- Hòa Thái Đầu.
Âm thanh của Tiêu Tiêu bỗng nhỏ hơn một chút, trong tất cả mọi người, nàng là người dễ dàng thẹn thùng nhất.
- Hắn là người mà ngươi yêu nhất sao?
- Vâng.
Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói.
- Hai người các ngươi chỉ có thể có một người còn sống rời đi nơi này, ngươi chết, hay là hắn chết?
Thanh âm bình thản lạnh lùng hỏi.
Tiêu Tiêu ngẩn ngơ:
- Có thể để cả hai cùng không chết không! Ta còn trẻ, ta còn không có lấy chồng, ta, ta..., oa...
Nàng lập tức khóc lên.
Lúc này Hòa Thái Đầu đã có thể nghe được thanh âm của nàng. Vừa nghe nàng khóc lên, vẻ mặt của Hòa Thái Đầu có chút trở nên vặn vẹo.
- Phải chết một người, là ngươi hay là hắn, trả lời ta. Nếu như không trả lời, cả hai đều phải chết. Ngươi có quyền lựa chọn. Nếu như lựa chọn để hắn chết, ngươi liền có thể sống sót.
Thanh âm bình thản từ tốn nói.
Tiêu Tiêu nghẹn ngào, khuôn mặt trắng bệch, đối với nàng mà nói, tử vong mang tới sợ hãi quá lớn, có chút khó có thể chịu đựng.
Thanh âm bình thản tựa hồ bởi vì rốt cục cũng có người sợ chết, cho nên không có thúc giục nàng.
- Vậy thì để ta chết đi. Sau khi ta chết, ngươi có thể nói Thái Đầu nói cho ba ba, mụ mụ của ta biết, sau đó giúp ta chiếu cố bọn họ được không? Thái Đầu mặc dù xấu xí một chút, nhưng hắn rất tốt. Ta tin tưởng ba ba mụ mụ sẽ thích hắn.
Mặc dù vô cùng gian nan, nhưng Tiêu Tiêu vẫn đưa ra lựa chọn.
- Sinh mệnh của mỗi người chỉ có một lần. Ngươi thật lựa chọn hi sinh bản thân sao?
Thanh âm bình thản muốn nàng xác nhận lại.
Tiêu Tiêu lên tiếng:
- Ta không muốn chết a! Nhưng mà, ta cũng không nỡ để Thái Đầu chết. Ta mà nhìn thấy hắn chết, sẽ càng sợ hơn, còn không bằng chính ta đi chết. Không phải người ta thường nói, đã chết rồi thì cái gì cũng không biết sao? Ngươi có thể hay không để cho ta chết nhanh một chút, ta sợ đau.
- Vòng thứ nhất, thực tình, thông qua.
Thanh âm bình thản tựa hồ không nguyện ý cùng Tiêu Tiêu nói nhiều hơn câu nào, ánh sáng thu liễm, thân thể Tiêu Tiêu lập tức rơi xuống, một lần nữa bị bọt khí ôm trọn.
Kim quang lóe lên, Hòa Thái Đầu lơ lửng trên không.
- Ngươi có người yêu không?
- Có.
- Là ai?
- Tiêu Tiêu.
Hòa Thái Đầu chém đinh chặt sắt nói.
- Nàng là người mà ngươi yêu nhất sao?
- Đúng.
- Nếu như trong hai người các ngươi chỉ có một người có thể sống sót, thì ngươi hy vọng là ai?
Mặc dù vấn đề đều cơ bản giống nhau, nhưng đối với mỗi người lần đầu tiên đối mặt mà nói, thì đều là sinh tử lựa chọn. Phải biết, Hòa Thái Đầu không nghe được câu nói cuối cùng của Tiêu Tiêu, hắn chỉ có thể nghe được Tiêu Tiêu nói, nguyện ý hi sinh bản thân, để cho mình chiếu cố người nhà nàng.
Tiêu Tiêu lúc này cũng đang lắng nghe âm thanh của Hòa Thái Đầu, nàng rất có lòng tin đối với phần tình cảm Hòa Thái Đầu dành cho mình. Từ khi hai người ở cùng một chỗ, Hòa Thái Đầu che chở cho nàng giống như đang che chở lấy một đóa hoa trong nhà ấm. Tình yêu say đắm khiến Tiêu Tiêu nguyên bản còn có chút bất mãn với dung mạo của hắn dần dần quên lãng.
- Ta lựa chọn bản thân sống sót.
Hòa Thái Đầu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra đáp án. Nhưng khi đáp án vừa nói ra, cặp mắt của Tiêu Tiêu lập tức liền trừng lớn, giây lát sau, trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy hơi nước.
Bản thân mình sợ chết, vậy mà có thể vì hắn mà hi sinh....
Còn Thái Đầu thật thà, bình thường yêu thương mình, vậy mà...
Thái Đầu, Thái Đầu ngươi. . .
- Vì cái gì?
Thanh âm bình thản nhàn nhạt tra hỏi.
Hòa Thái Đầu dùng sức hít sâu một hơi:
- Thù lớn diệt mấy trăm miệng ăn của nhà ta chưa trả nên ta không thể chết. Nên ta lựa chọn bản thân sống sót, nếu như Tiêu Tiêu chết, kỳ thật lòng ta cũng đã chết. Ta sẽ vì nàng tự cung thủ tiết, thẳng đến ngày báo được đại thù, sẽ theo nàng mà đi.
- Nếu như còn có kiếp sau, ta nguyện làm một con sủng vật bên người nàng, yên lặng thủ hộ lấy nàng. Nếu như còn có kiếp sau, ta không hy vọng xa vời có thể lần được nàng yêu mến, nhưng ta nguyện để tương lai đời đời kiếp kiếp yêu nàng say đắm, hoàn lại sai lầm của một kiếp này. Nhưng mà, ta không thể không vì người nhà báo thù. Ta quên không được cánh tay phụ thân bất lực buông xuôi trước khi chết, quên không được mẫu thân tràn ngập bi thương, tròng mắt màu đỏ ngòm. Chết với ta mà nói, chỉ có thể là giải thoát, nhưng ta còn xa xa không thể giải thoát.
- Ta vốn chính vì báo thù mà sống. Tình yêu của ta đối với Tiêu Tiêu vốn chính là một thứ xa xỉ. Ta không biết ngươi là ai, vì sao lại mang bọn ta tới nơi này. Nhưng nếu như có thể, xin cho Tiêu Tiêu và ta cùng một chỗ sống sót được không? Dù là ngươi yêu cầu ta về sau không thể yêu nàng, để cho nàng quên ta, ta cũng cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, ta nguyện ý dùng tương lai đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa, biến thành súc sinh để đổi lấy Tiêu Tiêu cả đời này tốt đẹp. Ta, thỉnh cầu ngươi.
Hòa Thái Đầu mím bờ môi thật chặt, ngay cả thanh âm của hắn cũng tựa hồ có chỗ khác biệt so với ngày xưa. Là một loại âm thanh tràn ngập sức hút và tình cảm.
Hơi nước trong mắt Tiêu Tiêu rốt cục ngưng kết thành từng giọt lớn, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Nhưng giờ khắc này, lại không có cảm giác băng lãnh, tuyệt vọng lúc trước. Mà chỉ còn có tình cảm dao động nóng bỏng và nồng đậm.
Thân thể của Hòa Thái Đầu có chút không kềm chế được mà co quắp, hắn không biết giờ khắc này Tiêu Tiêu có thể nghe được âm thanh của hắn hay không, cũng không biết Tiêu Tiêu sẽ tha thứ hắn hay không. Nhưng hắn vẫn đem tất cả những lời trong lòng mình nói ra, không có nửa phần giữ lại.
- Chân thành, chân thành tha thiết, chí tình, chí tính. Vòng thứ nhất, thực tâm, qua ải. Vòng thứ hai, miễn khảo nghiệm. Tiêu Tiêu, vòng thứ hai, miễn khảo nghiệm.
Hòa Thái Đầu một lần nữa trở về vị trí cũ, giờ khắc này, cho dù thân thể cao hơn hai mét sáu(*) của hắn vẫn nhịn không được mà lệ nóng doanh tròng. Hắn căn bản không quan tâm được miễn khảo nghiệm gì cả, hắn chỉ là sợ Tiêu Tiêu sẽ rời khỏi hắn.
Lúc này, trong số những người đang đứng trên luân bàn, đã có mười một người được tuyển chọn. Do trước đó Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở nhất định phải thành thật, nên không ai bị trừng phạt nghiêm trọng. Chỉ có Vu Phong, Chu Lộ bởi vì xuất khẩu cuồng ngôn nên bị quất. Nhưng cũng không có tổn thương gì nghiêm trọng.
Cuối cùng còn lại hai người là Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam.
Kim quang lưu chuyển, dừng lại ở vị trí của Giang Nam Nam, bọt khí mở ra, Giang Nam Nam lơ lửng trên không.
Bởi vì được tuyển chọn sau cùng, nên lúc này sắc mặt của Giang Nam Nam có chút không dễ nhìn, bị vây nửa ngày, không cảm nhận được bất cứ thứ gì ở ngoại giới, loại cảm giác cô tịch này chính là thứ đáng sợ nhất. May mắn xung quanh còn có ánh sáng, ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt nhìn qua cũng không kinh khủng lắm.
- Ngươi có người yêu không?
Thanh âm bình thản vang lên.
Giang Nam Nam giật nảy mình, nhưng vẫn là lập tức phản ứng lại
- Có.
- Là ai.
- Từ Tam Thạch.
- Hắn là người mà ngươi yêu nhất sao?
- Vâng.
- Nếu như trong hai người các ngươi, chỉ có một người có thể sống sót, để ngươi lựa chọn, ngươi hy vọng là ai?
Vấn đề giống như trước, nhưng khi rơi vào tai Giang Nam Nam, dung nhan tuyệt sắc của nàng lập tức trở nên có chút tái nhợt. Sau khi được Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở, nàng biết bản thân không thể nói dối, thế nhưng, nàng không biết lúc này Từ Tam Thạch có thể nghe được thanh âm của mình.
- Ta hi vọng ta có thể sống sót.
Giang Nam Nam chật vật nói ra.
- Lý do.
- Ta muốn chiếu cố mụ mụ. Nếu như ta chết rồi, mụ mụ sẽ không có người chiếu cố, mà không có ai chiếu cố người, thì người cũng sẽ chết. Ta và mụ mụ thuở nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, vì mụ mụ, ta có thể làm bất cứ thứ gì. Ta yêu Tam Thạch, nhưng mà, ta càng yêu mụ mụ. Nếu như nhất định để ta chọn một, ta chỉ có thể lựa chọn bản thân sống sót, vì mụ mụ sống sót. Ta sẽ vì Tam Thạch thủ tiết, sau khi mụ mụ ra đi, ta liền đi theo hắn.
Thời điểm Giang Nam Nam nói ra câu này, cũng không có quá nhiều do dự, thậm chí không có quá nhiều tình cảm dao động. Giống như là đang trần thuật lấy một sự tình bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Hiển nhiên, địa vị của mẫu thân đã thâm căn cố đế trong lòng nàng.
- Tình yêu và thân tình, nói như vậy, ngươi càng coi trọng thân tình rồi hả? Ngươi xứng đáng để yêu Từ Tam Thạch sao?
Giang Nam Nam cười khổ nói:
- Không có mụ mụ, trên thế giới này liền không có ta. Ta thật xin lỗi Tam Thạch, ta chỉ có thể dùng tuổi già để hoàn lại. Ngược lại là ngươi, vì cái gì ngươi muốn chia rẽ chúng ta? Vì cái gì ngươi muốn để hai người yêu nhau chỉ có thể có một người sống sót? Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi làm như thế, ngoại trừ để cho chúng ta thống khổ ra, căn bản không được gì khác. Nếu không, ngươi đem chúng ta đều giết là được, chúng ta đều đã chết, mẹ ta cũng sẽ chết đi, ta sẽ chờ bọn họ trong một cái thế giới khác.
- Vòng thứ nhất, thực tình, thông qua.
Thanh âm bình thản không tiếp tục hỏi vấn đề gì, tựa hồ có chút xấu hổ, trực tiếp tuyên bố Giang Nam Nam qua ải.
Giang Nam Nam trở về, kim quang cơ hồ ngay lập tức rơi vào thân mình Từ Tam Thạch, kim quang lưu chuyển, Từ Tam Thạch lơ lửng trên không.
- Ngươi là đồ biến thái.
Từ Tam Thạch vừa mới có thể mở miệng liền không nhịn được chửi ầm lên.
Ba!
Một đạo ánh sáng màu vàng ngưng kết thành trường tiên, hung hăng đánh vào thân mình Từ Tam Thạch.
Từ Tam Thạch kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy nơi bị đánh trúng truyền đến đau nhức kịch liệt, thậm chí ngay cả sâu trong linh hồn cũng nhịn không được co rút đau đớn.
- Nói năng lỗ mãng, phạt ngươi ba roi.
Ba! Ba!
Không biết có phải do thái độ của Giang Nam Nam chọc giận tồn tại kỳ dị này hay không, mà trực tiếp để ba roi quất vào Từ Tam Thạch, khiến hắn kêu rên liên hồi. Loại thống khổ này căn bản không có cách nào chịu được, muốn không kêu la cũng không được.
Giang Nam Nam cảm thấy sốt ruột, lại không có biện pháp nào, chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng, tên ngu ngốc này, sao ngươi lại dám chống đối gia hỏa không cách nào chống lại này.
- Ngươi có người yêu không?
Thanh âm bình thản lạnh lùng hỏi.
- Có.
Có lẽ là bởi vì vừa bị đánh cho đau đớn, Từ Tam Thạch cũng trả lời vấn đề đàng hoàng hơn, chỉ bất quá có chút hữu khí vô lực.
- Là ai?
- Giang Nam Nam.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!