Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Đấu La Đại Lục 2] - Tuyệt Thế Đường Môn

- Vấn đề? Vấn đề gì?

Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo lập tức tăng cao. Đem Vương Đông Nhi ôm chặt hơn, một chút cũng không muốn thả lỏng.

- Sinh mệnh lực của nàng mặc dù được ta đem trở lại, nhưng lại vẫn đang tự trôi qua, giống như là mất đi linh hồn. Nhưng linh hồn của nàng hẳn đã được ta đem trở về mới đúng mới đúng. Vấn đề này hẳn là bắt nguồn từ bản thân nàng, do lần kinh lịch này dẫn phát ra. Đây cũng không phải là việc ta đủ khả năng quản. Ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp khác để duy trì sinh mệnh của nàng mới được.

Vừa mới có hi vọng, nhưng lại nghe được lời nói như sét đánh ngang tai, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy bản thân sắp điên mất.

Tỉnh táo, tỉnh táo, ta nhất định phải tỉnh táo. Ở thời điểm này, Hoắc Vũ Hạo lúc trước trải qua huấn luyện Cực Hạn Đan Binh có tác dụng trọng yếu. Đông Nhi ít nhất đã có hô hấp, cũng có sinh mệnh lực, ít nhất thì lúc này nàng cũng chưa chết, chỉ cần Đông Nhi còn sống, Hoắc Vũ Hạo lập tức không còn bối rối như trước.

Vị tồn tại thần bí của Càn Khôn Vấn Tình Cốc nói là thân thể của Đông Nhi xuất hiện vấn đề, nhưng mà, thân thể của nàng có vấn đề gì chứ?

Nghĩ tới đây, Hoắc Vũ Hạo trong lòng bỗng nhiên khẽ động, đột nhiên nhớ lại lúc trước tông chủ Hạo Thiên Tông và Thái Thản đưa cho hắn mật thư. Về sau Đông Nhi đã từng nói trong thư chỉ là giả dối không có thật, chí có ý khảo nghiệm hắn. Nhưng mà, nếu như lúc này thân thể của Đông Nhi xảy ra vấn đề, liệu có phải do. . .

Có ý nghĩ này, Hoắc Vũ Hạo lập tức được không do dự từ trong ngực Vương Đông Nhi lấy ra trữ vật hồn đạo khí do hắn tặng nàng, từ bên trong lấy ra Tương Tư Đoạn Trường Hồng tràn đầy lực lượng thần kỳ .

Đóa hoa trắng tinh tràn ngập tơ máu, chính là đóa tiên thảo lúc trước Hoắc Vũ Hạo cơ hồ dùng tính mạng của mình đánh đổi. Cho dù đã qua một thời gian dài như vậy, đóa tiên thảo này vẫn như cũ tiên diễm ướt át, tràn đầy khí tức sinh mệnh.

Tương Tư Đoạn Trường Hồng, cải tử hoàn sinh, chỉ cần còn một hơi thở, liền có thể cứu tính mạng của người đó. Không sai, lập tức dùng nó, nhất định có thể cứu sống Đông Nhi.

Nghĩ tới đây, Hoắc Vũ Hạo không do dự nữa, hắn thận trọng đem Tương Tư Đoạn Trường Hồng trong tay đưa đến bên môi Vương Đông Nhi. Nhưng mà, hắn rất nhanh liền phát hiện, hiện tại Vương Đông Nhi căn bản không có cách nào ăn tiên thảo.

Có hi vọng khiến cho suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo cũng liền trở nên phá lệ linh hoạt, hắn lập tức không chút do dự đem tiên thảo nhét vào trong miệng mình, mấy ngụm liền đem nó nhai nát thành chất lỏng, phong bế cổ họng mình, không để chất lỏng rơi xuống bụng, lại cúi người xuống, thận trọng đem tất cả đổ vào trong miệng Vương Đông Nhi.

Mùi vị của Tương Tư Đoạn Trường Hồng có chút đắng chát, nhưng trong cỗ đắng chát lại tựa hồ có một tia thanh đạm. Giống như là tình yêu, ngọt ngào và cay đắng vĩnh viễn cùng tồn tại.

Bờ môi của Đông Nhi ấm áp, mềm mại ôn nhu, cảm giác khi hôn lên làm cho người ta mê say không diễn tả được, Hoắc Vũ Hạo thận trọng cạy mở đôi môi anh đào của nàng, đem chất lỏng tiên thảo trong miệng mình đề truyền vào miệng nàng.

Làm xong chuyện này, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu khẩn trương nhìn vào Đông Nhi, mặc dù hắn cho rằng mình làm đúng, nhưng trước khi Đông Nhi hoàn toàn sống lại, ai có thể khẳng định hắn nhất định có thể thành công? Đây là vấn đề mà ngay cả vị tồn tại thần bí Càn Khôn Vấn Tình Cốc cũng không có biện pháp a!

Thời giam thắm thoát trôi, khuôn mặt của Đông Nhi vẫn như cũ hồng nhuận phơn phớt, nhìn qua đáng yêu động lòng người. Đôi mắt đẹp của nàng đã sớm được Hoắc Vũ Hạo vuốt nhắm lại, nàng lúc này giống như chìm vào giấc ngủ sâu, không nhúc nhích.

Ngay lúc cảm xúc lo lắng trong nội tâm Hoắc Vũ Hạo bắt đầu sôi sục, một cỗ hương thơm nhàn nhạt bắt đầu tỏa ra từ thân thể Đông Nhi, hương thơm này vô cùng thanh đạm, nhưng lại có vị ngọt nhẹ nhàng, thấm vào ruột gan. Dưới làn da của Đông Nhi mơ hồ có một tầng quang hoa lưu động, khí tức sinh mệnh nồng đậm cũng dần tản ra từ trên người nàng.

- Có thể sao? Đông Nhi, Đông Nhi nàng. . .

Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, khẩn trương hỏi.

- Thứ ngươi cho nàng ăn chính là Tương Tư Đoạn Trường Hồng a? Không nghĩ tới, ngươi lại có loại thảo dược Tiên Phẩm này.

Vị tồn tại thần bí tựa hồ cũng có mấy phần hâm mộ.

- Nhớ ngày đó. . .

Hoắc Vũ Hạo làm gì có tâm tư nghe nói nhảm, vội vàng truy hỏi:

- Đông Nhi, nàng đã tốt hơn chưa?

Thanh âm bình thản bị cắt đứt lời nói, tựa hồ có chút bất mãn, thản nhiên nói:

- Sinh mệnh lực tràn đầy, đã không có vấn đề. Nhưng mà, linh hồn của nàng lại hết sức hỗn loạn, đây cũng không phải là thứ ngoại lực có khả năng chữa trị được. Cần bản thân nàng tự điều trị mới có thể tỉnh lại.

Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác hỏi:

-Ý của ngươi là?

- Nàng sẽ một mực ngủ say. Ngủ say bao lâu ta cũng không rõ ràng. Cần phải xem chính nàng có khả năng tỉnh lại hay không. Thôi được rồi, các ngươi có thể đi. Ban thưởng cho ngươi, Vương Thu Nhi, Vương Đông Nhi, đều tăng hồn lực lên năm cấp. Đi thôi.

- Không! Chờ chút. Đông Nhi không đáng chết, ngươi đã đưa ra khảo nghiệm cho nàng, ngươi hẳn có thể cứu sống nàng, ngươi phải khiến cho Đông Nhi tỉnh lại, tỉnh lại. . .

Hoắc Vũ Hạo sốt ruột kêu to, nhưng vô luận hắn kêu gào thế nào, vị tồn tại thần bí lại căn bản không để ý tới hắn. Kim quang mãnh liệt chiếu xuống, bao phủ thân thể của hắn và Vương Đông Nhi. Nháy mắt sau, trời đất quay cuồng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi cũng biến mất khỏi địa phương thần bí này.

Vầng sáng hình lục giác vẫn như cũ lấp lóe, từng cái phù văn thần bí mà mỹ lệ càng trở nên sáng hơn.

- Đây chính là điều ngươi muốn sao? Hai hài tử này đáng thương biết bao a!

Âm thanh của Càn Khôn Vấn Tình Cốc bỗng trở nên hết sức bất mãn.

Một âm thanh dễ nghe khác vang lên:

- Được rồi, ta tự có dụng ý, không trải qua mưa gió. . .

- Sứ mệnh của ta đã xong, trở về. Trở về ta tìm lão bà của ngươi nói chuyện phiếm, hừ!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Kim quang dịu đi, khi Hoắc Vũ Hạo ôm Vương Đông Nhi một lần nữa thấy rõ mọi thứ xung quanh, hắn kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong một sơn cốc. Xung quanh càng đứng đầy người.

Huyền lão, viện trưởng Tiên Lâm Nhi, mấy vị trưởng lão học viện Sử Lai Khắc, còn có tất cả những người khác, không thiếu một người đều xuất hiện ở đây.

Xung quanh rõ ràng có dấu vết chiến đấu, trong sơn cốc tổn hại nghiêm trọng, hiển nhiên trước đó không lâu nơi này trải qua một trận đại chiến.

Vừa nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo ôm Vương Đông Nhi xuất hiện, Huyền lão chợt lách người tới trước mặt bọn hắn, hai tay nâng lên một chút, một cỗ hồn lực nhu hòa nâng Hoắc Vũ Hạo đứng thẳng lên. Mà ánh mắt mọi người cũng không hẹn mà cùng rơi vào trên thân mình Vương Đông Nhi trong ngực Hoắc Vũ Hạo.

Năm người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái xông tới trước tiên. Bối Bối vội vàng hỏi:

- Vũ Hạo, Đông Nhi nàng. . .

Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Bối Bối, mà Bối Bối thì nhìn thấy ánh mắt kiên cường cùng chấp nhất của hắn.

- Đông Nhi không có việc gì, nàng chỉ ngủ thiếp đi. Ta muốn dẫn nàng về nhà, chỉ có người trong nhà của nàng có lẽ mới có khả năng khiến nàng tỉnh lại. Huyền lão, ta tạm thời không thể trở về học viện. Ta. . .

Huyền lão đưa tay đè vào mạch môn của Vương Đông Nhi, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, hắn vừa mới nghe những người khác nói Vương Đông Nhi chết rồi. Nhưng bây giờ, Vương Đông Nhi rõ ràng còn sống, chỉ không biết vì cái gì nàng lại trong trạng thái mê man.

- Vũ Hạo, ngươi đừng vội. Nói cho chúng ta biết xảy ra chuyện gì, để mọi người tập trung đưa ra ý kiến xem có cách nào cứu sống Đông Nhi.

- Vâng.

Hoắc Vũ Hạo lau đi nước mắt trên mặt, đem chuyện phát sinh vừa mới phát sinh nói qua một lần.

Nghe xong, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút bó tay bó chân. Càn Khôn Vấn Tình Cốc thật không hổ là đại mạo hiểm. Có thể nói mỗi người đều đã trải qua một lần sinh tử luân hồi mới sống lại.

Dưới sự nhắc nhở ban đầu của Hoắc Vũ Hạo, không có người nào nói dối, lúc này mới khiến cho mọi người người vẫn có thể toàn thân trở ra, ngoại trừ Đông Nhi. . .

Người đầu tiên thoát ra là Huyền lão. Mà nguyên nhân Huyền lão lui ra ngoài rất đơn giản, lão chỉ nghe được một câu nói duy nhất, nói là tuổi tác quá lớn, không cần kinh lịch Chân Tâm Mạo Hiểm, đã mất khả năng yêu say đắm, cho phép rời đi.

Sau đó Huyền lão lập tức chạy ra, mà vừa lúc hắn thoát ra, vừa vặn đụng phải một tên tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La thủ tại chỗ này. Dĩ nhiên không thể tránh được một trận đại chiến.

Tà hồn sư dĩ nhiên cường đại, nhưng Huyền lão cũng là một tồn tại đã bước một chân vào ngưỡng cửa Cực Hạn Đấu La! Dưới tình huống bên cạnh không có người cần lão bảo vệ, khiến lão buông tay buông chân chiến đấu, dùng thực lực cực kỳ cường đại cứ thế mà bức lui tên tà hồn sư đó.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận