Nam Thủy Thủy than nhẹ một tiếng, nói:
- So với trong tưởng tượng của con thì hắn kiên cường hơn rất nhiều. Đứa nhỏ này nếu như có thể vượt qua cửa ải tâm lý hiện tại, tương lai tất thành đại khí. Hoàn toàn có thể trở thành nhân vật uy hiếp toàn đại lục. Có lẽ, đau khổ sẽ trở thành hòn đá đá mài đao ma luyện phong mang cho hắn.
Vành mắt Nam Thu Thu ửng đỏ, lên tiếng:
- Chỉ là chuyện này cũng quá tàn nhẫn. Người hắn yêu hôn mê bất tỉnh, người yêu hắn vì hắn mà chết. Chuyện này nếu là ta, chỉ sợ đã sớm hỏng mất.
Nam Thủy Thủy ôm nữ nhi, lên tiếng:
- Cho nên con không phải hắn, con vĩnh viễn cũng không có khả năng đạt tới độ cao trong tương lai của hắn. Ta chỉ hi vọng, tương lai con có thể ở bên cạnh hắn, có thể cố gắng đuổi theo bước chân của hắn. Sau một thời gian ngắn, dù là con phát hiện khoảng cách với hắn càng ngày càng xa, nhưng khi quay đầu nhìn lại, cũng sẽ phát hiện con đã đồng dạng kéo ra chênh lệch với người đồng lứa. Giống như ta vừa rồi nói với hắn, hết thảy hướng về tương lai mà đi.
- Ừm.
Nam Thu Thu tựa hồ hiểu được gì đó, rúc vào người mẫu thân. Nhưng trong đầu nàng không ngừng hiện ra, trước khi đi, trong ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Vũ Hạo lại bốc lên một tầng hơi nước.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hồn lực toàn diện vận chuyển, lúc này tốc độ của Hoắc Vũ Hạo chỉ có thể dùng ba chữ nhanh như chớp để hình dung. Một tầng hộ tráo vô hình do tinh thần lực ngưng tụ thành vì cản đi gió mạnh ngoại giới, bất luận là dùng mắt thường hay là dùng bất luận hồn đạo khí tham trắc nào, cũng đều căn bản không có cách dò xét đến sự tồn tại của hắn.
Vào giờ phút này, trong đầu Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ còn lời nói lúc trước của Thu Nhi.
Mọi thứ nàng lưu lại, lúc này đều đã cùng hắn hòa thành một thể, hồn hoàn vận mệnh thứ sáu không cách nào dùng niên hạn để đánh giá. Vận mệnh đầu cốt càng là hồn cốt làm thiên địa biến sắc.
Sau khi thành công cùng những lực lượng này hoàn mỹ dung hợp, thực lực của hắn đã hoàn toàn tăng lên tới một tầng thứ khác. Đối với bất luận hồn sư nào mà nói thì chuyện này vốn là sự tình cực kỳ vui vẻ. Nhưng mà, Hoắc Vũ Hạo vui vẻ được sao?
Đông Nhi ngủ say, hắn kỳ thật cho tới bây giờ đều không trách Vương Thu Nhi. Nhưng khoảnh khắc Vương Thu Nhi vì hắn hiến tế, hắn lại có thể cảm giác được rõ ràng phần áy náy trong lòng nàng đối với Đông Nhi.
Càng như vậy, sâu trong nội tâm của hắn càng thêm thống khổ.
- Vũ Hạo, cảm ơn ngươi. Có lẽ, đối với chúng ta mà nói, đây đã là kết cục tốt nhất, bất luận như thế nào, chúng ta đều sẽ không bao giờ chia lìa.
Sẽ không bao giờ chia lìa, đúng a! Tất cả mọi thứ của ngươi đều đã cùng ta dung hợp, thật sự sẽ không bao giờ lại chia lìa.
Hoắc Vũ Hạo mím bờ môi thật chặt. Tinh thần lực cường đại làm hắn có được trí nhớ viễn siêu thường nhân, cho nên hắn đem tất cả quá trình Thu Nhi hiến tế đều đặc biệt nhớ rõ.
Thu Nhi dùng loại phương thức kịch liệt nhất, rốt cục có thể ở cùng một chỗ với hắn, thậm chí phải nói là cưỡng ép ở cùng với hắn. Phần bi thương trong lòng hắn sẽ mãi mãi không phai nhòa.
- Thu Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ kiên cường sống sót. Vì Đông Nhi, cũng vì ngươi. Ngươi đã là một bộ phận thân thể của ta, đã tương đương với ngươi vĩnh viễn bồi bạn cùng ta. Ta sẽ bảo hộ thật tốt mọi thứ ngươi cho ta.
Sau khi hắn tự nhẩm xong, bi ai trong mắt Hoắc Vũ Hạo dần dần thu liễm. Đúng vậy, phải kiên cường! Chỉ có kiên cường sống sót, mới xứng đáng với mọi thứ Thu Nhi tặng cho bản thân.
Hiện tại, sâu trong nội tâm Hoắc Vũ Hạo chỉ muốn làm một chuyện, tiến về Hạo Thiên Tông, đi xem Đông Nhi. Hắn đã mất đi Thu Nhi, hắn thật sự hy vọng mình có thể thủ hộ bên cạnh Đông Nhi, bồi bạn cùng nàng, một mực chờ nàng tỉnh lại!
Nhưng mà, hắn không thể. Ít nhất hiện tại không được. Bởi vì, hắn vẫn có một sự tình trọng yếu phải làm.
Hắn vẫn khắc sâu lời nói cuối cùng mà Thu Nhi đã nói. Thân là Đế Hoàng Thụy Thú, Vận Mệnh Thần Thú, Thu Nhi vì chính mình hiến tế, đối với toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà nói, chắc chắn sẽ sinh ra ảnh hưởng khổng lồ. Bên phía Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tất nhiên sẽ có phản ứng. Thậm chí có khả năng sẽ mang đến tai ương đáng sợ. Bản thân phải trở về nhanh một chút, chỉ có bản thân hắn đã kế thừa Vận Mệnh lực của Thu Nhi, mới có thể giải quyết triệt để vấn đề này.
Hoắc Vũ Hạo sở dĩ không lựa chọn lập tức theo Nam Thủy Thủy, Nam Thu Thu cùng một chỗ trở về thành Sử Lai Khắc, bởi vì hắn biết, bản thân còn chưa đủ mạnh.
Mặc dù, trên phương diện tinh thần lực, hắn đã đạt đến một cái tầng thứ khác, nhưng mà vẫn còn chưa đủ mạnh. Hắn phải trở nên càng thêm cường đại. Mà quá trình này cũng không biết sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian.
Hắn muốn đi đến một địa phương, địa phương cách nơi Thu Nhi vì hắn hiến tế cũng không tính quá xa, ngay tại bên trong đế quốc Nhật Nguyệt.
- Thiên Mộng ca.
Hoắc Vũ Hạo vừa phi hành, vừa kêu một tiếng.
Ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên, một bóng người lăng không xuất hiện bên cạnh hắn. Bóng người hiện ra là một nam nhân, khuôn mặt anh tuấn, tóc ngắn màu trắng, lông mày cong cong, tròng mắt màu vàng. Còn có từng vòng kim sắc quang hoàn quấn quanh thân thể.
- Vũ Hạo.
Trong mắt thanh niên hiện lên một tia buồn bã, nhưng càng nhiều hơn là vẻ nhu hòa tràn ngập an ủi. Đúng vậy, hắn chính là bộ dáng nhân loại của Thiên Mộng Băng Tằm. Từ khi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo từ cảnh giới Hữu Hình Vô Chất tiến hóa thành Hữu Hình Hữu Chất, Thiên Mộng Băng Tằm, Băng Đế và Tuyết Nữ Hồn Linh ở trong cơ thể hắn đều theo đó hóa thành thực chất.
Bọn hắn vốn lưu lại trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo dưới dạng tinh thần thể, nương theo Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo tiến hóa, lực lượng của bọn hắn, hoặc nói đúng hơn là lực lượng mà bọn hắn một mực phong ấn, kiềm chế, sợ no bạo Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo, đều theo đó được giải phóng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thiên Mộng Băng Tằm có thể hóa thành hình người, đồng thời lấy tinh thần lực làm căn bản, mô phỏng ra hình dáng đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Lúc này, chiếc nhẫn trên ngón tay Hoắc Vũ Hạo do Hồn Linh Thiên Mộng Băng Tằm ngưng kết thành đã biến mất không thấy.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Thiên Mộng ca, ta không sao, chúng ta còn xa lắm không?
Thiên Mộng Băng Tằm lên tiếng:
- Phương hướng hẳn là không sai, gia hỏa đó sinh hoạt tại địa phương được đế quốc Nhật Nguyệt xưng là cấm khu, Tà Ma Sâm Lâm. Tà Ma Sâm Lâm mặc dù không có diện tích khổng lồ như Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nhưng cũng là cánh rừng lớn nhất trong cảnh nội đế quốc Nhật Nguyệt. Vị trí đại khái ngay tại hướng chính tây của Cảnh Dương sơn mạch mà đệ đã từng đi qua. Cho nên, chỉ cần đệ một mực bay theo phương hướng này là được. Với tốc độ hiện tại của đệ, nhiều nhất thêm một canh giờ là đến nơi.
- Được rồi, cảm ơn ngươi, Thiên Mộng ca.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu.
Thiên Mộng Băng Tằm than nhẹ một tiếng, nói:
- Còn phải khách khí với ca sao? Vũ Hạo, cố lên, chúng ta đều tin tưởng đệ là giỏi nhất. Đệ vừa nói không sai, chỉ có sinh long hoạt hổ mới là cách tốt nhất đệ có thể báo đáp cho Thu Nhi. Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thu Nhi cũng chưa chết, nàng chỉ cùng đệ cộng sinh cùng một chỗ. Đệ chính là nàng, nàng cũng là đệ.
- A, ta hiểu được. Ta sẽ cố gắng.
Hoắc Vũ Hạo lần nữa hướng Thiên Mộng Băng Tằm gật đầu một cái.
Thiên Mộng Băng Tằm ném cho hắn một ánh mắt an ủi, sau đó hóa thành một đạo kim quang, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Đúng vậy, địa phương Hoắc Vũ Hạo muốn đi chính là Tà Ma Sâm Lâm, nơi hồn thú mạnh nhất đế quốc Nhật Nguyệt sinh sống. Ở trong đó có một tộc đàn hồn thú cực kỳ cường đại, Tà Nhãn! Mà Chúa Tể của chúng, chính là vị có danh xưng Tà Đế, Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!