Trong một cái chớp mắt sau, đột nhiên, tất cả phù hiệu như là như trăm sông đổ về một biển! Lấy cơ thể Đái Hoa Bân làm trung tâm dũng mãnh lao tới. Vòng hồn hoàn màu đen này so với bình thường phải lớn hơn ít nhất một vòng từ dưới chân hắn bỗng nhiên bay lên, hơn nữa, trong quá trình bay lên, năm vòng hồn hoàn vốn có của hắn thế mà đều trở nên mờ đi nhiều.
Gràooooo!!
Một tiếng hổ gầm uy mãnh từ trong miệng Đái Hoa Bân vang lên.
Gràooooo!!
Cơ hồ nháy mắt sau, một tiếng hổ gầm tràn ngập hưng phấn khác đồng thời vang lên.
Hồn hoàn màu đen mới nhất của Đái Hoa Bân tỏa sáng hào quang, cả người hắn trở nên hư ảo một chút, ngay sau đó, một đạo hắc ảnh lập tức từ bộ ngực hắn chui ra, đứng trước người hắn.
Bốn cái hổ trảo khổng lồ đặt xuống đất, đạo thân ảnh còn không phải là Cự Chưởng Hắc Hổ sao? Chỉ là, so với lúc trước gần đất xa trời có khác biệt. Lúc này, không nói đến thân thể của nó lộ ra cực kỳ hùng tráng, hơn nữa, lông mao đen bóng, mơ hồ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, từng đạo hổ vằn nhàn nhạt màu trắng cũng xuất hiện sau lưng nó, chữ Vương trên trán càng lớn thêm một vòng. Ngoại trừ thân thể nhìn qua có chút hư ảo, không giống thực thể của nó ra thì đơn giản so với lúc trước khác biệt một trời một vực.
Gràooooo!!
Lại là một tiếng gầm thét hưng phấn, Cự Chưởng Hắc Hổ đột nhiên quay người lại, đứng thẳng lên, đôi chân trước trực tiếp rơi vào đầu vai Đái Hoa Bân.
Đái Hoa Bân cười ha ha một tiếng:
- Thành công.
Dứt lời, hắn bắt lấy hai cái chân trước của Cự Chưởng Hắc Hổ, dùng sức hất lên, Cự Chưởng Hắc Hổ lập tức đến sau lưng hắn. Ngay sau đó, thân thể một người một hổ này tựa hồ cũng dừng lại một chút, Đái Hoa Bân phóng thích vũ hồn Bạch Hổ, bộ lông hổ trên người đột nhiên hoàn toàn biến thành màu đen, tay phải vỗ một cái về phía trước, trên không trung trống rỗng xuất hiện một cái hổ trảo màu đen, ầm một tiếng rơi xuống đất, mặt đất trong phạm vi đường kính năm mét lún xuống mấy mét, lưu lại một lạc ấn hổ trảo khổng lồ.
Ở sau lưng hắn, Cự Chưởng Hắc Hổ hướng về phía trước cúi đầu xông lên, Đái Hoa Bân cùng nó tâm ý tương thông, đồng dạng lăng không vọt lên, vững vàng rơi trên lưng nó. Tứ chi Cự Chưởng Hắc Hổ phát lực, phi nước đại ngay trên bình nguyên giữa nhân loại cùng hồn thú, tốc độ nhanh vô cùng. Đái Hoa Bân càng thêm hưng phấn cười ha ha.
- Hồn Linh, đây chính là Hồn Linh!
Hồn sư nhân loại sau khoảnh khắc bình tĩnh ngắn ngủi, ngay sau đó lập tức như là ong vỡ tổ, âm thanh phấn khởi liên tiếp vang lên.
Hồn thú bên này cũng giống như thế, chỉ bất quá không phải là thanh âm đàm thoại ồn ào, mà là tiếng gầm rú cùng rít gào của các chủng tộc khác nhau.
Ánh mắt lãnh đạm của Thú Thần Đế Thiên tại thời khắc này rốt cục biến mất, thay vào đó là mang theo mấy phần hưng phấn khác thường.
Đúng vậy, thành công. Khế ước bình đẳng giữa Đái Hoa Bân và Cự Chưởng Hắc Hổ thành công. Cự Chưởng Hắc Hổ đã trở thành Hồn Linh thay thế hồn hoàn thứ sáu của hắn.
Vô luận là nhân loại hay là hồn thú đều nhìn ra được Hồn Linh có ưu thế cực lớn so với hồn hoàn. Đầu tiên, hồn hoàn mang cho hồn sư hồn kỹ, Hồn Linh cũng làm được. Lúc trước Đái Hoa Bân đánh ra một đòn Hắc Hổ Cự Linh Chưởng lập tức hiện ra đầy đủ uy lực hồn kỹ. Tiếp theo, bản thân Hồn Linh có linh tính a! Lúc này lại còn có thể cõng lấy Đái Hoa Bân, trở thành tọa kỵ của hắn. Như thế đã đủ thần kỳ. Hơn nữa, nhìn vào dáng vẻ của Cự Chưởng Hắc Hổ, rõ ràng còn có sức chiến đấu. So với hồn hoàn không biết tốt gấp bao nhiêu lần a!
- Dừng một chút, ta muốn tiến hành một chút khảo thí.
Hoắc Vũ Hạo hướng Đái Hoa Bân đã chạy có chút xa truyền ra một ý niệm tinh thần.
Lập tức, Cự Chưởng Hắc Hổ quay người lại, rất nhanh liền về tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Cự Chưởng Hắc Hổ phủ phục hạ thấp người xuống, Đái Hoa Bân trực tiếp tiến đến, đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Lúc này, trên mặt hắn đã tràn đầy hưng phấn, vốn lần này thử cũng không phải là hắn tin được Hoắc Vũ Hạo, mà bởi vì hắn không nguyện ý từ bỏ bất luận cơ hội nào để cho bản thân mạnh lên. Người thứ nhất làm liều đầu tiên tất nhiên gặp nguy hiểm, nhưng Đái Hoa Bân cũng là người thông minh, với tư cách người đầu tiên, Hoắc Vũ Hạo tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, toàn tâm toàn ý tiến hành. Thực tế chứng minh, hắn thành công.
Hồn Linh Cự Chưởng Hắc Hổ so với trong tưởng tượng của hắn còn tốt hơn biết bao nhiêu lần.
Hoắc Vũ Hạo hướng hồn thú bên này lên tiếng:
- Đế Thiên tiền bối, xin ngài tiến lên.
Sau đó lại chuyển hướng nhân loại bên này, mời Huyền lão.
Đây là nhân vật mang tính chất đại diện của hai bên.
Đế Thiên và Huyền lão cơ hồ đều thân hình lấp lóe một cái, đã đến hai bên Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo hướng Đế Thiên lên tiếng:
- Đế Thiên tiền bối, xin ngài nghiệm chứng một chút, đầu Cự Chưởng Hắc Hổ này phải chăng còn duy trì thần trí vốn có?
Bản thể của Cự Chưởng Hắc Hổ còn ở bên cạnh, không, chính xác mà nói hẳn là thi thể. Bên người Đái Hoa Bân tự nhiên chỉ có thể Hồn Linh.
Đế Thiên nhẹ gật đầu, nhìn về phía Cự Chưởng Hắc Hổ.
Đầu Cự Chưởng Hắc Hổ tu vi hai vạn năm chỉ dùng một động tác, lập tức hướng Thần Thú biểu lộ nó còn thần trí thanh tỉnh. Lập tức nằm rạp trên mặt đất, cái đuôi dựng đứng lên, quả thực là như là chó xù hướng Thần Thú vẫy đuôi nịnh nọt.
Âm thanh nghẹn ngào trầm thấp từ trong miệng Cự Chưởng Hắc Hổ vang lên, Hoắc Vũ Hạo bọn hắn nghe không hiểu thú ngữ, nhưng từ sóng tinh thần, Hoắc Vũ Hạo mơ hồ có thể cảm nhận được chút ít trao đổi giữa Cự Chưởng Hắc Hổ và Đế Thiên.
Đế Thiên lắng nghe một lát, nhẹ gật đầu. Sau đó nâng lên tay phải, ấn về phía bả vai Đái Hoa Bân.
Thân thể Đái Hoa Bân hơi động một chút, theo bản năng sẽ phải phản kháng, nhưng Thần Thú thực lực cỡ nào, hắn làm sao có thể phản kháng. Huyền lão và Hoắc Vũ Hạo đều không xuất thủ, mặc cho Đế Thiên đặt tay trên vai Đái Hoa Bân.
Đế Thiên nhắm lại hai mắt lặng lẽ cảm thụ. Đái Hoa Bân chỉ cảm thấy thân thể của mình phảng phất hoàn toàn biến thành một bức tượng điêu khắc, không cách nào di động.
Cự Chưởng Hắc Hổ ở bên cạnh hắn thì thỉnh thoảng nhìn về phía hắn, phấn khởi trước đó lúc này đều biến thành sợ hãi. Trời sinh sợ hãi đối với Thần Thú.
Huyền lão hướng Hoắc Vũ Hạo đưa ra một ánh mắt hỏi ý kiến, Hoắc Vũ Hạo mặt mỉm cười hướng hắn khẽ gật đầu một cái. Khoảnh khắc nghi thức thành công, tảng đá trong lòng hắn cũng đã hạ xuống.
Đế Thiên dò xét cũng không quá lâu, thu hồi tay phải, một lần nữa mở hai mắt ra, nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt nghiêm nghị dần dần có thêm một tia ôn hòa, hướng hắn khẽ gật đầu, lên tiếng:
- Ngươi sáng tạo ra lịch sử.
Đơn giản sáu chữ lại khiến Hoắc Vũ Hạo như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, hướng Đế Thiên lên tiếng:
- May mắn không làm nhục mệnh.
Đế Thiên khẽ gật đầu, lên tiếng:
- Tiếp tục đi. Nhìn xem tỉ lệ thành công của ngươi có thể được bao nhiêu.
Hoắc Vũ Hạo dùng sức gật đầu.
Một thí nghiệm thành công cũng không thể đại diện cái gì. Nếu như xác xuất thành công chỉ có mười phần trăm, Hồn Linh cho dù tốt, tác dụng cũng liền không khổng lồ như trước. Ít nhất trước khi không có phương pháp phổ biến rộng rãi.
Hoắc Vũ Hạo quay người hướng Đái Hoa Bân lên tiếng:
- Mời về.
Đái Hoa Bân nhìn hắn thật sâu một chút, lên tiếng:
- Cảm ơn. Ta lại thiếu ngươi một cái nhân tình.
Nói xong câu đó, hắn nhún người nhảy lên, Cự Chưởng Hắc Hổ đồng dạng nhảy lên, tiếp nhận thân thể của hắn trên không trung, hóa thành một đạo thiểm điện màu đen, nhanh chóng trở về trận doanh nhân loại.
Hưng phấn cũng không chỉ có Đái Hoa Bân! Cự Chưởng Hắc Hổ cũng giống như thế, thời điểm sinh mệnh sắp đi đến điểm dừng, dùng một loại phương thức khác sống tiếp, hơn nữa, loại cảm giác tràn ngập lực lượng lại trở về. Mặc dù sinh mệnh của nó và Đái Hoa Bân cùng một nhịp thở, nhưng so với tử vong phải tốt hơn nhiều. Ở cùng với Đái Hoa Bân còn có thể trải nghiệm sự phấn khích của thế giới loài người.
Đái Hoa Bân thành công, lập tức làm cảm xúc của đối tượng thí nghiệm nhân loại và hồn thú còn lại đều trở nên hưng phấn lên. Cho dù là các hồn thú trọng thương, cừu hận trong ánh mắt đối với nhân loại đều giảm bớt một chút. Dù sao, ai mà không nguyện ý được sống chứ! Cầu sinh dục vọng vĩnh viễn đều phải so với cừu hận trọng yếu hơn.
Bất quá, Hoắc Vũ Hạo lần thứ hai thí nghiệm vẫn không có lựa chọn hồn thú thụ thương, mà lần nữa lựa chọn một con gần đất xa trời.
Mà nhân loại bên này, hắn lựa chọn vẫn là học viên của học viện Sử Lai Khắc, một tên niên đệ ngoại viện, tu vi hồn lực vừa mới đạt tới cấp ba mươi.
Lần này dung hợp lạ thường thuận lợi, toàn bộ nghi thức khế ước chỉ dùng không đến một khắc đồng hồ lập tức thành công. Một vòng hồn hoàn màu tím từ một con Tử Ngọc Chuẩn linh xảo, trở thành Hồn Linh của vị học viên này.
Mặc dù Tử Ngọc Chuẩn không thể giống Cự Chưởng Hắc Hổ trở thành tọa kỵ, nhưng nó và vị học viên này tâm ý tương thông, cũng làm cho hắn hưng phấn nhảy dựng lên.
Liên tục hai lần thành công, cũng đốt lên hưng phấn của mọi người. Đầu tiên xuất hiện biến hóa là cảm xúc của đàn hồn thú. Địch ý mãnh liệt nhanh chóng giảm xuống, nhất là các hồn thú sắp tiến hành thí nghiệm thậm chí bắt đầu có chờ mong.
Hoắc Vũ Hạo cũng không dừng lại, tiến hành thí nghiệm một cái tiếp một cái. Trước mắt thành công đặt xuống trụ cột tốt đẹp cho đằng sau, không chỉ bởi vì kinh nghiệm của Hoắc Vũ Hạo trở nên phong phú, đồng thời, cũng kiên định lòng tin của nhân loại và hồn thú. Thời điểm tương hỗ ký kết khế ước, giữa bọn hắn càng không dễ dàng xảy ra vấn đề.
Nhưng mà, cũng không phải tất cả khế ước đều thành công, trong số hồn thú vẫn có một ít đối với nhân loại có lòng kháng cự. Sau khi Hoắc Vũ Hạo hoàn thành hai mươi lần thí nghiệm, thất bại có hai cái, trong đó một con hồn thú bởi vì thân thể quá hư nhược mà tử vong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!