi, ngươi làm sao vậy?"
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của Đại sư tỷ, Hoắc Vũ Hạo, Từ Tam Thạch cùng Vương Đông Nhi đều sửng sốt, Hoắc Vũ Hạo cùng Từ Tam Thạch liếc nhau, nhất thời cảm nhận được trong ánh mắt của đối phương có một tia quái dị. Sự thân thiết của đại sư tỷ đối với đại sư huynh tựa hồ có chút khác thường.
Bối Bối cười khổ nói: "Đại sư tỷ, ngươi đừng có gấp, ta không sao."
Trương Nhạc Huyên tựa hồ cũng ý thức được bản thân thất lễ, tâm thần thoáng thu liễm, đưa tay nắm uyển mạch của Bối Bối, cảm thụ tình huống thương thế của hắn.
Cùng Trương Nhạc Huyên cùng nhau đi vào còn có Vương Thu Nhi, nàng lại là đi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, cúi đầu nhìn hắn một cái, sau đó cũng rất tự nhiên đem ánh mắt dời đi chỗ khác, giống như là đang nhìn một người xa lạ.
Vương Đông Nhi thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng thầm than một tiếng, Vương Thu Nhi càng biểu hiện cùng Hoắc Vũ Hạo xa lạ như vậy, càng có thể nhận ra địa vị của Vũ Hạo trong lòng nàng là không tầm thường. Thu nhi ơi, tại sao ngươi phải làm khổ bản thân vậy chứ?
Lúc trước, Hoắc Vũ Hạo mất tích lâu như vậy, Vương Đông Nhi thật sự động tâm, cho dù mình và Vương Thu Nhi cùng chia xẻ tình yêu của Hoắc Vũ Hạo, nàng cũng cam nguyện. Chính là bởi vì từng có ý nghĩ như vậy, bây giờ địch ý của nàng đối với Vương Thu Nhi cũng nhạt đi rất nhiều. Nhất là sau khi cảm nhận được Hoắc Vũ Hạo đối với mình toàn tâm toàn ý, nàng lại đồng tình Vương Thu Nhi, không có nửa phần ghen tị. Lúc này thậm chí nàng rất rộng rãi đứng ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo.
"Thu nhi, ngươi có khỏe không?" Vương Thu Nhi không để ý tới mình, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì không thể không hướng nàng chào hỏi, người ta không chỉ cứu tính mạng của hắn một lần. Huống chi, trong lòng hắn sớm đã cảm nhận được tình cảm của Vương Thu Nhi đối với mình. Trong lòng hắn thủy chung đối với nàng cũng có chút cảm giác thua thiệt.
"Rất tốt." Vương Thu Nhi lạnh lùng hồi đáp. Nhưng nàng như vậy, bảo sao có nửa phần rất tốt ý tứ đây.
"Ừm" Hoắc Vũ Hạo cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đơn giản lên tiếng.
Bên kia, Trương Nhạc Huyên sắc mặt ngưng trọng đã kiểm tra xong thân thể của Bối Bối.
"Ngũ tạng suýt nữa lệch vị trí, bị Hồn Lực kì dị mãnh liệt công kích vào. Âm hàn, tà ác, hắc ám. Ngươi đụng phải Tà Hồn Sư sao?"
Nghe được lời của nàng, tất cả mọi người không khỏi âm thầm bội phục, Trương Nhạc Huyên phân tích cực kì chính xác, không hổ là nội viện Đại sư tỷ.
Bối Bối gật đầu, trầm giọng nói: "Ta cũng đang muốn tìm các người, chuyện này phải mau chóng thông báo cho học viện, cũng để cho học viện sớm có chuẩn bị thật tốt. Thánh Linh Giáo đã xuất hiện…” Lập tức, hắn đem tình huống ngày hôm qua cẩn thận nói một lần, nói ra sự tồn tại của Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng. Nhưng mà làm mấy người của Đường Môn kinh ngạc chính là, Bối Bối lại không nói ra Đường Nhã, mà chỉ nói bản thân đụng phải một tên hồn sư, cảm giác hắn có chút không bình thường, lúc tra xét bị đối phương đánh lén đắc thủ mới bị thương.
"Chuyện này rất quan trọng, ta lập tức hồi báo cho học viện. Thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, ta đưa ngươi về học viện?" Trương Nhạc Huyên vẻ mặt thân thiết nói.
Bối Bối cười khổ lắc đầu, nói : "Ngươi là lĩnh đội của học viện đại biểu đội, làm sao để có thể rời đi được. Mà, tình huống hiện tại của ta cũng không nhúc nhích nổi, chi bằng cứ ở chỗ này dưỡng thương. Ngươi yên tâm, trận đấu trước mắ ta không có cách nào tham gia được, nên đã đem quyền chỉ huy đoàn đội giao cho Vũ Hạo."
Trương Nhạc Huyên nhìn Bối Bối, lại nhìn Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Hai sư huynh đệ các ngươi. Ta phải nói sao với các ngươi mới tốt đây. Bối Bối, ngươi cũng không phải là người hay bất cẩn, tại sao lần này….”
Bối Bối hướng nàng nháy mắt một cái, Trương Nhạc Huyên lặng đi một chút, mới ý thức được lời của mình tựa hồ hơi nhiều. Đứng lên nói: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước đi, ta lập tức đi hồi báo tin tức này. Thu nhi, chúng ta đi."
Vương Thu Nhi không có hé răng, thậm chí cũng không có chào hỏi mấy người của Đường Môn, theo Trương Nhạc Huyên xoay người rời đi.
Trương Nhạc Huyên cùng Vương Thu Nhi đi khỏi, bên trong gian phòng nhất thời lại trở nên yên tĩnh, mà ánh mắt của Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi tất cả đều tập trung vào Bối Bối.
Bối Bối bị ba người nhìn chằm chằm, có chút sợ hãi, tằng hắng một cái, nói : "Các ngươi làm gì nhìn ta ghê vậy."
Từ Tam Thạch ngửa đầu nhìn trần nhà, thở dài một tiếng, nói : "Ta vốn cho là, chỉ có tướng mạo anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, vô địch đẹp trai như ta mới có thể được các cô nương ưa thích. Thật không ngờ Bối Bối ngươi, một tên chết tiệt mũi nhỏ, mắt nhỏ lại ẩn núp sâu như vậy. Nếu không phải ngươi bị thương, khiến cho chân tình của Đại sư tỷ biểu lộ ra, ta cũng không nhìn ra. Ngươi cùng Đại sư tỷ thật sự có quan hệ không minh bạch được."
Trên mặt Bối Bối hiện lên vẻ lúng túng, "Tên thối tha, ngươi đừng ở chỗ này nói lung tung, bại hoại danh dự của Đại sư tỷ."
Từ Tam Thạch cười lạnh một tiếng, "Người khác không biết ngươi, ta còn không rõ ngươi sao? Đại sư tỷ mới vừa vào, sau khi phát hiện ngươi bị thương, ánh mắt nhìn ngươi ta thấy rõ ràng có chỗ không đúng rồi. Đại sư tỷ đối với những người trong nội viện từng có vẻ mặt này sao? Mà ánh mắt của ngươi, cũng là như vậy. Điều này chứng minh, khi ngươi nhìn thấy Đại Sư tỷ, liền dự liệu được nàng sẽ có phản ứng như thế. Còn không đủ để chứng minh trong đó có gian tình sao? Được lắm, Bối Bối, ngươi đối với huynh đệ mọi người ẩn núp sâu như vậy. Ngay cả ta cũng không biết, tiểu tử nhà ngươi thậm chí ngay cả Đại sư tỷ cũng hạ thủ. Nhanh nhanh thành thật thú tội, bằng không, cho dù ngươi bị thương, ca cũng không tha cho ngươi."
Nhìn vẻ mặt giả vờ bi phẫn của Từ Tam Thạch, lại nhìn thấy ánh mắt khác thường của Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi. Bối Bối thở dài một tiếng, "Cả đời anh danh của ta. Đại sư tỷ thật sự là quan tâm tất loạn mà."
Từ Tam Thạch vẻ mặt “nhiều chuyện” tiến đến bên giường, "Nói mau, nói mau. Ngươi cùng Đại sư tỷ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi suốt ngày vì Tiểu Nhã mất hồn mất vía, như thế nào lại kéo Đại sư tỷ đến đây!"
Bối Bối mắt thấy mình cũng không dối gạt được nữa, điều chỉnh sắc mặt, nói : "Nếu như mọi người đã phát hiện, ta sẽ nói cho mọi người biết. Nhưng mà các ngươi phải giữ bí mật cho ta. Sự tình liên quan đến thanh danh của đại sư tỷ. Nếu ai nói ra rồi, sau này sẽ không còn là huynh đệ của ta."
"Được." Vương Đông Nhi là người thứ nhất thống khoái đáp ứng.
Bối Bối khóe miệng co giật một chút, nói : "Tỷ muội cũng không được!"
Vương Đông Nhi khúc khích cười, nói : "Đại sư huynh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, có cần chúng ta kêu tất cả mọi người đến đây hay không! Chứ không như vậy, huynh cảm thấy được Tam sư huynh ở trước mặt Tứ sư tỷ, có thể giấu được chuyện này sao?"
"Ta…., kết bạn không cẩn thận a!" Bối Bối bi thống nói một tiếng.
Rất nhanh, Hòa Thái Đầu, Giang Nam Nam cùng Tiêu Tiêu cũng bị kêu đến. Về phần Na Na, Quý Tuyệt Trần cùng Kinh Tử Yên dù sao quan hệ không chặt chẽ bằng sư huynh đệ bọn họ.
Vừa nghe nói Bối Bối cùng Đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên có bí mật không thể nói được. Đôi mắt to xinh đẹp của Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu đều là sáng lấp lánh, đây tuyệt đối là bộ dáng của “bà tám”. Mà ngay cả vẻ mặt hay xấu hổ của Hòa Thái Đầu, cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ.
"Chớ nói ra ngoài nha!" Bối Bối ai thán nói.
"Thật sự đừng có nói ra ngoài nha!"
"Thôi thì, hay là thôi đi. Các ngươi coi như cái gì cũng không biết có được không….."
"….."
"Được rồi, ta nói." Ngay lúc ánh mắt soi mói của mọi người phảng phất như muốn phua lửa, Bối Bối cũng không biết phải làm sao, rốt cục nói về chuyện giữa mình và Trương Nhạc Huyên.
"Kỳ thật, Đại sư tỷ là đồng dưỡng dâu (*) của ta. . ." Chỉ cần một câu nói, đã làm sáu cặp mắt trong phòng nháy mắt trừng lớn. Quả táo Từ Tam Thạch cầm trong tay trực tiếp rớt xuống, đập vào trên mặt của Hòa Thái Đầu ngồi ở bên cạnh. Hòa Thái Đầu khiếp sợ hai tay sờ soạng, sức lực mạnh đến độ để lại một loạt dấu tay trên giường.
(*) đồng dưỡng dâu: đồng trong nhi đồng, dưỡng trong dưỡng dục đồng dưỡng dâu: con dâu được nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ.
Thân thể của Hoắc Vũ Hạo nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa trượt chân khỏi hoàng kim thụ xe lăn. Vương Đông Nhi lấy tay che miệng nhỏ của mình, không làm cho mình kinh hô thành tiếng.
Giang Nam Nam la thất thanh, Tiêu Tiêu nắm chặt cánh tay của Hòa Thái Đầu, vẻ mặt đầy rung động.
"Đồng, đồng dưỡng dâu?" Miệng của Từ Tam Thạch hiện tại há to đủ để nhét vào một quả trứng vịt.
Ai dám nghĩ đến, nội viện thủ tịch đại đệ tử của Học Viện Sử Lai Khắc, được tất cả đệ tử tôn xưng là Đại sư tỷ, năm 30 tuổi đã tiến vào Hải Thần Các, trở thành một thành viên của Hải Thần Các, Trương Nhạc Huyên, lại là đồng dưỡng dâu của Bối Bối. Chuyện này đã không thể sử dụng từ bất khả tư nghị để hình dung, quả thực giống như chuyện bịa đặt vậy!
Bối Bối vẻ mặt đau khổ nói: "Các ngươi không có nghe lầm đâu, ta cũng không nói nhầm, Đại sư tỷ đúng là đồng dưỡng dâu của ta. Chuyện này nói ra thì rất dài, phải nói từ hai mươi năm trước."
Từ Tam Thạch trực tiếp kéo một cái ghế ngồi xuống ở ngay bên giường, "Không sao, chúng ta không gấp, ngươi cứ từ từ mà nói."
Hoắc Vũ Hạo há hốc mồm nhìn Bối Bối, tâm tình của hắn lúc này khiếp sợ giống như ngày hôm qua khi công chúa Cửu Cửu biết binh lính bình thường cũng có thể tiến hành thao tác Gia Cát Thần Nỏ Pháo vậy.
Bối Bối tức giận trừng mắt nhìn Từ Tam Thạch, liếc mắt một cái, nói : "Ở năm ta vừa được sinh ra, mẫu thân cũng bởi vì sinh khó mà qua đời. Phụ thân thương tâm quá độ, giấu Huyền Tổ tiếp nhận một cái nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành của Sử Lai Khắc giám sát đoàn, từ khi bỏ đi cũng không trở về nữa. Ta thành cô nhi."
"Gia tộc ta là đan truyền ( chỉ có 1 con), nên tổ tiên quy định đều phải theo họ mẹ. Cái chết của phụ mẫu, đối với Huyền Tổ đả kích rất lớn. Đoạn thời gian đó coi ta như là tâm can bảo bối vậy."
"Thật ra Đại Sư Tỷ là được một vị lão sư trong học viện nhặt về ở một vùng ngoại ô. trong lúc vô tình bị Huyền Tổ phát hiện. Khi đó biểu tình của Đại sư tỷ dại ra, cả người giống như là mất đi linh hồn vậy. Nhà của nàng vốn là quý tộc của Thiên Hồn đế quốc, sau này bị một Đại Quý Tộc hãm hại, cả nhà bị diệt môn, chỉ có nàng, lúc ấy trốn ở dưới giường cùng mẫu thân chơi trốn tìm, mới có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Mẫu thân của nàng gục ở bên giường, trước khi chết, còn dùng thân thể của mình chặn giường, hơn nữa che miệng của nàng lại."
"Sau khi biết đến tình huống của đại sư tỷ, Huyền Tổ kiểm tra thân thể của nàng. Phát hiện Đại sư tỷ rất có thiên phú ở phương diện Vũ Hồn, chẳng những Tiên Thiên Mãn Hồn Lực hiếm thấy, lại còn có được một cái Hồn Hoàn trăm năm, hơn nữa tu vi đã đến cấp hai mươi. Đoán rằng ở trong gia tộc, Đại sư tỷ chính là đối tượng trọng yếu được bồi dưỡng."