Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Thẩm Dập đi tới trước mặt ba vị lão giả, sau khi khom mình hành lễ liền lui sang một bên.
"Hạng sát hạch thứ 10, gọi là Tam Đường Hội Thẩm, do ba vị trưởng lão của học viện đến đánh giá thành tích của các ngươi, đưa ra một điểm tổng hợp cuối cùng, cộng vào phần điểm vốn có của các ngươi." Thẩm Dập tuyên bố nội dung của hạng sát hạch thứ 10.
Tam Đường Hội Thẩm?
Có vị Thái lão cho bọn họ 0 điểm ở hai quan trước đó, cửa ải này...
Đường Vũ Lân nhìn về phía Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt khẽ nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn như cũ quật cường.
Nàng cũng chỉ kém 2 điểm thôi! Cửa ải này...
Ông lão tóc trắng đứng ở giữa trầm giọng nói: "Đường Vũ Lân, tiến lên."
Đường Vũ Lân vội vàng tiến lên một bước, khom mình hành lễ.
"7 quan 10 điểm, 2 quan 0 điểm. Biểu hiện của ngươi ở những vòng có điểm, có cái nhìn đại cục ưu tú, dũng cảm, trí tuệ, khả năng chỉ huy xuất sắc. Biểu hiện của ngươi chúng ta đều rất xem trọng. Nhưng điểm tổng hợp của ngươi đợi một lát nữa chúng ta mới có thể kết luận, ngươi chờ một chút, bổ sung thêm một hạng sát hạch trước đã."
Bổ sung thêm một hạng sát hạch? Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, nhưng vẫn cảm ơn ông lão, lui sang một bên. Hắn đã đạt đến 70 điểm, thi kiểu gì cũng đậu.
"Tạ Giải." Ông lão tóc trắng lần thứ hai kêu lên.
Tạ Giải vội vàng tiến lên.
"Thiên phú trung thượng, ứng biến trung đẳng, cái nhìn đại cục hơi có chút chênh lệch, nhưng đối mặt nguy hiểm có thể vượt khó tiến lên, toàn thể biểu hiện có thể nhận được đánh giá 6 điểm."
"Cảm ơn trưởng lão." Tạ Giải trong lòng thở dài một hơi, hắn hiện tại là 61 điểm, sợ nhất chính là cho mình điểm trừ, dù sao ở trong một vài sát hạch, biểu hiện của hắn cũng không phải ưu tú như vậy. Đương nhiên, hắn cũng không biết chính là, ở rất nhiều nội dung thi, hắn đã biểu hiện cũng tương đối khá.
"Hứa Tiểu Ngôn."
"Thiên phú trung đẳng. Võ Hồn dị biến đặc thù. Tinh Luân Hồn Kỹ khóa tuyệt đối độc đáo. Có thể phối hợp cùng đồng đội nhuần nhuyễn, đầu óc linh hoạt. Trong hạng mục thế yếu vẫn không nhụt chí, tiềm lực không tầm thường. Cho ngươi đánh giá tổng hợp 7 điểm."
"Cảm ơn trưởng lão." Hứa Tiểu Ngôn vui mừng rạo rực khom người thi lễ, lui sang một bên. Cứ như vậy, tổng điểm của nàng liền đuổi theo Tạ Giải.
"Cổ Nguyệt."
Cổ Nguyệt đi lên trước, khom mình hành lễ.
Ông lão tóc trắng lại không tiếp tục mở miệng, mà là quay đầu nhìn về phía Ngân Nguyệt Đấu La bên cạnh.
Thái Lão hừ lạnh một tiếng, "Cổ Nguyệt. Tính cách kiêu ngạo, ương ngạnh. Vì cá nhân mình mà ảnh hưởng đến toàn bộ đồng đội. Tuy thiên phú không tệ, nhưng cũng không hề có cái nhìn đại cục, gặp chuyện kích động, tính cách quái đản. Đề nghị không cho trúng tuyển nhập học, đánh giá tổng hợp được 01 điểm. Tổng điểm 59 điểm."
01 điểm? Chỉ cho Cổ Nguyệt 01 điểm?
Cổ Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hàm răng khẽ cắn môi dưới, nhìn Thái Lão, thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩy.
Ông lão tóc trắng trầm giọng nói: "Đường Vũ Lân, Tạ Giải, Hứa Tiểu Ngôn, ba ngươi các ngươi đã trúng tuyển. Đường Vũ Lân, ngươi chờ một chút đến bổ sung sát hạch cửa số 05. Cổ Nguyệt, tổng điểm của ngươi là 59 điểm, có thể quay trở về."
Kết quả này khiến cho Đường Vũ Lân, Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn đều kinh ngạc đến ngây người.
59 điểm? Người ưu tú nhất, cũng là xuất sắc nhất trong bốn người, Cổ Nguyệt, vậy mà chỉ được 59 điểm? Chuyện này ý nghĩa là nàng cùng Sử Lai Khắc vô duyên, sẽ không có cơ hội gia nhập.
Trước khi đến Sử Lai Khắc Thành, bọn họ chẳng ai nghĩ rằng sẽ xuất hiện tình huống như vậy, nếu như chỉ có một người có thể thông qua sát hạch, chắc chắn sẽ là Cổ Nguyệt!
Cổ Nguyệt song quyền nắm chặt, nhưng vẫn quật cường đứng yên ở nơi đó, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đúng lúc này, một bàn tay vững vàng chộp vào trên bả vai nàng.
Cổ Nguyệt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy được ánh mắt kiên định của Đường Vũ Lân. Sau đó, thân thể của nàng, ánh mắt của nàng, sự run rẩy của nàng, đã đều bị thân thể hắn che kín.
"Ta không phục!"
Nếu như ba chữ này là từ trong miệng Cổ Nguyệt nói ra, Trọc Thế nhất định sẽ không cảm thấy bất ngờ. Thế nhưng, ba chữ này lại xuất phát từ trong miệng Đường Vũ Lân, khiến hắn không khỏi lộ vẻ mặt kinh ngạc.
"Ngươi tại sao không phục?"
Đường Vũ Lân cất cao giọng nói: "Ba vị trưởng lão, xin hỏi, Sử Lai Khắc học viện, có thể có công bằng hay không?"
Thái Lão cười lạnh một tiếng, "Ở trên thế giới này, vốn là không có tuyệt đối công bằng. Muốn công bằng, vậy phải cường đại hơn, vĩnh viễn không thể trông chờ vào người khác cho ngươi công bằng. Chỉ có mình mới có thể mang lại công bằng cho mình, tiền đề là, thực lực của ngươi đã đủ để trấn áp công bằng."
Đường Vũ Lân sững sờ, hắn không nghĩ tới Thái Lão lại sẽ trả lời như vậy.
Hắn hướng về Thái Lão gật đầu, hơi khom người, "Cảm ơn ngài chỉ điểm, Đường Vũ Lân thụ giáo. Đã như vậy, ta * không còn lời nào để nói. Ba vị trưởng lão, em từ bỏ tư cách thi vào Sử Lai Khắc học viện. Có một ngày, khi đã có đủ năng lực thu được công bằng, em sẽ trở lại."
*
Tỏ thái độ cương lại với Thái lão nên xưng “ta”, giống như Cổ Nguyệt lúc trước vậy.Nói xong câu đó, hắn xoay người nhìn về phía Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn, mặt hướng về hai người đang muốn kích động đi tới, lớn tiếng quát lên: "Các ngươi không nên tới đây. Đây là sự tình của ta cùng Cổ Nguyệt, cùng các ngươi không liên quan. Các ngươi trước tiên ở lại chỗ này, tu luyện cho thật tốt đi."
Tạ Giải nở nụ cười, nụ cười rất ôn hòa, hai tay cắm vào trong túi quần, giống như căn bản không nghe Đường Vũ Lân nói, lững thững đi tới trước mặt hắn, "Thiên phú của ta mới trung thượng mà thôi, nói vậy Sử Lai Khắc học viện cũng không quá để ý đến ta. Đội trưởng, ngươi muốn vứt bỏ ta sao? Đó là không thể! Khi ngươi báo thù cho ta, giết chết Ám Kim Khủng Trảo Hùng, ta đã thề với lòng, đời này sát cánh cùng ngươi, theo ngươi, ta mới có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn. Ngươi nói đúng, chờ đến khi chúng ta có cơ hội thu được công bằng, trở lại là được rồi."
Vừa nói, hắn đến bên người Đường Vũ Lân, lấy tay khoát lên trên bả vai của hắn.
"Ta vốn là không muốn làm Hồn Sư, đều là các trưởng bối trong nhà ép buộc ta, áp lực nơi này quá to lớn, ta có chút không quen. Chúng ta trở về đi thôi…" Hứa Tiểu Ngôn không biết từ lúc nào cũng đã theo tới, cứ như đang tự thuật lại một chuyện thường ngày vậy.
"Các ngươi..." Đường Vũ Lân hiện tại đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn chuyển hướng về Thẩm Dập, "Thẩm lão sư, xin lỗi, chúng em e rằng không có tư cách trở thành một thành viên của Sử Lai Khắc. Nơi này đã từng là giấc mộng của em, nhưng hiện tại, giấc mơ phá toái. Xin hỏi, Vũ lão sư của tụi em ở nơi nào?"
Thẩm Dập ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đúng lúc này, ông lão tóc trắng kia sắc mặt âm trầm nói: "Được, các ngươi đều là đồ ngang bướng, quả nhiên là lão ngang bướng dạy dỗ ra tiểu ngang bướng. Các ngươi đều khá lắm, cút đi, đều cút hết đi."
Lời hắn nói ra khiến cả bốn người đang chuẩn bị rời đi đều sững sờ.
Thẩm Dập vội vàng hướng về bọn họ nháy mắt, thấp giọng nói: "Vị này chính là sư phụ của ta cùng Vũ sư huynh, cũng chính là sư tổ của các ngươi. Còn không mau nhanh hành lễ."
Sư tổ? Lão sư của Vũ lão sư?
Đường Vũ Lân trong lòng hơi động, tay phải ở phía sau khẽ kéo kéo áo của Cổ Nguyệt, sau đó trước tiên cung kính hướng về Trọc Thế cúc cung, "Đường Vũ Lân bái kiến sư tổ."
Tạ Giải, Hứa Tiểu Ngôn cũng vội vàng hành lễ. Cổ Nguyệt cũng ở bị Đường Vũ Lân lôi kéo mà khom người xuống.
Trọc Thế sắc mặt thoáng tươi tỉnh lại mấy phần, lạnh lùng nói: "Các ngươi không phải là cảm thấy mình rất đáng gờm sao? Vì đồng bạn, có thể từ bỏ tất cả, rất đáng gờm sao? Ngu ngốc, mỗi một người đều là kẻ ngu ngốc. Mục đích các ngươi đi đến nơi này là cái gì? Chính là để thể hiện sự quật cường của các ngươi? Hay là sự kiêu ngạo? Các ngươi không biết nỗ lực, nỗ lực hơn sao? Các ngươi chỉ biết có chiến đấu, còn ngay cả khẩn cầu một câu cũng không nói được sao? Vũ Trường Không cái loại ngang bướng này cứ như thế dạy ra các ngươi sao? Quả nhiên là thầy nào trò nấy. Đều là một lũ ương bướng!"
Thẩm Dập khóe miệng co giật một thoáng, trong lòng âm thầm oán thầm, sư huynh không phải là do ngài dạy dỗ ra sao? Câu nói này…ngài không cần phải tự đá vào mông mình như vậy chứ?
"Sư tổ. Con muốn hỏi ngài một vấn đề." Hứa Tiểu Ngôn đột nhiên nũng nịu nói rằng.
"Hả?" Trọc Thế trừng mắt lên, nhìn về phía nàng.
Hứa Tiểu Ngôn vành mắt một thoáng ửng đỏ, rưng rưng muốn khóc nói: "Sư tổ, ngài cùng vị lão bà này ai lợi hại hơn ạ?"
Trọc Thế sửng sốt một chút, hắn đúng là vẫn bị Hứa Tiểu Ngôn đưa vào thế khó, liếc mắt nhìn Thái lão một cái, mới mang theo sắc mặt âm trầm nói: "Không kém bao nhiêu đâu."
Hứa Tiểu Ngôn nước mắt cứ vậy liền chảy ra, "Sư tổ, mọi người đều nói, nhất nhật vi sư thiên thu vi phụ, chúng con vẫn luôn xem Vũ lão sư như cha mình, Vũ lão sư cũng nhất định xem ngài như phụ thân mà đối xử, vậy ngài chính là gia gia của chúng con. Ngài mạnh mẽ như vậy, là một đời Phong Hào Đấu La, Đấu Khải Sư. Ngài cứ như vậy nhìn các tôn tử, tôn nữ của mình bị người khác bắt nạt sao? Nếu như không phải do vị lão bà này, điểm của chúng con hẳn là đã sớm đủ rồi, ngài mắt thấy một vị tôn nữ của ngài sắp bị đuổi ra ngoài, ngài đều không lên tiếng, vậy không phải là ngài sợ bà ta sao?"
Lời này của Hứa Tiểu Ngôn khiến cho Trọc Thế trợn mắt ngoác mồm. Hắn ở Sử Lai Khắc học viện luôn luôn lấy uy nghiêm, gàn bướng, quật cường tự xưng. Bình thường lại càng nghiêm túc thận trọng, dù cho là các nội viện đệ tử nhìn thấy hắn, đều là cung cung kính kính, nơm nớp lo sợ. Lại không nghĩ rằng, tiểu cô nương trước mặt này lại sẽ nói ra những lời ấy với mình.
"Ta mà sợ nàng ta sao?"Hắn hầu như là bật thốt lên.
Hứa Tiểu Ngôn nghẹn ngào nói, "Ngài không sợ bà ấy, nhưng ngay cả cháu gái của mình bị đuổi đi cũng mặc kệ sao?"
Trọc Thế ngẩn ngơ, "Đúng đấy! Tại sao tôn nữ của ta bị đánh đuổi ta lại mặc kệ cơ chứ? Thái Mị Nhi, chuyện gì xảy ra với ngươi, tại sao ngươi bắt nạt tôn nữ của ta?"