Thiên La tinh có hai cái thành chủ rất quan trọng, một cái là Thiên La thành của Mặc Lam đại lục, cái khác chính là Lăng Thiênthành của đại lục Lăng Thiên.
Thiên La thành là thủ phủ của Thiên La tinh, đối với điểm này Lăng Thiên thành vẫn luôn không chịu phục, hai đại chủ thành vẫn luôn cạnh tranh nhau trên nhiều khía cạnh.
Khi Lam Hiên Vũ về đến nhà hắn lại có một cảm giác lạ lẫm, bởi vì cả một học kỳ qua hắn về không được mấy lần. Việc học của lớp thiếu niên năng động vốn là rất nặng nề, hơn nữa, với tư cách đệ tử của Ngân Thiên Phàm cùng Quý Hồng Bân nên nhiệm vụ trên người hắn lại càng nhiều hơn nữa.
Đối với cái này, Nam Trừng cũng có chút ít oán hận, bởi vì nàng luôn không thấy được nhi tử, nàng cũng không muốn vậy! Nhưng Lam Tiêu lại luôn là thái độ ủng hộ, hắn nói cho Lam Hiên Vũ rằng bỏ ra bao nhiêu cố gắng sẽ đạt được bấy nhiêu hồi báo. Không hề nghi ngờ, nếu có thể thuận lợi học qua lớp thiếu niên năng động thì hắn sẽ có thể thuận lợi tốt nghiệp, nhất định sẽ có trợ giúp thật lớn đối với tương lai của hắn.
So với nhà ở Tử La thành lúc trước thì diện tích ở đây lớn gần gấp đôi. Phòng khách rộng rãi sáng ngời, trong nhà cũng có phòng tu luyện, phòng ăn, phòng ngủ, còn có một thư phòng Lam Tiêu vẫn luôn mong ước, bây giờ đã đầy đủ mọi thứ.
Chức vị tăng lên đã làm cho Lam Tiêu trở nên bận rộn hơn rất nhiều, nhưng không thể nghi ngờ là càng có tiền đồ.
"Mẹ." Lam Hiên Vũ vừa vào cửa liền kêu lên.
Nam Trừng đang bận rộn trong phòng bếp nghe thấy vậy thì lập tức đi ra, vừa nhìn thấy Lam Hiên Vũ, nàng lập tức vui vẻ ra mặt, bổ nhào qua mà ôm lấy cổ nhi tử: "Con trai bảo bối của ta cuối cùng cũng đã trở về, nhanh để cho mẹ thân một thoáng một chút nào."
Nam Trừng dùng sức mà hôn một cái lên mặt Lam Hiên Vũ.
"Mẹ, đều là nước miếng a."
"Ha ha, chẳng lẽ ngươi không nhớ mẹ sao?"
"Rất nhớ đấy." Lam Hiên Vũ cũng dùng sức mà ôm mẹ mình một lát, trong nội tâm hắn tràn đầy ấm áp. Đây chính là cảm giác về nhà a!
"Được rồi, nghỉ ngơi một lát đi, mẹ đi nấu cơm cho ngươi. Hôm nay thật sự là bề bộn chết ta, ba của ngươi cứ bắt mẹ đi mua vé như đòi mạng. Phiếu vé đã đã đặt xong, ngày mai chúng ta sẽ đi. Ngươi đã hỏi địa chỉ cụ thể của Na Na lão sư chưa?"
"Đã hỏi rõ rồi." Hôm nay, trước khi tan học Lam Hiên Vũ đã nhờ Tiền Lỗi mở Triệu Hoán Chi Môn, liên lạc với Đống Thiên Thu một lát, liên lạc với cả Na Na. Na Na đã cho hắn địa chỉ chuẩn xác, ngay tại Thiên Đấu thành, thủ đô của Thiên Đấu Tinh.
Chỉ chốc lát sau, Lam Tiêu cũng đã trở về, ăn một bữa tối ấm áp, sau đó liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Bởi vì, ngày mai sẽ phải đi xa.
"Cảm ơn các ngươi có thể tới." Nhạc công tử mỉm cười thăm hỏi với những khán giả phía dưới, chậm rãi chào cảm ơn dưới những tiếng thét chói tai. Hôm nay là buổi diễn cuối cùng củ hắn ở đây rồi.
"Thật là dễ nghe, quá tuyệt vời! Có điều, lúc nào ngươi mới ca khúc mới a?" Nhạc Linh khanh đi tới, cho Nhạc công tử một cái ôm sâu sắc, nàng cười híp mắt mà nói.
Đường Nhạc mỉm cười, thản nhiên nói: "Duyên phận đến sẽ có ca khúc mới."
Mấy năm qua, đại danh của Nhạc công tử gần như đã truyền khắp Hồn Thú tinh. (Hồn thú tinh? hồn thú giờ cũng nghe nhạc luôn rồi hả lão đường? Chơi trội thế 😂) Ba năm thời gian, hắn đã thành một đời ca thần từ một ngôi sao mới bước ra đời. Đúng vậy, chỉ ba năm thời gian, hắn đã làm được rất nhiều việc mà cả vài thập niên những minh tinh khác còn chưa thể làm.
Thế nhưng tất cả ca khúc của hắn lại chỉ có năm. Hắn rất ít khi ra ca khúc mới, cũng chỉ hát những ca khúc của chính mình. Nhưng cũng chính năm ca khúc này đã biến hắn thành một đời Ca Thần.
Thứ làm cho những khán giả luôn điên cuồng chính là, cùng một ca khúc nhưng mỗi một lần nghe hắn biểu diễn lại đều có một cảm giác khác nhau, đây là thứ những ca sĩ khác muốn làm cũng làm không được. Đã từng có người muốn bắt chước hắn, nhưng chỉ thử vài loại phương thức liền buông bỏ. Cho nên, Nhạc công tử vẫn là một đời ca thần độc nhất vô nhị.
Cho nên vé vào cửa buổi hòa nhạc củ hắn thường xuyên là một chuyến khó cầu. Ba năm thời gian, giá vé buổi hòa nhạc của hắn đã tăng lên gấp mười lần, dù vậy vẫn như trước là một chuyến khó cầu!
"Dựa theo kế hoạch lúc đầu của chúng ta thì ngày mai ngươi đã có thể nghỉ. Chúng ta còn đi Long Vương tinh nghỉ phép a? Bãi cát ở đó thật sự là quá đẹp." Nhạc Khanh Linh mạng vẻ mặt chờ mong mà nói. Nàng vừa nói vừa không tự chủ được mà kéo lấy tay Đường Nhạc.
Đường Nhạc thoáng cứng ngắc lại một lát, nhưng vẫn không có rút về. Trên thực tế thì cho dù hắn đang mất trí nhớ, cũng sẽ không đến mức nhìn không ra tình cảm của Nhạc Khanh Linh.
Những năm này gần như Nhạc Khanh Linh đã đem tất cả tinh lực đặt lên người hắn. Một thiết nữ xinh đẹp úc trước, hiện tại đã trưởng thành thành một đại mỹ nữ. Không biết có bao nhiêu người theo đuổi nàng, nhưng cho tới bây giờ nàng đều không đáp ứng. Nếu Đường Nhạc còn không nhìn ra tình cảm của nàng đối với mình thì chính là mù lòa rồi.
Nhạc Khanh Linh là ân nhân cứu mạng của hắn, dẫn hắn xuất đạo, một đường nâng đỡ hắn trở thành người đứng đầu đương kim giới ca hát, nàng đã vì hắn mà trả giá nhiều lắm.
Thế nhưng không biết vì cái gì, mỗi khi Đường Nhạc có chút động tâm thì lòng hắn sẽ trở nên đặc biệt đau đớn, không tự chủ được mà muốn xa lánh Nhạc Khanh Linh, tựa hồ trong lòng hắn đã sớm tràn đầy cái gì đó, không thể có chỗ cho người khác.
Cho nên, ba năm qua mọi người cũng biết Nhạc công tử có một người đại diện cực đẹp, mọi người cũng suy đoán quan hệ của hai người có lẽ là một đôi, nhưng trên thực tế hắn và Nhạc Khanh Linh lại không phải là quan hệ này.
Đối với cái này, Nhạc Khanh Linh cũng chưa bao giờ bức bách qua hắn, nàng chỉ luôn đi cùng bên cạnh hắn. Nhạc Khanh Linh không vội sao? Trong nội tâm nàng đương nhiên rất sốt ruột, nhưng dù sao nàng cũng là nữ, tính cách ngượng ngùng, nàng cũng đã ám chỉ qua bao nhiêu lần nhưng Đường Nhạc lại luôn lảng tránh. Nàng đã cảm thấy hay là để thuận theo tự nhiên, dù sao bên người Đường Nhạc cũng chưa từng có một nữ nhân nào khác.
Trên thực tế thì trừ chính nàng, thậm chí Nhạc Khanh Linh còn chưa bao giờ thấy Đường Nhạc cười với bất kì nữ nhân nào khác. Những lúc không có việc hắn chỉ luôn ở một mình trong nhà, àm một mỹ nam tử yên tĩnh.
"Có lẽ không đi Long Vương tinh, ngày mai chúng ta đi phi thuyền vũ trụ tới Thiên Đấu Tinh a." Đường Nhạc nói.
"Thiên Đấu Tinh? Đi làm gì?" Nhạc Khanh Linh kinh ngạc mà hỏi.
Đường Nhạc không có bằng hữu, thậm chí không có nhiều sinh hoạt cá nhân. Có thể nói trong tất cả những minh tinh thì hắn là người duy nhất không có bất cứ thứ gì, nhiều lắm thì cũng chỉ là nói chuyện với Nhạc Khanh Linh mà thôi, nhưng những chuyện này chưa bao giờ được chứng minh là đúng.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao khán giả nữ của Đường Nhạc rất đông, hắn thật sự là quá chói mắt rồi, lại tự tôn tự hạn chế như vậy, quả thực chính là điển hình của minh tinh.
Chỉ có Nhạc Khanh Linh mới biết hắn vô đơn lạnh lẽo đến cỡ nào, hắn chưa bao giờ kết giao cùng người khác, những việc đối ngoại luôn đều để nàng làm. Hắn chỉ hát một chút, ngẫu nhiên sẽ mất tích một chút như vậy, ai cũng không biết hắn đi làm cái gì, nhưng Nhạc Khanh Linh biết hắn không có bằng hữu.
"Chỉ là muốn đi một vòng. Tự mình đi thôi." Đường Nhạc nói ra.
"Không, ta đưa ngươi đi. Ta cũng không có việc gì làm." Không biết vì cái gì, trong nội tâm Nhạc Khanh Linh đột nhiên có một cảm giác nguy cơ khó hiểu.
"Ừm, được"
Sáng sớm...
Gia đình Lam Hiên Vũ đã bắt đầu xuất phát. Lần thứ hai đi tới trung tâm du hành vũ trụ, nhưng Lam Hiên Vũ hay vẫn rất hưng phấn như vậy. Hắn đứng trong đại sảnh của trung tâm du hành vũ trụ mà nhìn hình chiến hạm trên màn hình lớn, ba năm qua, hắn đã học được rất nhiều tri thức từ Ngân Thiên Phàm học được rất nhiều tri thức. Ngân Thiên Phàm đã nói cho hắn biết, sở dĩ khi học trụ cột lái chiến hạm trụ cột lại phải bắt đầu từ việc tập điều khiển các loại phương tiện giao thông, là vì nguyên lý cơ bản để điều khiển khá giống nhau.
Điều khiển không chỉ là một công tác đơn giản, mà trọng yếu hơn là phải cảm ngộ được chân lý của việc điều khiển, phải làm cho người cùng máy móc hoàn toàn dung hợp, phải hiểu được tất cả những máy móc mà mình đièu khiển, phải biết năng lực cực hạn của máy đó nằm ở đâu, như vậy mới có thể phát huy được năng lực cực hạn của nó.