Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Đấu La Đại Lục 2] - Tuyệt Thế Đường Môn

Những người khác yên lặng đứng bên cạnh, lúc này, bọn hắn căn bản cũng không biết nên đi an ủi Hoắc Vũ Hạo như thế nào.

Mặc dù bọn hắn vẫn có thể đoán được xảy ra chuyện gì, nhưng mà, cho dù là bọn hắn cũng đồng dạng không muốn tin tưởng.

Vương Thu Nhi ôm lấy Vương Đông Nhi đứng đó, ánh mắt của nàng cũng tràn ngập vẻ ngơ ngác, ngơ ngác không có một chút thần thái nào. Nước mắt không ngừng trượt xuống hai gò má của nàng, nhỏ xuống thân mình Vương Đông Nhi.

Rốt cục, Hoắc Vũ Hạo bò tới trước mặt nàng, lôi kéo quần của nàng, muốn đỡ lấy Vương Đông Nhi. Vương Thu Nhi theo bản năng ngồi xổm xuống, đem Vương Đông Nhi trong ngực cho Hoắc Vũ Hạo.

Lúc này Đông Nhi đã không có bất kỳ khí tức gì, nhưng đôi mắt to tròn của nàng lại trợn trừng lên. Cho dù nàng đã không còn nửa điểm sức sống, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể từ trong đôi mắt nàng nhìn ra vẻ không đành lòng và quyến luyến.

- Đông Nhi, Đông Nhi!

Hoắc Vũ Hạo ngửa mặt lên trời gào thét thảm thương, âm thanh cuồng loạn phảng phất như muốn xuyên thấu tầng không gian này. Nước mắt chảy xuôi, tại thời khắc này, tâm tình cứng cỏi của hắn đều đã vỡ vụn.

Xảy ra chuyện gì? Sau khi quang ảnh biến mất đã xảy ra chuyện gì?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

- Các ngươi do dự quyết đấu, đã như vậy, liền để các ngươi đổi một loại phương thức khác tiến hành lựa chọn. Hoắc Vũ Hạo hiện tại đã cận kề cái chết, các ngươi ai nguyện ý vì hắn mà chết, thì hắn có thể sống sót. Nhưng mà, các ngươi nhớ kỹ, nếu như ai vì hắn mà chết, vậy hắn liền rất có thể sẽ cùng một người khác ở chung một chỗ. Nói cách khác, bất kỳ người nào chết đều có thể cứu sống hắn, nhưng cũng tương đương với thành toàn tình địch ở cùng hắn. Các ngươi chỉ có ba giây thời gian quyết định.

Vương Thu Nhi ngẩn ngơ, nàng cơ hồ theo bản năng nhìn về phía Vương Đông Nhi. Sau đó, con mắt dọc của vũ hồn Hoàng Kim Long trên trán nàng lập tức lập tức ngưng trệ.

Một cánh tay trắng noãn còn hơn tuyết mùa đông. . .

Một đôi mắt mang theo quyến luyến đối với sinh mệnh và ái tình . . .

Một tia buồn bã bi thương không thôi . . .

Một cỗ khí tức liều lĩnh dứt khoát. . .

Không do dự, không chần chờ, cho dù là nửa phần dừng lại và chờ đợi đều không có. Chỉ vì để người bên trong quang ảnh có thể sớm một giây thoát khỏi nguy hiểm.

Phốc!

Cánh tay trắng tinh ấn lên vầng trán trơn bóng, một tia kim quang chói mắt giống như Tiểu Thái Dương từ trên trán nàng sáng lên. Đôi cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp chói lóa sau lưng lập tức hóa thành vô số điểm sáng, tan rã tứ phía.

Ánh mắt cuối cùng của nàng không phải nhìn về phía không trung, mà là nhìn về phía Vương Thu Nhi đang có ánh mắt đờ đẫn ngưng trệ, trong ánh mắt nàng mang theo một tia khẩn cầu, một tia dặn dò, còn có một vẻ không đành lòng nồng đậm. . .

- Đông Nhi. . .

Vương Thu Nhi đột nhiên quát to một tiếng, thân thể lập tức hóa thành một đạo ánh sáng vọt tới trước mặt Vương Đông Nhi, ôm chặt lấy thân thể mềm mại đang ngã về sau của nàng.

Một chưởng này của Vương Đông Nhi không có bất cứ lưu thủ gì, lúc này, ánh mắt của nàng đã tan rã, thất khiếu đồng thời có tơ máu tràn ra, nhưng trong đôi mắt đã mất đi ánh sáng của nàng, ngoại trừ vẻ không đành lòng, còn có một tia thỏa mãn.

- Ta. . . Thắng. . .

Cho dù Vương Thu Nhi bản tính kiên cường, lúc này nước mắt lại tuôn ra như mưa.

- Ngươi thắng, đúng vậy, ngươi thắng. Đông Nhi, Đông Nhi ngươi không nên chết. . . , ngươi. . .

Vương Đông Nhi mỉm cười, nhưng nàng không nhắm mắt lại, mà là nhìn lên không trung, nhìn quang ảnh đã thu hồi Hoàng Kim Tam Xoa Kích, nhìn người yêu ngã trên mặt đất vẫn không có đứng lên.

Quang ảnh lam kim sắc cầm Hoàng Kim Tam Xoa Kích trong tay tựa hồ cũng đang nhìn nàng chăm chú, ánh sáng nhạt dần, lặng yên không tiếng động biến mất trên không trung.

Vương Đông Nhi ngơ ngác nhìn con ngươi đã không còn thần thái của nàng, nhưng mà, cho dù khoảnh khắc cuối sinh mệnh, nàng vẫn không bỏ được nhắm lại hai mắt của mình, chỉ vì muốn nhìn hắn nhiều hơn một chút.

Ta rất muốn làm thê tử của ngươi . . .

Ta rất muốn thời khắc nào cũng ở bên cạnh ngươi. . .

Ta rất muốn sinh ra con của chúng ta. . .

Ta rất muốn vĩnh viễn yêu ngươi. . .

Ta rất muốn. . .

Giọt nước mắt trong suốt phảng phất cũng thay đổi thành màu phấn lam, lập tức chảy theo hai gò má Vương Đông Nhi. . .

Vương Thu Nhi ngơ ngác ôm nàng, từng giọt, từng giọt nước mắt không ngừng rơi trên vạt áo Vương Đông Nhi, cảm thụ được sinh mệnh của nàng đang trôi qua, dần dần đoạn tuyệt. Nàng biết, bản thân đã thua rồi.

- Ngươi thắng, ngươi so với ta càng yêu hắn, ngươi hoàn toàn có thể vì hắn mà không có nửa điểm tư tâm. Mà ta, ta lại ngóng nhìn ngươi có thể vì hắn mà chết, mong chờ ta có thể ở cùng một chỗ với hắn. Thua ngươi cũng không oan uổng, nhưng mà, vì sao ta lại thống khổ như thế. Đông Nhi, người chết hẳn là ta mới đúng. Ta thua, lần này, thua triệt để, ngươi vì hắn mà chết, ta không có cách nào lừa hắn, ta thua, ngươi thắng. Đời này của hắn đều chỉ biết yêu một mình ngươi, sẽ không bao giờ thay đổi.

Một màu vàng mênh mông từ trên trời giáng xuống, lập tức đem hai nữ bao trùm trong đó. Ngay sau đó, vật đổi sao dời, thời gian vặn vẹo.

- Nàng thắng. Nàng dùng sinh mệnh nói cho ta biết, nàng so với ta còn yêu ngươi hơn. Nàng thắng.

Vương Thu Nhi cười thảm đứng lên, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, xoay người, từng bước một đi về phía trước, từng bước một đi về phía không gian vô biên vô hạn của thế giới này.

Không có ai đi ngăn cản nàng, bởi vì ở thời điểm này căn bản cũng không ai có thể đi ngăn cản nàng. Ai có thể nghĩ tới, trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc, người vẫn lạc, vậy mà lại là. . . Vương Đông Nhi.

Hoắc Vũ Hạo ôm Đông Nhi thật chặt, chẳng qua hắn cảm thấy lòng của mình đã theo nàng ra đi. Mà lúc này đây, những người khác cũng đều đã vây quanh bọn hắn, nhất là Bối Bối ngồi xổm người xuống, hai tay giữ thật chặt bả vai của Hoắc Vũ Hạo.

Nhưng vô luận là hắn, hay là Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, đều căn bản nói không được nửa câu an ủi. Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam càng đã sớm khóc không thành tiếng.

Đông Nhi chết rồi, Đông Nhi vậy mà. . ., vậy mà vì để cho Vũ Hạo sống sót, lại chết. . .

Đột nhiên, Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu một cái, trừng lớn con mắt, kêu lên:

- Đông Nhi không có chết, Đông Nhi còn chưa chết. Chuyện này, nơi này là Càn Khôn Vấn Tình Cốc, ngươi còn có thể phục sinh nàng, đúng không? Đúng không?

Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía không trung, sau đó hắn liền đem Vương Đông Nhi đặt bên cạnh mình, lập tức nằm rạp tại chỗ, dùng sức dập đầu.

- Van cầu ngươi, van cầu ngươi, để Đông Nhi sống lại, để Đông Nhi sống lại. Ta nguyện ý dùng sinh mệnh của ta, dùng linh hồn của ta đổi lấy nàng sống lại. Van cầu ngươi. . .

Nước mắt tràn lan, chỉ dập đầu mấy lần cũng đã khiến cái trán của Hoắc Vũ Hạo bắt đầu sưng đỏ chảy máu.

Từ Tam Thạch muốn qua giữ chặt hắn, lại bị Bối Bối đưa tay ngăn trở, bởi vì Bối Bối biết, đây đã là ký thác duy nhất trong lòng Hoắc Vũ Hạo.

Vù vù!

Toàn bộ không gian đột nhiên sáng hẳn lên, nguyên bản Vương Thu Nhi đã đi xa lại bị một cỗ sức mạnh kỳ dị kéo lại. Từng đạo ánh sáng khác biệt chiếu rọi trên thân mình mỗi người ở đây, ngưng tụ trên thân thể bọn hắn.

Đúng lúc này, thanh âm bình thản sớm khiến mọi người sợ hãi lại lần nữa vang lên

- Đái Hoa Bân, đã trải qua nhiều như vậy, ngươi đã hiểu được mình muốn gì chưa?

Đái Hoa Bân ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thản nhiên nói:

- Ta chỉ muốn ở cùng với Lộ Lộ, những thứ khác đều không trọng yếu.

Chu Lộ bị thương làm hắn cực kỳ bi ai tuyệt vọng, nhưng lúc này, nhìn vào Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, hắn lại cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn, ít nhất Chu Lộ còn sống, mà Vương Đông Nhi lại. . .

- Nhất thời bị sắc đẹp hấp dẫn, lại có thể kịp thời tìm về bản thân. Chứng minh trong lòng ngươi tình nghĩa rất nặng. Chân Tâm Đại Mạo Hiểm thông qua. Ngươi đạt được một phần ban thưởng, phần ban thưởng này gọi là Ái Chi Thế Đại. Ngươi có quyền lựa chọn đem thương thế của Chu Lộ chuyển dời trên người của ngươi, khiến nàng khôi phục bình thường. Nếu như ngươi không chọn diều này, cũng có thể đổi thành hồn lực của ngươi và Chu Lộ tăng lên năm cấp.

Nghe thanh âm bình thản nói qua, con mắt của Đái Hoa Bân lập tức sáng lên:

- Ta chọn Ái Chi Thế Đại, xin bắt đầu đi.

Nghe đến đó, ngay cả một mực đang dập đầu Hoắc Vũ Hạo đều ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn vào Đái Hoa Bân và Chu Lộ. Yêu chi thay thế, có yêu chi thay thế dạng này năng lực, đây có phải hay không là mang ý nghĩa, ta cũng có thể thay về Đông Nhi? Miễn cưỡng đè nén nội tâm bi thương, ôm chặt Đông Nhi, thật chặt nhìn chăm chú Đái Hoa Bân và Chu Lộ biến hóa.

Một đạo kim quang hiện lên, lập tức rơi vào thân thể hai người. Một màn kỳ dị phát sinh, chỉ thấy cánh tay phải của Đái Hoa Bân giống như là băng tuyết tan rã, dần dần biến mất, mà Chu Lộ mất đi cánh tay phải thì lại chậm rãi mọc ra, thân thể của nàng cũng bắt đầu run rẩy.

Đái Hoa Bân tựa hồ thừa nhận thống khổ rất lớn, nhưng hắn cũng không thèm nhìn cánh tay phải của mình, chỉ cắn chặt răng, kiên nhẫn chịu đựng.

Xuất hiện biến hóa không chỉ là cánh tay phải của hắn, hai gò má của hắn cũng như thế, nguyên bản hai gò má anh tuấn cương nghị lại bắt đầu hư thối.

Đái Hoa Bân cúi đầu nhìn chăm chú Chu Lộ, nhìn vào vết thương của nàng đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, mặc dù hắn bởi vì đau nhức kịch liệt mà mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt lại ôn nhu lạ thường.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận