Nơi này là khu ngoại vi của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chí ít đã có mấy ngàn con hồn thú ở đây. Trong đó cơ hồ tập trung tất cả tồn tại có tu vi mười vạn năm trở lên, thấp nhất cũng đều là vạn năm hồn thú. Hơn nữa, tuyệt đại đa số những hồn thú đều từng tham gia trận đại chiến trước đó. Cho dù là không có tham gia, cũng nghe nói trận chiến thảm liệt cùng nhân loại khiến bọn chúng tử thương lớn thế nào. Cơ hồ trong mắt mỗi một đầu hồn thú đều tràn đầy cừu hận và cuồng bạo.
Đối diện bọn chúng ngoài ngàn mét là đội hình cũng khá là khổng lồ của nhân loại.
Tất cả trưởng lão Hải Thần Các của học viện Sử Lai Khắc toàn bộ đến đông đủ, trừ bọn họ bên ngoài, Bản Thể Tông với tông chủ Độc Bất Tử dẫn đầu, lại thêm đám Hồn Thánh trở lên của tam đại đế quốc đến đây viện trợ, tổng số người cũng nhiều đến mấy trăm. Hơn nữa, luận năng lực chiến đấu cá nhân còn trên cả hồn thú. Nếu như không cân nhắc tới Thú Thần Đế Thiên, song phương nếu như khởi xướng chiến tranh, ai thắng ai thua thật đúng là rất khó nói.
Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đồng thời đến cùng Đế Thiên, Huyền lão hơi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, bên cạnh trưởng lão Hải Thần Các, trong Đường Môn cũng tới không ít người.
Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, tất cả đều đến, trừ bọn hắn ra, còn có môn chủ Địa Long Môn Nam Thủy Thủy. Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y ngược lại không đến.
Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, tâm tình của mọi người đều có chút kích động.
Hoắc Vũ Hạo hướng đồng bạn xuất ra một thủ thế bản thân rất tốt.
- Đế Thiên, đây chính là đạo đãi khách của các ngươi sao?
Âm thanh của Huyền Lão xa xa truyền đến, một đầu hồn thú đều có thể rõ ràng nghe được.
Đế Thiên quay người lại, đối mặt phương hướng nhân loại:
- Ít nhất cho đến bây giờ các ngươi cũng không phải là khách nhân của Tinh Đấu chúng ta. Mà là địch nhân.
Huyền lão ánh mắt dừng lại:
- Nói như vậy, ngươi lần này là cũng không có thành ý?
Đế Thiên lãnh đạm nói:
- Thành ý thì còn phải nhìn các ngươi thí nghiệm có thể thành công hay không. Nếu như không thành công, cần nói gì thành ý?
Huyền lão lạnh lùng nói:
- Đế Thiên, đừng tưởng rằng chúng ta sợ ngươi. Thành Sử Lai Khắc trước mắt đã tập kết mười vạn đại quân, nếu như ngươi muốn chiến, chúng ta tùy thời phụng bồi đến cùng.
Có lão kết hợp cùng Độc Bất Tử, lực lượng hai người coi như không chiến thắng được Đế Thiên, ít nhất cũng có thể ngăn cản hắn. Ba ngày qua, số lượng viện quân đến thành Sử Lai Khắc đã rất khổng lồ, quả thật có thực lực cùng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cứng đối cứng.
- Đế Thiên tiền bối, Huyền lão, có thể hay không an tâm chớ vội. Hồn Linh tồn tại, đối với song phương chúng ta đều có lợi. Trước khi tiến hành đàm phán, có thể để cho ta tiến hành thí nghiệm trước được không?
Hoắc Vũ Hạo đi đến bên cạnh Đế Thiên, cao giọng nói ra.
Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, sắc mặt của Huyền lão cũng hòa hoãn mấy phần. Một trận thú triều khiến hồn thú bên này tổn thất nặng nề, học viện Sử Lai Khắc chẳng lẽ không tổn thất sao? Mặc dù tổn thất so với hồn thú mà nói muốn nhỏ hơn nhiều, nhưng cũng là tổn thất nhân số thảm trọng nhất của học viện trong vạn năm qua. Chỉ riêng nhân số tử vong đã quá ngàn.
Đế Thiên quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, gật đầu, hướng Bích Cơ phất phất tay.
Trong miệng Bích Cơ phát ra một tiếng hét to, khiến hồn thú bên này lập tức tránh ra một con đường. Một đội hồn thú chậm rãi đi ra.
Dáng vẻ những hồn thú này nhìn qua quả thực là có thể dùng bốn chữ già yếu bệnh tật để hình dung. Đi ở vị trí đầu tiên đều là những hồn thú bị thương nặng, trong đó còn có một ít hồn thú vẫn đang được tộc nhân của Bích Cơ tiếp tục trị liệu, được hồn thú khác cõng đi ra. Ở phía sau thì là một đám hồn thú nhìn qua mặt ủ mày chau, dao động hồn lực vô cùng yếu ớt. Hiển nhiên sinh mệnh đều sắp đi đến điểm dừng.
Bên phía nhân loại, Huyền lão cũng ra hiệu. Đám người tách ra, để những người tình nguyện đi ra.
Khiến Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc chính là, những người tình nguyện này đáng tiếc cũng không có người của Đường Môn xuất hiện. Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu mặc dù đều đạt tới sáu mươi cấp không lâu, nhưng trước đó đều đã thu hoạch hồn hoàn thứ sáu thuộc về mình. Những người khác thì cũng không đạt tới bình cảnh. Nam Thu Thu ngược lại là tiếp cận, nhưng vẫn còn kém một bước.
Bất quá, muốn nói người quen cũng không phải không có. Trong những người tình nguyện, Hoắc Vũ Hạo vậy mà thấy được một người hết sức quen thuộc, Đái Hoa Bân.
Đái Hoa Bân đã sáu mươi cấp hồn lực rồi hả? Hơn nữa còn không kèm theo hồn hoàn?
Không chỉ là Đái Hoa Bân, còn có Ninh Thiên và Vu Phong, lúc này Ninh Thiên đã hoàn toàn là trang phục nam tính, cùng Vu Phong nắm tay đi tới. Vu Phong vẫn y như trước, nhưng thần sắc trên mặt so với trước đây trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Trừ ba người bọn họ bên ngoài, còn có một số đệ tử nội viện Sử Lai Khắc, đại đa số đều nghe danh Hoắc Vũ Hạo mà tới. Còn lại một chút người tình nguyện đều đến từ viện binh. Bọn hắn sau khi đi tới, không hẹn mà cùng ra hiệu hành lễ với Hoắc Vũ Hạo ở đằng xa.
Hoắc Vũ Hạo đối với bọn hắn cũng không quen biết lắm, nhưng lại mơ hồ có thể đoán được, trong những người này chỉ sợ có không ít đều được bản thân cứu ra từ Nhật Thăng Thành. Cho nên mới có thể nhận ra bản thân.
Hồn thú và hồn sư phân biệt từ phe mình đi ra, đi đến trước trận doanh bản thân.
Hoắc Vũ Hạo xoay người, nhìn về phía Đế Thiên, sắc mặt thản nhiên lên tiếng:
- Đế Thiên tiền bối, xin ngài thiết hạ cấm chế trên người ta, nhưng đừng ảnh hưởng ta vận chuyển hồn lực và tinh thần lực. Hạ độc cũng không có vấn đề gì.
Đế Thiên ngẩn người, nhưng hắn lập tức hiểu ý tứ của Hoắc Vũ Hạo. Lạnh nhạt nói:
- Không cần, ngươi đi đi.
Không hổ là Thần Thú a! Hắn không sợ bản thân thừa cơ chạy trốn? Nhìn vào sắc mặt bình tĩnh của Đế Thiên, Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút say mê. Đây mới là phong phạm của đệ nhất cường giả đương thời.
Không nói thêm lời khen tặng, hắn chỉ hướng Đế Thiên khom người thi lễ, sau đó xoay người, nhanh chân đi về hướng địa phương trung ương của song phương.
Hùng Quân nhíu mày, lên tiếng:
- Đế Thiên, tiểu tử này trơn trượt vô cùng, nếu như. . .
- Im miệng!
Trong âm thanh bình tĩnh của Đế Thiên mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Hùng Quân ngậm miệng không nói, trong mắt mặc dù tức giận, nhưng lại không dám phản bác.
Hoắc Vũ Hạo thẳng đi đến vị trí song phương, sau đó nói:
- Mời song phương riêng phần mình phái ra đại diện thứ nhất tới.
Bên phía hồn thú, một con hồn thú hấp hối được đưa đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Tình huống của đầu hồn thú này thật sự quá tệ, đây là một đầu hồn thú loài hổ, nhìn hình thể thì ít nhất cũng là tồn tại cấp bậc vạn năm. Nhưng nửa thân dưới của nó đều không còn. Nếu như không phải một đầu Phỉ Thúy Thiên Nga dùng hồn kỹ trị liệu giúp nó kéo mệnh, chỉ sợ đã sớm tử vong.
Nhân loại bên này, một trăm tên tình nguyện viên ngơ ngác nhìn nhau, so với hồn thú, bọn hắn lập tức lộ ra lo lắng nhiều hơn. Đều có chút không nguyện ý trở thành người đầu tiên làm liều. Dù sao, ai cũng không biết ngưng tụ Hồn Linh có thể gặp nguy hiểm hay không. Hơn nữa một khi tiến lên, liền sẽ cách hồn thú rất gần. Lỡ như hồn thú phát động tiến công, chắc chắn phải đứng mũi chịu sào.
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên:
- Ta tới.
Một người sải bước đi ra từ trong đám người, thân hình phát động, phóng người vài cái liền đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Nhìn thấy người này, trong mắt Hoắc Vũ Hạo không khỏi hiện lên một tia phức tạp, bởi vì người tới không ai khác ngoài vị ca ca cùng cha khác mẹ, đồng thời cũng là cừu nhân khiến mẫu thân hắn chết đi, Đái Hoa Bân.
Mặc dù mẫu thân của Đái Hoa Bân mới thật sự là kẻ cầm đầu, nhưng hắn lại là người trực tiếp khiến mẫu thân bị thương. Thân thể yếu đuối của mẫu thân hắn chính là bị một cước của Đái Hoa Bân đá phải, mới suy kiệt không trị nổi. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo, nếu nói người hắn hận nhất là Công Tước phu nhân, thì Đái Hoa Bân tuyệt đối là vị thứ hai.
Nhiều năm qua, hắn một mực đem phần cừu hận này kiềm chế trong nội tâm, nhưng theo thực lực không ngừng tăng lên, cừu hận lại dần dần ló đầu. Thẳng đến trong sự kiện Càn Khôn Vấn Tình Cốc lần trước.
Trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc, Hoắc Vũ Hạo và Đái Hoa Bân cùng nhau cứu phụ thân, Bạch Hổ Đấu La Đái Hạo. Về sau, Đái Hoa Bân vì Chu Lộ, vậy mà không tiếc tự hủy dung nhan. Đây cũng là lần thứ nhất khiến Hoắc Vũ Hạo đối với hắn sinh ra một tia kính ý. Nhưng kính ý thì kính ý, cừu hận vẫn thủy chung cũng không giải trừ qua.
Nhìn vào Đái Hoa Bân, tâm tình lúc này của Hoắc Vũ Hạo có thể nghĩ.
Với hắn mà nói, trước mắt căn bản chính là một cơ hội tốt để báo thù a! Chỉ cần hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể để thời điểm Đái Hoa Bân dung hợp Hồn Linh xuất hiện sự cố, từ đó kết thúc tính mạng của hắn.
Nhưng mà, ý nghĩ này chỉ lóe lên một cái trong đầu Hoắc Vũ Hạo, lập tức liền bị hắn từ bỏ. Hắn kiêu ngạo tự nhủ bản thân, một ngày nào đó, bản thân phải dùng thân phận lúc đầu trở về phủ công tước, phải đường đường chính chính đi báo thù. Âm thầm ra tay thì tính gì anh hùng, không thể để cho mẫu thân hổ thẹn.
Nghĩ tới đây, một tia lo lắng trong nội tâm Hoắc Vũ Hạo cũng quét sạch sành sanh, ngược lại hướng Đái Hoa Bân nhẹ gật đầu.
Đái Hoa Bân nhìn vào hắn, sắc mặt ngược lại so với trước kia tốt hơn nhiều.
- Lần trước ngươi đã cứu phụ thân của ta, ta một mực chưa kịp cảm ơn ngươi. Bây giờ nói tiếng cám ơn, có lẽ ít nhiều đã chậm. Nhưng phần nhân tình này ta vẫn một mực ghi tạc. Về sau, ngươi không còn là địch nhân của ta.
Dứt lời, hắn chỉ vào vị trí trái tim của bản thân.
Nghe hắn nói những lời này, tâm thần Hoắc Vũ Hạo có chút dao động, gật đầu, lên tiếng:
- Chuẩn bị sẵn sàng đi. Chờ chút nữa ngươi phải hoàn toàn thành tâm thành ý cùng hồn thú dung hợp, mới có thể hoàn thành Hồn Linh. Không thể có bất kỳ kháng cự, nếu không liền sẽ thất bại. Ta phải thi triển một loại khế ước bình đẳng. Nếu như dung hợp thành công, nó chính là hồn hoàn của ngươi, tin tưởng ngươi cũng biết chỗ tốt của Hồn Linh, ta cũng không muốn nói nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!