Vương Đông Nhi nói: "Khi muội mới vừa trở về thân nữ nhi, Muội sợ huynh chịu không được, vẫn xem muội như huynh đệ, cho nên mới cố hết sức làm cho mình trở thành con gái một chút. Sau đó, huynh vì muội trả giá nhiều như vậy, muội muốn đối xử tốt với huynh nhiều hơn, cho nên mới ôn nhu như vậy, càng muốn đối xử với huynh tốt hơn một chút nữa. Nhưng hôm nay khi thấy Thu Nhi, muội lại đột nhiên cảm thấy, sự ôn nhu của muội, trên thực tế đã không phải là chính mình. Nếu như huynh thật thích muội ôn nhu như vậy, có lẽ, cũng không phải thật sự thích bản thân muội. Cho nên, muội muốn thử trở về, trở về là chính mình. Được không?"
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo ngưng tụ, một trận đau nhức lan tràn ở ngực. Đúng! Vì Đông Nhi, mình trả giá rất nhiều. Nhưng còn Đông Nhi thì sao? Nàng cũng yên lặng vì mình trả giá rất nhiều. Vì mình, nàng thậm chí thay đổi tính cách, chuyện này khó khăn đến cỡ nào. Khó trách mấy ngày nay, mình cảm thấy nàng có chút không giống với lúc trước kia.
"Đông Nhi. Lại đây." Thanh âm của Hoắc Vũ Hạo phảng phất như mắc nghẹn.
Vương Đông Nhi đứng lên, đi tới và ngồi xuống ở bên cạnh hắn.
Mở cánh tay phải ra, Hoắc Vũ Hạo kéo nàng vào ngực mình, "Thật xin lỗi, Đông Nhi, là huynh quá sơ sót với cảm giác của muội. Muội rất ngốc, cho dù tính cách của muội như thế nào, ở trong lòng huynh, muội cũng vẫn là Đông Nhi của huynh. Mau trở về lại là chính mình đi, huynh thích nhất là thấy sự vui vẻ trong muội. Chỉ cần muội vui, cho dù tính cách của muội như thế nào, huynh cũng đều thích. Tại sao muội lại cố ý thay đổi tính cách vì huynh? Cùng huynh ở chung một chỗ mà cực khổ như thế, huynh mới không vui!"
Vương Đông Nhi cũng mở hai cánh tay ta, ôm sát Hoắc Vũ Hạo. Nước mắt mông lung nói: "Đúng! Muội rất đau khổ, nhất là lần trước khi huynh mất tích. Thật sự muội đã cho rằng sẽ mất huynh, muội không dám ghen, không dám suy nghĩ nhiều, không dám tức giận đối với huynh. Thật sự muội rất sợ mất huynh. Nhưng khi muội thấy được lúc trở lại huynh như một người đã chết, thật sự muội đã nghĩ , nếu như huynh không thể sống được, muội sẽ cùng chết với huynh. Mà cũng chính lúc đó, muội cảm thấy rất ảo não, rất ảo não. Muội không nên hoài nghi huynh. Đáng lẽ muội không nên ghen. Đoạn thời gian đó, muội bắt buộc tinh thần của mình làm cho mình kiên cường đứng lên toàn tâm toàn ý chăm sóc huynh. Khi đó muội cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu như huynh chết, muội sẽ cùng chết. Nếu như huynh vĩnh viễn tàn tật, muội sẽ chăm sóc huynh cả đời. Lúc đó muội cũng đã đem bản thân mình biến thành nữ nhân của huynh."
"Nhưng mà, trải qua mấy ngày nay, ở trong lòng muội cũng đều có một phần ám ảnh. Nó đến từ Vương Thu Nhi. Mặc dù muội biết, trong lòng huynh chỉ có muội. Nhưng mà từ trong ánh mắt của Vương Thu Nhi muội có thể nhìn ra được, mặc dù ngoài mặt nàng đối với huynh lạnh như băng, nhưng trên thực tế trong nội tâm nàng cũng thống khổ như muội vậy, thậm chí còn sâu hơn so với muội. Nàng thật sự thích huynh. Nhưng muội không muốn nhường huynh cho nàng, muội không bỏ được. Cho nên trong lòng muội có khúc mắc rất đặc biệt. Muội muốn tốt với huynh, ôn nhu với huynh một chút để huynh có thể cảm nhận được mặt tốt của muội. Nhưng mà, càng tiếp tục như vậy, muội càng chột dạ, thậm chí càng ngày càng không tự tin, muội phát hiện, muội đã không còn là Vương Đông Nhi của ngày xưa, muội đã thay đổi, hoàn toàn biến thành món đồ trang sức của huynh." truyện copy từ .
"Mãi cho đến hôm nay, khi muội lại đi lên sân thi đấu. Muội mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, muội là Vương Đông Nhi, muội chính là Vương Đông Nhi độc nhất vô nhị trên cái thế giới này. Tại sao muội phải tự ti, tại sao muội không tự tin? Muội rất đẹp, huynh rất yêu muội. Căn bản muội chẳng có bất kỳ lý do gì để tự ti. Muội là Vương Đông Nhi, muội muốn để huynh yêu muội, yêu Vương Đông Nhi chân chân chính chính, chứ không phải là món trang sức mang tên Vương Đông Nhi, cho nên, muội phải trở về chính mình, muội không muốn giống như trước kia nữa. Muội sẽ dùng tất cả những thứ tốt nhất của muội, vĩnh viễn trói buộc tâm của huynh. Yêu là ích kỷ, là độc chiếm. Cái gì cũng có thể nhường, nhưng người yêu thì không thể. Cho dù Vương Thu Nhi có yêu huynh, muội cũng sẽ dùng năng lực của chính mình, dùng tất cả mà muội có để bảo vệ tốt tình yêu của huynh dành cho muội, người nào cũng không thể cướp đi."
Nói tới đây, Vương Đông Nhi đã là khóc không thành tiếng, ôm Hoắc Vũ Hạo thật chặt, nói gì cũng không buông ra.
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo có chút dại ra, ở trong trạng thái của vong linh ma pháp, khiến đầu óc của hắn tỉnh táo phân tích mọi thứ trước mặt, cho dù tim của hắn đã kịch liệt quặn đau, nhưng cũng không có cách nào thay đổi bộ dáng.
"Đông Nhi, cũng là huynh không tốt, là huynh quên đi cảm nhận của muội, là huynh không kịp thời phát hiện tình huống của muội, Đông Nhi, Đông Nhi …." Cho dù lúc này Hoắc Vũ Hạo được ma pháp làm cho tỉnh táo, hắn cũng không biết nên nói cái gì để an ủi Vương Đông Nhi, nhưng giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được trong quá trình Vương Đông Nhi mở lòng, hơi thở của nàng cũng phát sinh biến hóa.
"Không thể trách huynh được, Vũ Hạo. Đây đều là vấn đề của bản thân muội, là bởi vì tâm thái không ổn định của muội. muội đã nghĩ thông suốt rồi, tốt rồi. Huynh vì ta bị thương nặng như vậy, có thể còn sống đã là kỳ tích, trạng thái thân thể như huynh bây giờ, làm sao còn có thể chú ý đến nhiều thứ như vậy? Đừng lo lắng,tự bản thân muội có thể điều chỉnh tốt, chỉ cần huynh hiểu được lòng muội, tất cả cũng sẽ tốt lên thôi."
Nhẹ nhàng vuốt lưng Vương Đông Nhi, cẩn thận không đụng chạm đến thương thế trên lưng nàng. Vương Đông Nhi lau nước mắt, ngồi thẳng lên, nhìn Hoắc Vũ Hạo ở khoảng cách gần.
"Nhớ nha, sau này không cho huynh dùng năng lực này nữa, muội thật sự không thích cái bộ dáng này của huynh. Hôm nay huynh ngủ một mình trên giường đi." Vừa nói, mặc dù hai mắt của nàng còn có chút sưng đỏ, nhưng cũng đã toát ra nét giảo hoạt.
Hoắc Vũ Hạo trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Đông Nhi, "Cái này….., Đông Nhi, bây giờ huynh có thể tạ lỗi không?"
Vương Đông Nhi không chút do dự lắc đầu, nói: "Dĩ nhiên không thể, hiện tại muốn tạ lỗi cũng đã chậm rồi. Được rồi, nhanh đi tu luyện đi, huynh nhất định phải sớm một chút khôi phục như cũ, nếu không, trong lòng muội thủy chung cũng sẽ khó chịu." Vừa nói, nàng ôm lấy Hoắc Vũ Hạo, đặt hắn nằm ngang ở trên giường, đắp chăn giùm hắn đắp. Còn nàng cũng ngồi ở trên giường, khoanh chân ngồi xong, bắt đầu minh tưởng.
Nhìn hàng mi dài đang run nhẹ của Vương Đông Nhi, Hoắc Vũ Hạo biết, tâm tình lúc này của nàng căn bản cũng chưa bình tĩnh trở lại, Đông Nhi, thật ra huynh rất vui khi muội có thể khôi phục bộ dáng lúc trước, là huynh quan tâm muội quá ít, chỉ cần muội vui, cho dù muội trở thành như thế nào, trong lòng huynh cũng rất yêu muội.
Trên mặt toát ra vẻ mỉm cười, Hoắc Vũ Hạo vươn cánh tay phải từ trong chăn vươn ra, nhẹ nhàng đụng vào đầu gối của Vương Đông Nhi, còn mình thì nhắm mắt lại, bắt đầu thúc dục hồn lực vận chuyển.
Hạo Đông Lực vẫn không thể dùng được để tu luyện, kinh mạch nơi hai chân và cánh tay trái của Hoắc Vũ Hạo vẫn còn chưa thông, rất dễ dàng dẫn xuất băng thuộc tính thiên địa nguyên lực tiến vào trong cơ thể Vương Đông Nhi, dễ dàng làm nàng bị thuơng, chỉ có ở thời điểm chiến đấu, Vương Đông Nhi làm phụ trợ cùa hắn, Hạo Đông Lực mới có thể phát huy uy lực.
Vòng đầu tiên của vòng bảng kết thúc một cách thuận lợi nhưng tất cả mọi người đều không quên được trận đấu đầu tiên có bất ngờ lớn nhất. Cái tên Đường Môn, chỉ trong một thời gian ngắn cũng đã trở thành đối tượng nghị luận ở khắp đầu đường cuối ngõ của Minh Đô. Mà uy danh của Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện cũng chợt hạ xuống cực thấp, thậm chí đã xuất hiện một số lượng lớn dân chúng tụ tập và hô hào ở ngoài cửa học viện.
Đối thủ đầu tiên của học viện Sử Lai Khắc cũng không quá mạnh, vẫn sử dụng phương thức như hồi thi vòng loại, đạt được thắng lợi. Vòng bảng mới vừa bắt đầu, mỗi một trận đấu kế tiếp đối với bất kỳ một chiến đội nào cũng hết sức quang trọng. Nhất là một vài chiến đội đã thua một trận, lại càng như thế.
Những trận đấu vòng đầu của các bảng còn lại cũng đã kết thúc, sắc trời dần dần đen, mọi người cũng đã trở vào bên trong Minh Đô, đại đa số cũng không nghỉ ngơi, tất cả quán cơm, tửu lâu, quầy rượu cơ hồ cũng là chật ních.
Đề tài của mọi người không chỉ tập trung ở toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái, đồng thời cũng thảo luận một đại tái khác, nơi mà bọn họ có thể tham dự, thậm chí có thể từ đó đạt được tiền lời. Minh đô Hồn Đạo Sư tinh anh đại tái.
Trải qua trận đấu tư cách dự thi. Ba cái Minh Đô Hồn Đạo Sư tinh anh đại tái phân biệt cũng đã tiến vào vòng hai. Bắt đầu từ vòng hai. Phương thức đánh cược cũng đa dạng hơn.
Hồn Đạo Sư đại tái không có đối kháng kịch liệt giống như Hồn Sư đại tái, tất cả mọi người đều chế luyện hồn đạo khí ở trong hoàn cảnh như nhau, nhưng tính ẩn giấu cao hơn. Bởi vì đây là chợ đen, đại đa số Hồn Đạo Sư đến đây dự thi cũng yêu quý danh tiếng của mình, vì vậy cũng là giấu tên để tham gia, mỗi người cũng chỉ có một con số mà thôi. Còn dân chúng chỉ có thể thấy được biểu hiện của bọn họ từ trong tài liệu mà ba thế lực dưới lòng đất phân phát.
Tối nay, vòng thứ hai của Minh Đô Hồn Đạo Sư tinh anh đại tái sắp bắt đầu, phương pháp đánh cược hấp dẫn dân chúng nhất, chính là đánh cược người hoàn thành đầu tiên phải dùng bao nhiêu thời gian. Cái này cũng có khoảng cách. Ngắn nhất là nửa tiếng sau đó là từ nửa tiếng đến một tiếng, một tiếng đến một tiếng rưỡi, dùng cái này loại suy. Cũng không phải là thời gian càng dài tỉ lệ đặt cược càng ít mà là thời gian ở giữa có tỉ lệ đặt cược thấp nhất. Tỉ lệ đặt cược hai đầu cao hơn rất nhiều.
Thí dụ như, đánh cược người đầu tiên hoàn thành chỉ dùng nửa tiếng, tỉ lệ đặt cược cao tới gấp năm lần. Còn nửa tiếng đến một tiếng thì tỉ lệ đặt cược cũng chỉ có gấp ba. Thấp nhất chính là 2 tiếng rưỡi đến 3 tiếng rưỡi. Tỉ lệ đặt cược chỉ có 1:1/2.
Lời giới thiệu về vòng hai cũng nhiều hơn, thời gian thi đấu vòng hai là năm tiếng, bắt đầu từ tối nay đến rạng sáng ngày mai sẽ kết thúc. Trong năm tiếng đồng hồ, tất cả Hồn Đạo Sư dự thi đều phải chế luyện một kiện công kích hồn đạo khí cấp bốn trở lên.
Nếu như chế tạo ra một kiện hồn đạo khí cấp năm, như vậy sẽ trực tiếp vào vòng trong, không cần tiến hành khảo nghiệm uy lực. Những Hồn Đạo Sư chế tạo ra hồn đạo khí cấp bốn sẽ phải thi đấu nhiều hơn một vòng.
Mỗi một Hồn Đạo Sư cầm hồn đạo khí của mình đến khu vực thử bắn đặc biệt tiến hành bắn thử, mỗi một lần bắn đều sẽ được ghi chép chi tiết. Năm người có uy lực nhỏ nhất sẽ bị loại. Đồng thời bị loại còn có những người không cách nào hoàn thành chế luyện hồn đạo khí cấp bốn ở trong thời gian quy định.
Tỉ lệ đào thải ở vòng này cũng không quá cao, nhưng đã bắt đầu trở nên tàn khốc. Người nào cũng không thể khẳng định uy lực hồn đạo khí của mình sẽ mạnh hơn so với hồn đạo khí đồng cấp của người khác. Dưới tình huống như vậy, tự nhiên chỉ có thể dốc hết sức đi chế luyện hồn đạo khí có uy lực mạnh hơn mới được. Áp lực trong thi đấu sẽ làm cho các Hồn Đạo Sư có thể thể hiện ra thực lực chân chính của mình.
Phương thức đánh cược còn rất nhiều loại, ba thế lực dưới lòng đất cũng vô cùng tâm đắc đối với việc tính toán số người, gần như có thể bảo đảm từng con bạc cũng đều có thể tìm ra được phương pháp đánh cược phù hợp với mình.
Thanh Sáp tửu điếm. Vẫn là ở đại đường nhìn qua đơn giản mộc mạc kia.
Hoắc Vũ Hạo bốn người lặng lẽ tới. Lần này, sau khi được Hoắc Vũ Hạo dặn dò, Thần An rõ ràng biết điều hơn rất nhiều, không có ra nghênh đón từ xa, mà là sai một gã thủ hạ đắc lực ở bên ngoài nghênh đón Hoắc Vũ Hạo bốn người, dẫn bọn họ tới khu khách quý.
Rất nhanh, một phần tài liệu cũng đã được đưa đến trong tay Hoắc Vũ Hạo. Phần tài liệu này ghi chép biểu hiện của các Hồn Đạo Sư đã qua được vòng đấu trước cùng một chút bình luận.
Sau khi tiến vào giai đoạn chính thức của đại tái, số thứ tự đã được thay đổi, bắt đầu từ vòng này. Số thứ tự cũng bắt đầu có ý nghĩa thực tế hơn. Hoắc Vũ Hạo là số sáu mươi sáu, Hòa Thái Đầu là tám mươi tám. Điều này hiển nhiên là vì Thần An muốn lấy lòng bọn họ, đặc biệt chọn số thứ tự tốt hơn cho bọn họ.
Đơn giản xem tài liệu một chút, trải qua hai vòng, cho tới bây giờ, bên phía Tịch Thủy Minh còn thừa lại sáu mươi bảy Hồn Đạo Sư. Vòng trước đó còn hơn chín mươi người. Nói cách khác, vòng thứ nhất đã đào thải hơn ba mươi người.
Ở trong số sáu mươi bảy người này, có mười mấy người Thần An đặc biệt đánh dấu, có những người được đánh dấu là những người trực tiếp vào được vòng trong, số còn lại là hoài nghi ẩn dấu thực lực. Những thứ này rất nhanh đều đã được Hoắc Vũ Hạo ghi nhớ trong đầu. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hiểu rõ đối thủ là chuyện rất quang trọng. Trải qua món quà và phương thức lung lạc của hắn, hơn nữa còn có kỹ thuật bình sữa phong kín, hiện tại Thần An đã hoàn toàn tin thân phận giả mạo của hắn.
"Vũ Hạo, lát nữa muội muốn nhìn huynh thi đấu." Vương Đông Nhi khẽ cười nói.
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, gật đầu, nói: "Tốt, huynh gọi Thần An tới an bài."
Vương Đông Nhi thâm ý nhìn hắn một cái, tiến tới bên tai của hắn, thấp giọng nói: "Tại sao lại chiều muội như vậy?"
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Đây không phải là trợ giúp khôi phục tính cách cho muội sao? Hoàng hậu của huynh. Thật ra thì, huynh cũng không biết cái này đối với huynh là tốt hay xấu đây."
Vương Đông Nhi liếc hắn một cái, nói: "Nể mặt huynh tốt như vậy, tối nay cho…"
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo chợt sáng lên, vừa muốn hỏi nàng tối nay như thế nào, cửa phòng khách quý liền mở ra. Từ bên ngoài đi vào một đoàn người. Tổng cộng có sáu người, hai người đi ở phía trước, cũng mặc trang phục Hồn Đạo Sư, trên ngực mỗi người cũng đeo một cái huy chương Hồn Đạo Sư. Chỉ bất quá mặt ngoài của huy chương tựa hồ có một tầng mây ba động, làm người khác không thể thấy rõ ràng cấp bậc của huy chương.
Bốn người khác thì rõ ràng là hộ vệ của hai người này.